Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Hô Mưa Gọi Gió Ở Kịch Bản

Chương 5

« Chương Trước
Hai đứa cháu này đều mới tốt nghiệp cao trung, chi phí ăn mặc ở trong trường học, đã sớm bao gồm học phí. Mỗi cuối tuần trở lại Sở trạch, chi phí ăn ở, cũng sử dụng không được bao nhiêu tiền.

Dưới tình huống như vậy, cư nhiên còn mua không nổi một hai bộ quần áo?

Quả thực hoang đường!

Sở lão gia tử càng nghĩ càng giận, thậm chí suy đoán, người cháu trai này có phải hay không lấy tiền làm cái hoạt động gì không nên người .

“Tiểu Ngạn, nói chuyện. Con đem tiền đi làm cái gì?”

“…… Ông nội.” Thiếu niên nghe ra trong giọng nói tức giận, cả người run run một chút, hốc mắt nhanh chóng đỏ lên. Nhưng cậu ậm ừ, nửa ngày không nói một câu nên lời.

Sở lão gia tử thấy cậu trước sau như một khϊếp đảm, suy đoán trong lòng này biến mất, nghi hoặc lại càng ngày càng nặng. Ông xem kỹ đứa cháu này, truy vấn, “Sự việc lúc trước, ta cũng không nhắc lại. Ta hỏi con, tiền tiêu vặt hai tháng liền đâu? Con cả ngày ngốc trong nhà, tiền đều chạy đi đâu?”

“Con không tiêu tiền loạn.” Sở Yến thấp giọng thổ lộ mấy từ, dứt lời, cậu thật nhanh mà lén nhìn lão gia tử một cái, thần sắc ủy khuất. Tựa hồ sợ đối phương không tin, cậu lại vội vàng thêm vào một câu, “Quần áo hôm trước con đều giặt sạch, hai ngày này mưa, con, con còn chưa có giặt.”

Sở lão gia tử lập tức bắt được lời mấu chốt, “Tự con giặt quần áo? Bảo mẫu đâu?”

Ngữ khí không tự chủ được mà cao lên. Một bên quản gia đã hiểu ý tứ trong lời nói lão gia tử, không nói hai lời liền xoay người lên lầu.

Sở Yến thoáng nhìn hành động của quản gia, ánh sáng nhạt trong mắt tiết ra. Nhưng sắc mặt đỏ lên, cảm xúc khẩn trương trong hai khó có thể giảm bớt.

“Tiểu Ngạn, cho tới nay, quần áo đều là tự con giặt?” Sở lão gia tử lại hỏi.

Mi mắt Sở Yến buông xuống, ra vẻ khó xử mà ngập ngừng, “Dì, dì Phân bận quá, những việc này, con có thể tự mình làm.”

“Bà ta bận quá? Chức trách của bà ấy chính là chiếu cố con. Những việc này đều không làm, còn có thể vội cái gì?” Sở lão gia tử ánh mắt trầm xuống.

Mặc dù ông không thích đứa cháu trai tính cách hướng nội này. Nhưng cậu tốt xấu gì cũng là thiếu gia Sở gia, hiện tại cư nhiên lưu lạc đến tự mình giặt quần áo? Nếu để người khác đã biết, sau lưng không biết nghị luận Sở gia như thế nào!

Chỉ một lát, quản gia liền từ trên cầu thang bước nhanh xuống. Ông trở lại lão gia tử bên người, thấp giọng nói, “Lão gia tử, trong phòng tắm của tiểu thiếu gia treo vài bộ quần áo chưa khô. Tôi nhìn một chút, đều là đồ cũ. Mặt khác, tủ quần áo trong phòng cũng rất ít đồ.”

Quản gia nói xong, liếc mắt nhìn Sở Yến một cái, trong mắt mang theo đau lòng.

“Buồn cười!” Sở lão gia tử trên mặt hiện ra tức giận, cau mày. Ông mơ hồ cảm thấy, chuyện này có ẩn tình gì đó, “Quản gia, kêu bảo mẫu tới cho ta.”

“Vâng!” Quản gia nghe mệnh lệnh, lập tức rời đi.

Sở Hiên Triệt không lên tiếng mà nhìn hết thảy, rũ mi suy nghĩ.

Vài giây sau, hắn nhìn Sở Yến, cười nhạt hỏi lại, “Tiểu Ngạn, quần áo còn nói, tại sao không cầm đi phòng hong khô? Ít nhất, cũng hơn so với mặc quần áo dơ.”

Sở gia có nơi chuyên môn giặt quần áo cùng hong khô, lui tới đều là người hầu. Nếu là đúng như Sở Yến nói —— “ngày thường quần áo đều là tự mình giặt”, sao có thể thời gian dài như vậy, còn không có người hầu phát hiện?

