Chương 2

Sở Yến dựa theo con đường trong trí nhớ, vòng qua hành lang quanh co của đình viện. Mưa to tích tụ đã lâu, rốt cuộc đổ xuống dưới, hành lang tràn đầy nước. Sấm sét ầm ầm, không khí càng thêm áp lực.

Sở Yến đi đến bên cạnh cửa, dừng lại. Cách cửa mành, liền nghe được trong đại sảnh âm thanh ầm ĩ. Cậu duỗi tay, giơ mành lên, quan sát tình huống bên trong.

Cách đó không xa, trên sofa chủ vị ngồi một người, đó là ông nội trong trí nhớ của nguyên chủ.

Sở lão gia tử mặc một bộ đồ đặt riêng kiểu Tôn Trung Sơn*, nhìn qua ra dáng mười phần. Mặc dù ngồi ở trên sofa, cũng có vẻ thân hình đĩnh bạt, không có một chút khom lưng co rúm. Lão gia tử mặt nghiêm nghị, giữa mày tựa hồ có chút không vui. Một đám người vây quanh ở chung quanh, không biết nói cái gì đó.

“Nhìn cái gì mà nhìn? Nhanh lên đi vào! Lão gia tử chờ!” An Bảo đi tới, thúc giục.

Sở Yến thu liễm thần sắc, cậu nhớ tới nguyên chủ tính cách bánh bao mềm, cố ý đem vùi đầu thật thấp, bị bảo an lôi kéo đi vào.

Hai phu nhân vừa thấy người tới, lập tức lại làm bộ làm tịch mà nói, “Lão gia tử, tiểu tử nhà tôi đang êm đẹp, bụng bị đạp một đạp.”

“Còn có a Diệu nhà tôi cũng bị đánh.”

“Chúng ta là tới chúc thọ lão gia tử, nói như thế nào cũng là khách. Tiểu thiếu gia này đánh người, thật là không phúc hậu.”

Hai người này, đúng là mẹ của Hoàng Gia Hào cùng Cố Diệu. Hai người vốn là yêu thương con trai nhất, vừa thấy con trai bị thương, liền ngồi không được. Sở gia tiểu thiếu gia căn bản không được yêu thương, các nàng mượn tiệc mừng thọ của lão gia tử, làm ầm ĩ một trận. Ở đây nhiều khách quý như vậy, Sở lão gia tử khẳng định sẽ không ngồi yên.

Đến lúc đó, các nàng lại thuận tay đẩy thuyền, nói là vì mặt mũi của Sở lão gia tử, rộng lượng từ bỏ. Thường xuyên qua lại như thế, không chỉ có thể cho Sở Ngạn một bài học, còn có thể tại trước mặt người Sở gia, ít nhiều lưu một cái nhân tình.

Hai phu nhân liếc nhau, bàn tính Như Ý đánh đến bay nhanh.

Các vị khách xung quanh hai mặt nhìn nhau, nhưng ngại mặt mũi Sở lão gia tử, không dám nói rõ. Xã hội thượng lưu, cũng không thiếu tin tức bát quái. Từng người, mắt đều sáng lên, chờ xem kịch vui.

Cháu ruột ở tiệc mừng thọ đánh khách? Việc này mà truyền ra, như thế nào đều không dễ nghe.

Sở Hiên Triệt nhìn thấy trường hợp này, trong mắt chợt lóe qua một tia u ám. Hắn cong lưng, thấp giọng trấn an, “Ông nội, người đừng nóng giận, tiểu Ngạn bên kia, khẳng định có hiểu lầm cái gì đó. Tính tình em ấy người cũng biết, hôm nay cũng không dám ra tiếp đón khách , làm sao sẽ cố ý đánh người?”

Sở lão gia tử sắc mặt lại thêm trầm.

Này nói chưa dứt lời, vừa nói càng thêm giận.

Sở Hiên Triệt cùng Sở Ngạn đều là cháu của ông, tuổi kém không đến một tuổi. Nhưng so với nhau, quả thực là khác nhau như trời với đất. Tiệc mừng thọ hôm nay, người trước vẫn luôn bồi chính mình, tiếp đón khách. Còn người sau, từ đầu tới đuôi liền chưa thấy được bóng người!

Hiện giờ vào cửa, còn cúi đầu, thành rùa đen rút đầu.

“…… Tiểu thiếu gia vùi đầu thấp đến như vậy, không phải là chột dạ đi?” Có người ở bên vui sướиɠ khi người gặp họa, ‘ lặng lẽ ’ nói.

“Tiểu Ngạn.” Sở lão gia tử áp chế không vui, trầm giọng mở miệng, “Đem đầu nâng lên cho ta, sợ hãi rụt rè, giống bộ dáng gì!”

