Chương 4

Anh bị dở hơi à? Có ai lại muốn nhìn thấy mặt ông chủ trong thời gian nghỉ ngơi sau khi làm thêm giờ chứ?

Lúc đối phương áp sát vào, Quý Ngọc đưa tay đẩy một cái. Nhưng Thương Châu chẳng mảy may, từ trên cao nhìn xuống cô, cũng chẳng nói gì. Lúc ấy hai người đã dựa vào nhau rất gần, Quý Ngọc thấy đôi mắt đen của đối phương xao động.

Vẻ ngoài rất anh tuấn, sống mũi cao, lông mi dài...

Rất nhiều sự hứng thú và kích động đều cùng nhau xông tới, cuối cùng Quý Ngọc nhón lên hôn môi đối phương một cái.

Tự tay mở ra chiếc hộp Pandora.

...

Câu chuyện chính là như thế.

Quý Ngọc đoán rằng, hôm đó chắc Thương Châu tin vào lời nói của Lục Sương, cho rằng cô có tình cảm sâu đậm với anh.

Cô thề đó chính là tinh thần chuyên nghiệp, đến mức cảm động trời đất đấy!

Nhưng sau khi cân nhắc cô cũng có ý định, thuận nước đẩy thuyền, khiến cho hiểu lầm của đối phương càng thêm sâu sắc.

Mặc dù, tới bây giờ cô chưa từng nghĩ sẽ phát sinh mối quan hệ ngoài công việc với ông chủ... Nhưng nếu mọi chuyện đã thành như vậy, cô phải suy nghĩ lại lần nữa.

Tiền lương của Quý Ngọc rất hậu hĩnh, chưa kể đến khoản đầu tư tài chính riêng của cô.

Đã rất lâu cô không xem số tiền gửi trong ngân hàng của mình rồi, đó là một dãy những con số rất dài, chuyện độc lập tài chính này cô đã thực hiện được từ lâu rồi.

Chỉ là hôn nhân là điểm xuất phát thứ hai của mỗi người, kết hôn là cùng nhau sử dụng tài sản chung của cả hai người.

Thương Châu có rất nhiều thứ, không chỉ mỗi tiền, còn có địa vị, danh vọng, các mối quan hệ, sự ngưỡng mộ và tôn trọng của người trong giới.

Với những tài nguyên cao cấp này, rất nhiều người phải vất vả mấy đời cũng chẳng thể đuổi kịp.

Ở xung quanh cô, anh là người đàn ông có điều kiện tốt nhất, Quý Ngọc đã động lòng.

Huống hồ, Thương Châu còn có gương mặt đào hoa, chỉ cần giữ chặt trái tim, dù thế nào cũng sẽ không thiệt.

Tình yêu là chuyện không thể kiểm soát được, Quý Ngọc cũng không yêu anh như những gì cô thể hiện ra.

Kiểm soát được trái tim mới có thể khắc chế, khắc chế mới có thể tỉnh táo, tỉnh táo mới có thể bắt được đúng chỗ, tiến lui luôn luôn phải có lý trí.

Thương Châu rất thích sự có lý trí này của cô.

… Chẳng qua người tính không bằng trời tính, tính mạng của cô, bây giờ đã bắt đầu đếm ngược rồi.

--

Thương Châu vừa uống cà phê vừa hỏi: "Mới sáng sớm đã viết gì vậy?"

"... Anh đoán xem". Quý Ngọc bực bội muốn lật bàn, nhưng cô nhịn được.

Thương Châu vừa định mở miệng, tiếng chuông điện thoại vang lên, là ba anh gọi tới, nhắc nhở anh đừng có tới trễ.

Sinh nhật năm mươi tuổi của Thương phu nhân, từ tháng trước ba Thương đã liên tục gọi nhắc nhở.

Ông sợ con trai không tới, dù sao thì vợ hiện tại cũng là vợ hai của ông, quan hệ giữa mẹ kế và con trai lớn rất lạnh nhạt.

Thương Châu cúp điện thoại, thuận miệng nói: "Ba tôi nói bảo cô đi cùng, cô tự cân nhắc đi."

Quý Ngọc không định đi, mặc dù, Thương phu nhân đã gửi thiệp mời cho cô từ sớm.

Nhưng... cô đã đổi ý.

Bây giờ lập trường thay đổi, Thương Châu chẳng liên quan gì đến cô nữa, huống hồ là bọn họ.

Cô nghĩ đến việc mình sắp chết, quyết định đi giải quyết vài vấn đề cũ, tìm chút niềm vui.

Quý Ngọc gõ xong chữ cuối cùng của đơn xin từ chức, chuyển văn kiện qua máy in, rồi đứng lên nói: "Ok, tôi đi."

Cô chọn bên giao hàng nhanh gửi đi.

Chiều này, tờ đơn từ chức này sẽ được xuất hiện trên bàn của Thương tổng.



Hai người vừa đến, Thương Châu đã bị ba anh gọi lên lầu hai nói chuyện.

Không phải lần đầu Quý Ngọc gặp Thương phu nhân. Người phụ nữ có thể mặc đồ lông thú đẹp như vậy, đương nhiên khí chất và nhan sắc không thể tầm thường.

Thương phu nhân sống trong nhung lụa đã lâu, không thể nào nhận ra là đã năm mươi tuổi, ngày ngày được người bên cạnh nịnh nọt, càng tỏa sáng rực rỡ.

