Chương 11: Muốn gặp anh

Mở ngăn kéo, một người lấy toàn bộ những thứ bên trong ra. Mấy sợi dây đỏ, vòng tay, dây chuyền, hộp nhạc. . . Cậu vẫn nhớ rõ bữa tiệc sinh nhật ấy, bữa tiệc sinh nhật cậu trải qua cùng họ. Mưa cánh hoa, du thuyền, tiếng sóng biển, khiêu vũ. . . Giống như vừa mới xảy ra hôm qua, rõ ràng đến như vậy.

“Itsuki-chan, em muốn chọc bổn đại gia tức giận sao? Hả? Không được không chọn bổn đại gia!”

“Itsuki-chan, tôi rất nhớ em, chờ tôi trở lại.”

“Backy, môi cậu rất ngọt.”

“Itsuki-chan, tôi thích em. Thế nên. . . tôi muốn hẹn hò với Itsuki-chan. Itsuki-chan, chúng ta đi hẹn hò đi.”

“Itsuki-chan. . . Tôi sẽ tới Anh quốc tìm em. Thế nên Itsuki-chan nhất định phải chờ tôi. . . Itsuki-chan. . . sẽ chờ tôi đúng không?”

Thả lại toàn bộ mọi thứ vào ngăn kéo, Soran dựa vào bàn nhìn ngoài cửa sổ. Sáu năm rồi, cậu còn không bị quên, nhưng cậu càng hi vọng họ đều quên cậu. Nếu cậu có sáu người, nhất định cậu sẽ đi tìm bọn họ, nhưng cậu chỉ có một. . . Họ đã định trước sẽ vì cậu mà bị tổn thương, mà thống khổ, vì sao còn không quên cậu. . .

“Baby. . .” Soran quay đầu lại, là cha.

“Baby, daddy giúp con mua vé, cho dù không gặp thì cũng có thể xem trận đấu của cậu ta. Dù sao các con cũng là bạn cũ. Baby, daddy mong muốn con được vui vẻ. . . Tất cả trong quá khứ cứ để nó trôi vào quá khứ đi, đừng để những thứ này ảnh hưởng đến con.” Hiểu rõ đứa con lo lắng chuyện gì, Ken nói. Hắn biết, chuyện đã xảy ra làm đứa con thấy sợ hãi với chuyện tình yêu, tình cảm của mấy người kia lại càng làm cậu quyết định né tránh không gặp. Nhưng mà con trai thực sự thích họ, tuy rằng hắn không muốn, nhưng trong lòng con trai thực sự có bọn họ.

“Daddy. . . Con quyết định như vậy có phải rất ích kỷ không?” Nghĩ đến ánh mắt Tezuka, trong lòng Soran thật không dễ chịu. Tezuka so với trong trí nhớ còn băng sơn hơn, là. . . bởi vì cậu sao? Soran không dám nghĩ tiếp. Gặp mặt sẽ làm bọn họ càng thống khổ hơn.

“Không, cho dù con quyết định thế nào daddy đều ủng hộ con. Baby, daddy mong muốn con vui vẻ, nếu như con không thể tiếp nhận, vậy không gặp họ là lựa chọn tốt nhất. Nếu không, cả hai bên đều đau khổ.” Ken ôm đứa con nhìn như trưởng thành nhưng trước tình cảm lại vẫn như thiếu niên, không muốn nhìn cậu khó xử.

“Daddy. . . Con sẽ không gặp họ. . .” Khoá ngăn kéo lại, Soran thở ra một hơi, “Bọn họ đều là thiên chi kiêu tử, không có con họ sẽ hạnh phúc hơn nhiều.”

“Vậy trận đấu. . .” Ken huơ huơ tấm vé trong tay.

Soran cầm lấy cất đi, cười nhàn nhạt: “Nhưng. . . trận đấu thì hẳn là có thể xem. Con có thể. . . nhìn họ từ xa, không cho anh ấy phát hiện. . . Con rất nhớ họ. . . Daddy. . .” Soran không phủ nhận mình thích họ, nhưng cái thích này sẽ không trở thành tình yêu, thế nên, cậu mong muốn bọn họ vĩnh viễn cho rằng cậu đã biến mất.

“Ừ, chỉ cần con thích là tốt rồi.” Ken cẩn thận thở phào nhẹ nhõm, hiểu rõ trong lòng con trai ai là quan trọng nhất, để cậu vui hơn. Nhưng hắn càng mong muốn con trai có thể được hạnh phúc.

… . . . . .

… … . . . .

“Hội trưởng, đây là bữa trưa em làm, mời anh nếm thử.” Gõ cửa đi vào, Oruta Nobuko đặt hộp cơm lên bàn làm việc của Tezuka. Khi cô nhìn thấy trên bàn Tezuka đã bày mười mấy hộp cơm thì nụ cười trên mặt cực kỳ mất tự nhiên, nhưng cô cũng không hỏi nhiều. Từ sau cuộc phỏng vấn Tezuka, câu lạc bộ nấu ăn trong trường học đã bị người quấy rầy đến nhức đầu, mà màu đen thì đã hiển hiện giữa dòng nữ sinh trong trường học.

“Cảm ơn.” Tezuka khách khí nói, nhưng không mở ra mà chỉ đặt sang một bên, cùng với những hộp cơm khác.

