Chương 9: Mứt dâu (H)

Editor: Thỏ Cíu | Beta: Méo

Cơ thể mảnh mai mềm mại của thiếu nữ trên tấm ga trải giường trắng tinh có phần ửng hồng.

Không hiểu sao Trần Ngữ Sương lại cảm thấy như mình bị ma nhập, không chỉ mỗi ngày đều nghiện xem Cá Voi phát sóng trực tiếp mà còn làm đủ loại việc đáng xấu hổ mà trước đây cô chưa từng làm.

"Chậc chậc... Đã ướt hết rồi." Giọng nói của anh có phần cợt nhả.

"Chảy ra từ lúc nào vậy?"

Trần Ngữ Sương thầm mắng anh, còn không phải do anh ăn dâu tây dâʍ ɖu͙© như vậy!

Tiếng nói của anh mang theo chút thở gấp, "Hừ, chỉ nghe giọng nói của anh mà đã ướt rồi."

"Em thật đúng là... Đủ dâʍ đãиɠ." Anh gằn giọng, nói ra những lời rất xấu hổ.

"Em biết cách làm mứt dâu tây không?"

"Nghiền nát dâu tây, sau đó đun nóng lên là mứt dâu đã hoàn thành rồi."

Anh hạ giọng: "Bảo bối, đoán xem anh muốn làm mứt dâu như thế nào?"

Trần Ngữ Sương đỏ mặt, trong đầu không tự chủ liên tưởng đến cảnh 18+.

Anh tiếp tục nói: "Vốn dĩ anh còn định sẽ tốn chút công sức làm mứt dâu tây."

"Nhưng nhìn hạ thân của em bây giờ, xem ra không cần nữa rồi." Giọng nói kèm theo hơi thở nóng ấm phả vào bên tai, khiến tai cô râm ran phát ngứa.

"Tự mình cởi ra." Anh ngồi thẳng dậy, có phần lạnh lùng hơn.

"Chậc, em thật là... ngày càng dâʍ đãиɠ."

Anh bật cười: "Nhưng anh rất thích."

"Em đoán xem anh sẽ nhét bao nhiêu dâu tây vào phía dưới của em?"

Anh lấy một quả dâu từ trong giỏ ra rồi cẩn thận cắt bỏ phần cuống dâu.

"Một."

Một quả.

"Hai."

Lại một quả.

"Ba."

Trần Ngữ Sương: "..." Đủ rồi đấy ông anh à, quả dâu này cũng quá to rồi.

Anh lại cầm lên một quả, vân vê quả dâu tươi một vòng trước ống kính.

Trong lòng Trần Ngữ Sương căng thẳng, dường như thật sự lo lắng quả dâu tây sẽ nhét vào trong người mình.

Anh cười một tiếng: "Quả này còn phải nhìn vào biểu hiện của em."

Hạ thể Trần Ngữ Sương bắt đầu dính nhớt, chất lỏng ươn ướt theo đầu ngón tay chảy xuống khiến cho hai cánh môi mềm mại trượt ra. Cô dứt khoát đưa hai ngón tay mở miệng huyệt, từ từ khởi động.

Cảm giác không khí ấm áp tràn vào cửa động thật tuyệt vời.

"Cái đó..." Giọng nói của anh đi truyền vào tai nghe, trầm thấp khiến lỗ tai cô tê ngứa vô cùng.

"Anh bắt đầu nhét vào đây."

Tiếng dịch nhầy ươn ướt nhóp nhép truyền từ tai nghe vào lỗ tai, dâʍ ɖu͙© đến mức tê dại cả da dầu.

Anh liếʍ láp lỗ tai, "Tiểu huyệt thật nhiệt tình, em hãy ngoan ngoãn nuốt vào bụng đi."

Cảm giác bị điện giật từ sau tai truyền thẳng tới đỉnh đầu, Trần Ngữ Sương "Hừ" ra tiếng, thoáng chốc tựa như thật sự có vật gì đó tiến vào tiểu huyệt, khiến bên trong căng phồng lên.