Sở Yến nghe ra thâm ý trong lời nói của hắn, trong lòng chửi thầm. Nhưng một đôi mắt đào hoa lại hơi hơi mở to, con ngươi vô cùng trong sạch, đơn thuần nói, “Dì Phân nói, quần áo mùa hè mỏng, dễ dàng giặt, cũng dễ làm, không cần cầm đi phòng hong khô.”

Rốt cuộc, bảo mẫu nếu là kêu tiểu thiếu gia tự mình cầm quần áo, đi đến nơi giặt quần áo, hong khô. Đám người làm kia, chẳng phải đều biết bà ta thất trách?

Sở lão gia tử cũng nghĩ đến điểm này, ông kêu một tiếng, trầm mặc không tỏ vẻ.

Thật mau, bảo mẫu đã đi theo quản gia đi tới.

Tạ Vân Phân vốn đang ở sân sau nói chuyện phiếm, kết quả quản gia kêu tên bà ta, còn đem bà ta trực tiếp tới nhà ăn. Sở gia có quy định, lúc gia chủ dùng cơm, bọn họ không thể ở gần hầu hạ.

Dọc theo đường đi, Tạ Vân Phân ở trong lòng nói thầm: Tiểu thiếu gia lại làm lão gia tử không vui?

Rốt cuộc, tiểu thiếu gia từ nhỏ không có mẹ, một khi xảy ra chuyện gì, theo thói quen sẽ có người tới tìm bà ta.

Tạ Vân Phân vừa đến gần, liền nhận ra không khí vi diệu trên bàn cơm, bà ta thấp giọng, tôn kính mà nói, “Lão gia tử.”

Sở lão gia tử nghiêng đầu, đánh giá bà ta từ đầu tới đuôi, “Bà là bảo mẫu chiếu cố tiểu thiếu gia?”

“Đúng vậy.” Tạ Vân Phân nghe thấy ngữ khí của ông, trong lòng càng thấp thỏm. Bà ta liếc mắt nhìn Sở Yến một cái, mờ mịt nói, “Tiểu thiếu gia, cậu đã làm sai cái gì sao?”

Nhìn xem, vừa mở miệng, liền đem vấn đề đẩy đến trên người tiểu thiếu gia.

Sở Yến nội tâm trào phúng, trên mặt lại hết sức ủy khuất. Thiếu niên tựa hồ có chút sợ hãi đối phương, nóng lòng mở miệng giải thích, “Dì Phân, con không có gây chuyện.”

Sở lão gia tử nhìn thấy thái độ của cậu, càng cảm thấy phẫn nộ, há miệng liền hỏi, “Tôi hỏi bà, vì cái gì quần áo đều là Tiểu Ngạn tự giặt? Nó nói bà vội? Vội cái gì?”

Tạ Vân Phân nghe vậy, dư quang lập tức liếc về phía Sở Yến. Bà ta nhìn thấy quần áo trên người Sở Yến, thầm cảm thấy hoảng loạn.

Quản gia thúc giục, “Lão gia tử đang hỏi bà, mau nói!”

Nào biết vừa dứt lời, Tạ Vân Phân đến gần một bước, đối mặt với Sở Yến đau lòng nói, “Ai u, tiểu thiếu gia, tại sao cậu lại tự giặt quần áo?”

Kỹ thuật diễn này, đánh giá cũng có thể phong Ảnh hậu. Sở Yến ra vẻ không biết, nghe vậy, trên mặt hiện ra ngây thơ.

Tạ Vân Phân tiếp tục nói, “Lão gia tử, là thế này. Hai ngày nay trong người tôi không quá thoải mái, tới tới lui lui đi mấy bệnh viện. Tiểu thiếu gia hiểu chuyện, biết thân thể tôi……”

“Dì Phân, dì bị bệnh? Tại sao con không biết?” Sở Yến buột miệng thốt ra, đánh gãy lời nói bà ta, thần sắc tràn đầy lo lắng cùng khẩn trương.

Lời nói của hai người hoàn toàn tương phản như đánh vào mặt Tạ Vân Phân.

Tạ Vân Phân chợt mắc kẹt, gương mặt hơi hơi đỏ lên.

Sở lão gia tử đã sớm phát giác không đúng, thấy bà ta nói dối, đột nhiên đập bàn, “Bị bệnh? Thật hay! Bà đem giấy khám bệnh đến cho tôi nhìn xem!”

“Lão, lão gia tử, tôi là đi tiệm thuốc, lấy thuốc. Thời buổi này, đi bệnh viện quá phí tiền……” Dưới uy áp của Sở lão gia tử, Tạ Vân Phân không trả lời câu hỏi đầu mà giải thích câu hỏi sau.

Sở Yến nhìn bộ dáng này của bà ta, đúng lúc mà châm thêm một mồi lửa.

“Dì Phân, bị bệnh không thể chậm trễ. Dì nếu lo lắng đi bệnh viện bệnh phí tiền, có thể dùng tiền của con trước……” Mọi người nghe thấy lời này, thần sắc khác nhau. Sở Yến thu lại phản ứng của bọn họ vào mắt, lại ném ra một câu, “Dù sao, tiền của con đều ở chỗ dì, nhất định đủ cho dì xem bệnh.”