Thiếu niên trước mặt nghe vậy, che mặt lại, sợ hãi lẩm bẩm một tiếng, “Ông nội.”

“Ngẩng đầu.” Sở lão gia tử lặp lại mệnh lệnh, lại hỏi, “Nói thật, con có đánh người hay không?”

“Tiểu thiếu gia cậu đừng hoảng, nói cho rõ ràng.” Có người ngoài giúp đỡ mở miệng nói, “Cậu đã làm chuyện sai, dù sao cũng phải đối mặt.”

Sở Yến đứng ở cửa, nghe câu này rõ ràng, trong mắt đầy trào phúng.

Trong những lời thúc giục , cậu rốt cuộc không rên một tiếng mà ngẩng đầu lên.

Miệng vết thương trên trán thiếu niên rõ ràng, máu đọng lại, nhìn có chút làm cho người ta sợ hãi. Gương mặt vốn dĩ trắng nõn, cũng lây dính không ít máu. Hai mắt cậu đỏ lên, chứa đầy hơi nước, lại quật cường mà không cho nước mắt rớt ra, ẩn nhẫn đến chóp mũi đều phiếm hồng.

Nhìn qua, đáng thương đến làm người đau lòng.

Chỉ một cái chớp mắt, ở đây không ít người đều hít một ngụm khí lạnh ——

Tiểu thiếu gia đánh người? Nói lung tung đi?

Xem bộ dáng này của cậu, rõ ràng là bị người đánh!

Tầm mắt thiếu niên chạm đến người chung quanh, sợ hãi đến run run một chút. Tựa hồ là khắc chế không được, nhỏ giọng nức nở. Cậu ngập ngừng đôi môi tái nhợt , ủy khuất đến cực điểm mà phản bác, “…… Tôi không có đánh người.”

Thanh âm thiếu niên có chút mềm mại, nhưng lại ngoài ý muốn kiên định, khinh khinh phiêu phiêu mà chạm vào tâm phần lớn người. Hai vị phu nhân nhìn thoáng qua, có chút thấp thỏm. Chỉ nhìn một cách đơn thuần mặt ngoài, tiểu thiếu gia này bị thương có thể nghiêm trọng hơn so với con trai mình nhiều .

Chỉ là ở tiệc mừng thọ thấy máu, có vẻ không may mắn.

Sở lão gia tử thấy vết thương trên trán cháu mình, giữa mày tức khắc hiện ra tức giận.

“Tiểu Ngạn, con nói một chút, sao lại thế này?”

Sở Yến nghe vậy, thật cẩn thận mà hướng về phía bên sườn nhìn, tầm mắt dừng ở trên người Hoàng Gia Hào cùng Cố Diệu. Hai người từ đầu đến cuối đều ở bên người mẹ mình, chờ xem Sở Yến bị trách cứ và xấu mặt.

Bọn họ khi dễ Sở Ngạn cũng không phải làn một lần hai, lấy tính tình sợ sệt mềm mại này của Sở Ngạn, nào dám ở nơi nhiều người nói bậy?

Nhưng hiện tại, Hoàng Gia Hào nhìn ánh mắt Sở Yến, đột nhiên có chút nhút nhát.

Thiếu niên sắc mặt trắng bệch, con ngươi đen nhánh nhạt màu chứa hơi nước, rất động lòng người. Nhưng Hoàng Gia Hào mơ hồ cảm thấy, sâu trong ánh mắt này, mang theo tia nguy hiểm không người nào biết.

Hoàng Gia Hào nuốt nước miếng khẩn trương, không chút nghĩ ngợi liền nói, “Nhìn cái gì mà nhìn! Mày……”

Lời này còn chưa nói xong, đã bị Hoàng phu nhân bịt kín miệng.

Đại gia xung quanh vốn là ôm trạng thái yên lặng quan sát, hiện giờ nhìn thấy thái độ của Sở Yến cùng Hoàng Gia Hào, tự nhiên cảm thấy có chút vi diệu.

…… Ngu xuẩn.

Nội tâm Sở Yến trào phúng, nhưng trên mặt lại hiện ra bộ dáng sợ hãi hoảng sợ. Cậu tức khắc rụt trở về, nhấp môi không chịu hé răng.

Nhìn thấy phản ứng này của cháu trai, Sở lão gia tử không vui mà hướng về bên cạnh thoáng nhìn, ngay sau đó thu hồi tầm mắt, “Tiểu Ngạn, con nói thật là được.”

Sở Yến rũ xuống mí mắt, hạ xuống đôi tay đang nắm chặt, tựa hồ quyết định cái gì đó.

