Chương 19

Truyện: SAU KHI MẤT TRÍ NHỚ, TÔI KẾT HÔN

Dịch: Sắc - Cấm Thành

Anh ta liếc mắt một cái, vô tình nhìn thấy Nguyễn Văn Văn cầm khăn giấy trong tay, trên đó cũng có nước, khăn giấy ướt sũng, một loạt kịch bản vừa mới ngừng lại liên tục ùa về trong đầu anh ta.

Cảnh này, nhìn thế nào cũng thấy giống như mới “xong việc”.

Nguyễn Văn Văn cảm thấy Chu Hải rất thông minh, sao hôm nay lại ngốc nghếch như vậy, cô chỉ vào vết nước và nói: "Tôi không cẩn thận làm đổ nước, anh lau đi."

Chu Hải bừng tỉnh: "Ồ, dưới đây là nước."

Giọng nói của Lộ Phong truyền đến: "Không phải nước thì cậu nghĩ là gì?"

Chu Hải lắc đầu và nói: "Không có gì, chính là nước."

Lộ Phong lại nói: "Vào xe lấy quần áo cho tôi."

Chu Hải gật đầu, lập tức đi lấy, khi ra khỏi văn phòng, anh ta nghe thấy phía sau truyền đến tiếng trêu ghẹo.

Nguyễn Văn Văn cười nói: "Vẻ mặt của của trợ lý Chu khi nãy, không phải cho rằng anh tè ra đấy chứ?"

Lộ Phong: "..."

Chu Hải vừa ra khỏi cửa: "..."

-

Trong khi thay quần áo còn có một tình tiết nhỏ.

Để bày tỏ sự áy náy, Nguyễn Văn Văn cứ muốn phải giúp Lộ Phong mặc quần áo, vóc dáng cô nhỏ nhắn, cánh tay không đủ dài nên lúc mặc đồ giúp anh hơi mất công sức, cần phải kiễng chân lên.

Vì kiễng chân lên nên thân thể cô hơi lắc lư, Lộ Phong chỉ có thể đỡ eo cô để tránh cô không bị ngã xuống.

Trong phòng thay đồ, hai người đứng đối mặt, cô kiễng chân, duỗi thẳng cánh tay để mặc áo sơ mi cho anh, sau đó là cài cúc áo.

Ý của Lộ Phong là muốn tự làm nhưng Nguyễn Văn Văn không cho, cô lấy tay anh ra, đôi mắt cong lên, nói: "Để em."

Cô Lộ kiên trì như vậy, Lộ Phong cũng không tiện nói gì, tay đặt bên hông cô một cách tự nhiên.

Cài cúc áo từ dưới lên trên, mỗi khi cài một cúc, đầu ngón tay cô như có như không lướt qua làn da của anh. Lúc đầu khi cảm giác run rẩy truyền đến, anh vẫn có thể chịu đựng được, nhưng lúc sau lại hơi không thể chịu đựng được.

Cô Lộ thăm dò quá mãnh liệt, thỉnh thoảng còn véo anh một cái, ngực anh hiện ra một số vết đỏ, không đau, nhưng ngứa, nếu cảm nhận kĩ thì có hơi tê.

Những thứ này đều là kiệt tác của cô, nhưng cô lại làm chuyện này với khuôn mặt vô tội, chớp mắt nói: "Xin lỗi, em thực sự không cố ý."

Bây giờ Lộ Phong mới hiểu, những lời nói của cô anh phải hiểu ngược lại, cô nói không cố ý nhưng thực tế là cố ý.

Anh nắm lấy tay cô, ánh mắt hơi nóng: "Không sao."

Nguyễn Văn Văn nhân cơ hội gãi vào lòng bàn tay anh, đôi mắt trong veo lấp lánh ánh sáng: "Còn chưa xong mà."

Lộ Phong bình tĩnh nói: "Anh tự làm được."

Nguyễn Văn Văn cong mắt cười nhẹ: "Như vậy sao được, nếu là lỗi của em thì đương nhiên em phải làm."

Nói xong cô rút tay ra, đặt lên cúc áo trên cổ áo anh, lúc anh nghiêng đầu, đầu ngón tay trắng nõn của cô chạm vào yết hầu nhô lên của anh.

Một lần có thể nói là vô tình, hai lần ba lần thì khó mà nói trước được.

Khi Nguyễn Văn Văn thăm dò chạm vào lần thứ tư, Lộ Phong giữ chặt eo cô, chặn cô ở bức tường phía sau, đầu ngón tay anh dùng sức ấn vào, giọng nói giống như mang theo cổ độc, lạnh lùng nói: "Đùa giỡn đến nghiện rồi, hửm?"

Lúc đầu, Nguyễn Văn Văn không muốn đùa, chỉ muốn giúp anh. Nhưng sau khi vô tình chạm vào cơ thể của anh, cảm giác rất tốt, cô mới nổi ý đùa giỡn.

Trái một chút, phải một chút.