Lại là âm thanh nhớp nháp, cùng với giọng nói của anh: "Đến quả thứ hai."

"Quả này vào cũng rất thuận lợi, bảo bối."

"Tiểu huyệt ăn thật giỏi."

"Có muốn anh thưởng cho em không?."

Anh khẽ cười, hơi thở nóng bỏng phun ngay bên tai Trần Ngữ Sương .

"Vậy thưởng cho em một nụ hôn nhẹ nhé, thế nào?"

Đôi môi ướŧ áŧ gần sát lỗ tai cứ như đang ở ngay bên cạnh.

Trần Ngữ Sương đỏ mặt, miệng nhỏ hơi mở, đầu lưỡi đưa ra như bị mê hoặc, cũng muốn cùng thứ gì đó quấn quýt.

Tiếng hít thở nóng ẩm đi xa, anh thở gấp như đã hôn đủ.

"Bây giờ là quả thứ ba."

Tiếng nước nhóp nhép lại vang lên.

Hai ngón tay trong miệng huyệt của Trần Ngữ Sương vô thức chuyển động ra vào lỗ nhỏ sền sệt nhầy nhụa kia.

Anh bỗng gầm lên: "Kẹp chặt, sắp rơi ra rồi."

Trần Ngữ Sương phản xạ theo điều kiện, vặn vẹo kẹp chặt tiểu huyệt nhưng chỉ cảm thấy một mảnh trống rỗng, cô cố gắng nhìn quả dâu tây trên màn hình, ngón tay thô to dính đầy dịch nhầy ươn ướt, bỗng nhiên khát vọng dâng lên.

"Ngoan, nuốt vào đi." Anh vừa hôn vừa liếʍ bên tai, mang theo vài tiếng thở gấp.

"Bảo bối, em đã nhìn qua tiểu huyệt của mình chưa?"

"Quả dâu tây bị nuốt vào, miệng huyệt không ngừng đóng mở, dòng nước đỏ hồng chảy trên tiểu huyệt, hạ thân của em đều là màu hồng." Lời anh nói có thể khiến cho tất cả mọi người mặt đỏ tới mang tai.

Trần Ngữ Sương cúi đầu thở gấp, nhìn thấy tiểu huyệt hồng phấn không an phận phun ra nuốt vào ngón tay của mình, dâʍ ɖị©ɧ nhầy nhụa dính đầy hạ thân, nhìn nơi đó mà cảm thấy ngượng ngùng.

"Trông thật là ngon, thật sự muốn nếm thử hạt đậu nhỏ hồng nhạt giữa hai chân của em, là vị dâu tây sao?" Giọng nói gợϊ ȶìиᏂ không chịu nổi.

Tiếng răng môi ướŧ áŧ khép mở lại vang lên, anh thở gấp liếʍ láp, mỗi một chi tiết nhỏ micro đều truyền đạt vô cùng nhuần nhuyễn. Đầu lưỡi vận động linh hoạt, rành mạch truyền từ tai nghe đến màng nhĩ của Trần Ngữ Sương.

"Bảo bối, kẹp chặt lại, anh muốn tiểu huyệt của em ăn mứt dâu tây nữa." Giọng nói anh mơ hồ, ẩm ướt lại dính, hơi thở du͙© vọиɠ tràn đầy.

Trần Ngữ Sương kẹp chặt chân, dùng tay ấn mạnh lên tiểu huyệt đang sưng to lên của mình, theo động tác lưỡi của anh xoa xoa nghiền ép.

Tiếng nước ướŧ áŧ không ngừng vang lên, từ giữa môi lưỡi anh, từ tai nghe, từ dưới hạ thân Trần Ngữ Sương

Cô nhắm hai mắt, cả người đều đỏ ửng, đắm chìm trong giấc mộng đáng xấu hổ không muốn tỉnh lại.