Bà kéo Lục Sương đến bên cạnh, không biết là mất trí nhớ hay cố tình, mỉm cười giới thiệu: "Đây là trợ lý của Thương Châu - Quý Ngọc tiểu thư, hai người tuổi tác ngang nhau cũng xem như là bạn, chắc chắn có thể nói chuyện."

Quay đầu nói với Quý Ngọc: "Trợ lý Quý, Sương Sương có chỗ nào không hiểu phải nhờ cô rồi."

Đầu Quý Ngọc có chút choáng váng, Lục tiểu thư vì muốn ở cạnh Thương Châu mà tới công ty làm cái chức vụ "ngồi chơi xơi nước", gây ra không ít chuyện, thấy không thắng nổi, lại muốn làm chuyện khác.

Thú vị thật đấy.

Đây là Thương phu nhân đang muốn nhắc nhở cô hãy chủ động buông tay, nhân tiện khuyên Thương tổng vài câu à?

Dù sao, lúc đó Lục Sương tát cô một cái, Thương Châu nổi nóng lên thật kinh khủng.

Quý Ngọc hiểu chuyện nói: "Đều là bạn cũ, giám đốc Lục mỗi tháng chỉ tới công ty mấy ngày, bên phòng nhân sự tôi đều đã đánh tiếng rồi, vẫn phát lương như thường. Nếu cần chiếu cố thêm nữa thì lại nói với tôi."

Đều là người phải chết thì còn khách sáo làm gì? Quý Ngọc xin từ chối làm màu.

Người luôn tốt tính lại khiêm tốn như trợ lý Quý sao mà không để lại mặt mũi cho ai như vậy, sắc mặt Thương phu nhân và Lục Sương đen đi vài phần, nhưng mấy người bên cạnh lại thấy rất thú vị.

Nhìn giống như đang buôn chuyện!

Lúc sau, Thương phu nhân chỉnh lại nét mặt, rồi mới nói: "Trợ lý Quý thật hài hước, bình thường cô bận rộn vất vả, tôi phải cảm ơn cô thật chu đáo, tôi đã chuẩn bị quà rồi."

———

Quý Ngọc tới phòng tiếp khách riêng của Thương phu nhân.

"Nghe nói cô muốn tiếp cận Thương Châu?" Thương phu nhân đặt ly cà phê xuống, bắn phát súng đầu tiên.

Quý Ngọc cụp mắt, may là cô ngủ với Thương Châu thật, nếu không lúc này sẽ thấy kinh tởm lắm.

Có khi lại không nhịn được mà chửi tục mất, qlmgb.

"Lời tôi nói có thể sẽ khiến cô khó chịu, nhưng đã là phụ nữ phải có lòng tự trọng, gia đình chúng tôi như vậy, nên việc môn đăng hộ đối rất quan trọng, cô hiểu ý tôi chứ?"

"Quý tiểu thư, tôi thấy cô cũng là người thông minh."

...

Thương phu nhân nói rất nhiều. Nên nói, không nên nói, mềm, cứng, chỉ là cho dù nói gì, người trước mặt chẳng có biểu cảm gì.

Vì thế trong lòng bà cũng không chắc chắn, bắt đầu hơi lo lo.

Quý Ngọc đợi hai phút, Thương phu nhân cũng không nói nữa, không nhịn được nhắc một tiếng: "Có phải phu nhân quên gì rồi không?"

"...?"

"Thường thì sẽ nói tới tiền bồi thường nữa." Quý Ngọc coi thường đảo mắt nhìn lên.

Mời bà nghiêm túc nhìn rõ gương mặt này cho tôi, chẳng lẽ tôi không xứng sao?

"Cô muốn tiền?" Thương phu nhân vô cùng bất ngờ, thay đổi suy nghĩ một chút, đưa tiền rồi đuổi đi cũng tốt. Bà ta đắn đo vài giây rồi nói: "Vậy đi, tôi đưa cô năm triệu."

Quý Ngọc cười khẩy một tiếng: "Vậy hay tôi đưa cho phu nhân năm triệu, bà đừng quấy rầy chúng tôi nữa?"

"Cô có ý gì?"

"Ý của tôi là tôi rất thích Thương Châu, sẽ không dễ bị mua chuộc đâu."

Không thấy Quý Ngọc đâu, nghĩ tới tâm trạng cô hôm nay lên xuống thất thường.... Thương tổng cố ý đến tìm lại đúng lúc nghe thấy câu này.

Khóe miệng anh hiện lên nụ cười, mặc dù không bất ngờ, nhưng vẫn rất vui.

Quý Ngọc: "Ừm, giá trị của Thương Châu chắc chắn không chỉ có chút tiền này."

Nói xong cô đưa ngón tay ra, ít nhất là số này.

Thương phu nhân cười lạnh một tiếng, có chút khinh bỉ nói: "Cô muốn mười triệu? Tôi cho cô mười lăm triệu, cô nói được phải làm được."

Cô gái này đòi hỏi thật, nhưng vì kế hoạch lâu dài, bà vẫn quyết định dùng tiền giải quyết.

Quý Ngọc nâng cằm, mỉm cười nói: "Nghĩ gì thế? Tôi nói là một trăm triệu."

Thương phu nhân đứng bật dậy, không giữ được sự bình tĩnh của một quý phu nhân, tức giận nói: "Điên rồi cô muốn một trăm triệu? Cô nghĩ cậu ta đáng một trăm triệu à?"

Thương Châu đứng ở góc tường nghe: "...?"