“Hội trưởng, cơm nước xong rồi hãy làm tiếp, nếu không thân thể sẽ không chịu nổi đâu. Sắp thi đấu rồi, hội trưởng vẫn nên chú ý thì hơn.” Oruta Nobuko mở hộp cơm, kín đáo đưa đũa cho Tezuka, để Tezuka ăn luôn lúc này. Tuy rằng Tezuka có người mình thích nhưng người kia đã chết, không có bất kì uy hϊếp gì với cô, cô sẽ làm cho Tezuka thích mình.

Cầm lấy đũa, Tezuka do dự một chút, ăn một miếng. Oruta không nói rõ, anh thật không thể cự tuyệt, tuy rằng bây giờ anh cũng không muốn ăn. Trong hộp cơm có trứng gà sốt tương, mỗi hộp cơm trên bàn cũng đều có. Có người còn trực tiếp cho cả mì nước vào. Tezuka chậm rãi ăn, không giống như hương vị trong trí nhớ.

“Hội trưởng, hương vị thế nào?” Oruta hỏi, cô rất tự tin về tài nấu nướng của mình.

“Rất ngon, cảm ơn.” Tezuka yên lặng ăn. Oruta say mê nhìn Tezuka, mỗi một động tác, mỗi một ánh mắt của Tezuka đều làm cô say mê.

Ăn xong, Oruta đưa trà lên, vui vẻ nhìn hộp cơm đã được Tezuka ăn sạch sẽ.

“Oruta . . .” Uống trà xong, Tezuka châm chước một chút, mở miệng, “Xin hãy giúp tôi nói với mọi người, sau này không cần làm cơm cho tôi nữa. Tôi sắp chuyển ra khỏi ký túc xá, sau này sẽ tự mình chuẩn bị cơm trưa, thay tôi cảm ơn mọi người.”

Lúc đầu Oruta nghĩ liệu có phải Tezuka rất thoả mãn với tay nghề của mình, định chỉ ăn cơm của cô không, lại không ngờ câu sau của Tezuka liền cho thấy anh sẽ không ăn đồ ăn của bất kì kẻ nào, kể cả cô. Oruta cầm lấy hộp cơm, sững sờ đứng tại chỗ.

“Oruta . . . Xin lỗi. Như vậy thật vất vả mọi người, tôi rất khó xử.” Tezuka đứng lên, trịnh trọng nhận lỗi với Oruta.

“Không vất vả. . . Một chút cũng không vất vả. . . Hội trưởng, em. . .” Oruta gấp gáp nói, lại nghe Tezuka nói, “Oruta, rất xin lỗi.” Tezuka không cho cô nói hết, để không làm càng cô càng thêm khó xử.

“Là bởi vì ‘cô ấy’ sao? Là bởi vì hội trưởng vẫn thích ‘cô ấy’ sao?” Nước mắt Oruta bừng lên, vì sao lại không muốn cho cô một chút cơ hội.

“Đúng.” Tezuka thẳng thắn làm sắc mặt Oruta trắng bệch.

“Thế nhưng ‘cô ấy’ đã chết rồi!” Oruta không nhịn được kêu lên.

“Oruta!” Tezuka khẽ quát một tiếng, Oruta lùi lại hai bước, Tezuka tức giận làm cô sợ hãi.

“Hội trưởng, chủ tịch tìm anh.” Một nam sinh từ ngoài đi vào, thấy tình cảnh này liền lập tức đóng cửa lại.

“Xin lỗi.” Tezuka thu thập đồ đạc một chút, để lại Oruta đang khóc rồi rời đi. Oruta hung hăng ném hộp cơm xuống đất, còn cả mớ hộp cơm trên bàn Tezuka, cô không cam lòng, không cam lòng bại bởi một người đã chết!

… . . . . .

“Baby, em muốn đi xem trận đấu?” Chạng vạng, sau khi trở về biết được tin tức thì Anthony hỏi.

“Vâng.” Thấy đại ca nhăn mặt, Soran buông sách, “Nếu như anh không đồng ý, em sẽ không đi.”

“Baby, cũng không phải anh không đồng ý. . .” Anthony đối diện em trai, châm chước mở miệng, “Baby, nếu như em vì anh mà không muốn gặp bọn họ. . . Anh có thể nói cho em, anh không phản đối em gặp mặt họ, thậm chí. . .”

“Anh, ” Nhét ô mai vào trong miệng anh trai, Soran ôm lấy đại ca, “Anh. . . Không phải. . . không có liên quan gì đến anh đâu. . . Anh. . . Em không muốn bọn họ yêu em. . . Em chỉ có một. . . Bọn họ sẽ đau khổ mất. . . Đạo đức. . . Pháp luật. . . đều không cho phép. Em. . . không có cách nào cho họ tình yêu mà họ muốn.”

“Có muốn anh đi cùng em không?” Anthony không đành lòng thấy em trai khổ sở, nhưng em trai nói đúng, dù sao em trai cũng chỉ có một, ái tình. . . từng khiến cậu hủy diệt, anh cũng không muốn em trai bị tổn thương nữa.

“Không được, em đi một mình. Các anh quá nổi bật.” Soran nháy mắt mấy cái, bỡn cợt nói, đổi lấy cái tát của hai người ── dĩ nhiên là ở trên mông.