Cuối cùng anh cũng dừng lại, hơi thở nóng bỏng phả vào vành tai, da gà bỗng nổi lên.

"Tự mình tách tiểu huyệt, anh phải nhìn xem mứt dâu tây ngon như đến mức nào."

Âm thanh đóng mở vang lên, anh hít một hơi thật sâu, giống như ngửi cái gì ở giữa hai chân cô.

"Phía dưới bảo bối thật dâʍ đãиɠ, thật ngọt. "

"Dâu tây cũng mềm nhũn rồi, nhão nhão dính dính."

"Muốn anh hút ra ngoài giúp em không?"

Trong mắt Trần Ngữ Sương đầy nước mắt, cảm giác xấu hổ và khát vọng đè bẹp lý trí cô. Bàn tay kia của cô đặt trên hạt đậu nhỏ cưng cứng dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠, mạnh mẽ vuốt ve lên xuống, một cái tay khác run rẩy trong tiểu huyệt dùng sức nhét vào rút ra, hai chân mở ra đến cực hạn, tựa như nghênh đón môi lưỡi của anh.

Cuối cùng, tiếng da thịt ma sát nhau, Trần Ngữ Sương nâng cao vòng eo mềm mại, tiểu huyệt phía dưới đang không ngừng phun dâʍ ŧᏂủy̠ bằng một thư thế dâʍ đãиɠ không ngừng run rẩy.

Đầu óc cô trống rỗng, hồn bay phách tán, nghe tiếng nước chảy cao trào trong tai nghe.

Không cách nào làm biến mất cảm giác trống rỗng khi cao trào đi qua, ở trên giường hai chân cô còn đang tách ra, dâʍ ŧᏂủy̠ nhễ nhại nơi hạ thân thành một mảng hỗn độn.

Trong lòng lại cảm thấy trống rỗng.

Anh vẫn đang phát trực tiếp, quả dâu tây bị bóp nát trong lòng bàn tay anh, nước bắn tung toé, chất lỏng màu hồng phấn dính đầy tay, đặc quánh lại dính nhớt.

Trần Ngữ Sương nhìn người con trai cao gầy kia, trong lòng lại nghĩ: Anh là người như thế nào?

Màn hình phát trực tiếp chuyển sang màu đen.

Bỗng nhiên cô có chút kích động, mở WeChat rồi nhấn vào tấm ảnh đại diện của Cá Voi.

Sự kích động không nói thành lời, cảm giác trống trải sau cao trào gần như lấn át cả lý trí cô.

Cuộc gọi thoại.

Tiếng "tút tút" vang lên bên tai, cô mới bừng tỉnh nhận ra chuyện ngu xuẩn mình đang làm, muốn tắt cuộc gọi.

Bên kia bắt máy rất nhanh, giọng nói của anh còn mang chút trầm thấp thở gấp.

"Sương Sương?"

Trần Ngữ Sương im lặng, khó có thể khống chế cảm giác xấu hổ buồn bực tràn ngập toàn thân, lại mang theo tâm tư thiếu nữ không thể nói ra.

Cô không nói lời nào, bên kia cũng im lặng.

Chỉ có tiếng hít thở truyền qua tai nghe.

Cô im lặng hồi lâu, mới ấp úng nói một câu.

"Ngại quá, tôi gọi nhầm số."

Giọng nói cô có phần khàn khàn nũng nịu, là cảm giác vừa trải qua tìиɧ ɖu͙©, Lâm Cạnh nghe ra được.

Điện thoại vang lên ngay sau khi Lâm Cạnh ngừng phát trực tiếp nhưng anh không vạch trần, giọng nói trầm thấp: "Không sao."

Mang theo ý trấn an, "Vậy... Ngủ ngon."

Điện thoại cắt đứt.

Trần Ngữ Sương nghĩ tới sự tình phát triển hoang đường vừa rồi, không khỏi che mặt lại.