Lời nói đã đến nước này, ai còn có thể nghe không hiểu vi diệu trong đó?

Còn không đợi Sở lão gia tử mở miệng, quản gia liền kinh ngạc trước, “Tiểu thiếu gia, cậu là nói tiền tiêu vặt của cậu, đều ở trong tay bảo mẫu?”

Quản gia Trịnh Thúc tính tình từ trước đến nay ôn hoà hiền hậu. Sở Yến nghe thấy ông hỏi chuyện cũng không sợ hãi, nhỏ đến khó phát hiện gật đầu, “Vâng.”

Tạ Vân Phân nghe thấy lời này, trong lòng cảnh giác cùng bất an, bà thường xuyên đưa mắt ra hiệu Sở Yến, thấp giọng ngăn lại, “Tiểu thiếu gia.”

Sở Yến nhìn về phía Tạ Vân Phân, làm lơ lời bà ta ‘nhắc nhở’. Cậu nở nụ cười nhàn nhạt, mang theo vài phần ngoan ngoãn, “Dì Phân còn nói, con phải học được để dành tiền, mới có thể chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Con ngày thường ăn ở đều ở trường học, cũng không cần mua cái gì.”

Sở Yến cúi đầu nhìn quần áo của mình, co quắp sửa miệng, “…… Nhưng, hai ngày này con muốn mua vài món quần áo. Bất quá, dì Phân còn chưa kịp cho con tiền.”

Đường đường là một thiếu gia, tiền tiêu vặt bị một bảo mẫu quản? Ngay cả mua hai bộ quần áo, còn phải đến chỗ bảo mẫu lấy tiền?

Sự tình đều vạch trần đến mức này, Sở lão gia tử cũng không màng cháu trai cố tình hay không cố tình. Ngực ông kịch liệt phập phồng, hiển nhiên là bị lời nói làm tức giận, “Hoang đường!”

Ông đem chén trà trong tay, hung hăng quăng ở bên chân Tạ Vân Phân, mảnh vỡ cùng nước trà rơi xuống đầy đất.

Tạ Vân Phân cũng chỉ là một người làm, làm sao chịu được cơn giận này. Bà ta sợ tới mức chân mềm, hơn nữa chột dạ, lập tức tê liệt ngã xuống đất. Mảnh vỡ đâm vào bàn tay, nhưng lúc này bà ta đau đến kêu không nổi.

Trong lòng bà ta nửa là hoảng sợ, nửa là nghi ngờ. Rất lâu trước đây, bà ta tìm cớ, lừa gạt tiểu thiếu gia, đối phương vẫn luôn không đem việc ‘ giữ tiền ’ này nói ra. Cho nên, mấy năm nay, lá gan bà ta mới càng lúc càng lớn.

Nhưng hôm nay, tại sao đột nhiên lại nói ra toàn bộ?

Sở lão gia tử nhìn bộ dáng này của bà ta, liền biết lời của cháu trai mình hơn phân nửa là sự thật.

Tạ Vân Phân còn có điểm lý trí, hoang mang rối loạn mà giảo biện, “Lão gia tử, khi tiểu thiếu gia muốn dùng tiền, tôi đều sẽ đưa. Tiền, tiền của tiểu thiếu gia, tôi một phân cũng không đυ.ng, đều còn! Tiểu thiếu gia, cậu thay dì Phân nói chuyện, có phải hay không?”

Sở Yến làm bộ bị dọa đến, tầm mắt né tránh, không dám lên tiếng.

“Còn? Tốt.” Sở lão gia tử hỏi, “Tiểu Ngạn, con nói cho ta, tiền con đưa cho bà ta giữ từ lúc nào?”

Sở Yến nghe lão gia tử hỏi , do dự nói, “…… Con từ sơ trung bắt đầu đưa tiền cho dì Phân giữ.”

Quản gia lấy di động ra, lập tức tính——

Lúc trước, hai vị thiếu gia tuổi tác còn nhỏ. Bởi vậy lão gia tử đưa tiền tiêu vặt đều có giới hạn, nhưng mức vẫn luôn không nhỏ. Chờ kì nghỉ hè này xong, hai vị thiếu gia lên đại học, lão gia tử mới cho bọn họ muốn tiêu thế nào tiêu thế đó.

Tiểu thiếu gia tính tình nặng nề, ngày thường cũng không chi tiêu nhiều lắm.

Quản gia tính toán, tính xong, ông đem con số này để lão gia tử nhìn thoáng qua.

Sở lão gia tử cười lạnh, hỏi, “Số tiền này đâu? Bà bây giờ đem tiền ra đây cho ta.”

Tạ Vân Phân nhìn thấy con số kếch xù này, sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng.
« Chương Trước