“…… Con không có đánh bọn họ, là bọn họ kéo con đến phòng tạp vật.” Sở Yến chậm rãi mở miệng, thanh tuyến còn mang theo dễ hiện run rẩy nhỏ, “Bọn họ đạp con vài cái, còn, còn lôi kéo con, đem con đập đầu vào tủ.”

Có một số việc, Sở Yến không ngại đem nó nói càng nghiêm trọng một ít.

“Mày nói bậy!” Hoàng Gia Hào chán nản.

Cố Diệu nghe nói, cũng biện giải, “Vết thương trên trán cậu, rõ ràng là chính cậu đυ.ng phải……”

Sở Yến nhìn qua đi, hỏi lại, “Tôi vì cái gì muốn làm mình bị thương?”

Cố Diệu cứng họng, trong lòng đột nhiên không có tự tin.

Mắng là mắng, đánh cũng đánh.

Vết thương trên trán này, tuy không giống Sở Yến nói. Nhưng đúng thật, cũng là bọn họ đẩy ngã gây ra.

Sở Yến đoán được bọn họ chột dạ, trong lòng cười nhạo, trên mặt lại không mảy may hiện ra.

“Bọn họ nói mẹ con, là tu hú chiếm tổ, con căn bản không xứng là Sở gia thiếu gia. Còn nói, nếu con bị người khi dễ, Sở gia cũng không bảo vệ con.”

Thiếu niên tựa hồ là áp lực lâu rồi, một câu tiếp một câu. Sắc mặt ban đầu tái nhợt hiện ra hơi hơi phiếm hồng, hiển nhiên là cảm xúc kích động.

“Mẹ con mặc dù không còn nữa, nhưng người sinh thời là đại phu nhân Sở gia danh chính ngôn thuận, con tại sao lại không phải Sở gia thiếu gia?”

Nói xong lời cuối cùng, thiếu niên hai má nghẹn đến mức đỏ bừng. Hơi nước trong mắt càng tích càng nhiều, lại lạch cạch một chút, rớt xuống. Cậu lung tung mà lau nước mắt, một đôi mắt đào hoa ẩm ướt chứa đầy hơi nước, càng thêm yếu ớt.

Mọi người ở đây nhìn thấy bộ dáng này của Sở Yến, thần sắc khác nhau. Nhưng cán cân trong lòng đều bắt đầu nghiêng về phía cậu

Năm đó, chuyện của Sở gia, bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều nghe qua, chỉ là không để lên mặt bàn mà nói —— chính thất bị bức đến bị trầm cảm, tự sát. Con riêng vào cửa, được yêu thương, ngược lại không quan tâm con ruột, bị người bắt nạt.

“Tu hú chiếm tổ? Ai chiếm ai vị trí, trong lòng không biết sao?”

“Sở thị gia đại nghiệp lớn, làm sao không bảo vệ được tiểu thiếu gia? Lời này là khinh thường Sở gia đi?”

“Hoàng phu nhân cùng Cố phu nhân, dạy con thật là tốt. Cái gì không nên nói, đều ra bên ngoài nói.”

Có người lên tiếng, vì Sở Yến mà bênh vực kẻ yếu. Hai vị phu nhân bị giáp mặt chỉ trích, sắc mặt trắng đi trông thấy. Hoàng Gia Hào nghe thấy mọi người chỉ trích, lại thấy Sở Yến ra vẻ ủy khuất, trong lòng nghẹn khuất không thôi.

Người này, rõ ràng là đổi trắng thay đen. Bọn họ nói cùng loại lời nói, nhưng căn bản không phải ý này!

Hắn vội vã biện giải, nói rồi nói, liền mất đúng mực, “Sở Ngạn, cậu đừng làm bộ làm tịch! Tôi căn bản không phải……”

Sở Yến nghe được lời hắn, lộ ra bộ dáng hoảng sợ, theo bản năng mà lẩm bẩm nói, “Đừng đánh tôi.”

“Đủ rồi!” Sở lão gia tử đột nhiên một đập bàn. Hoàng Gia Hào run run, sợ hãi mà câm miệng. Sở lão gia tử ngực phập phồng không ngừng, hiển nhiên là bị chọc giận rồi. Sở Hiên Triệt ở một bên vội vàng giúp ông thuận khí. Những người khác của Sở gia cũng vội vàng quan tâm.

Sở lão gia tử dừng lại, ông nhìn cháu trai trước mắt, ngữ khí nặng nề, “Ở tiệc mừng thọ, nói về người đã khuất. Tiểu Ngạn, con quá không hiểu chuyện.”

Không chỉ trích bọn họ? Ngược lại chỉ trích Sở Ngạn?