Chương 13: Trên đài dưới đài

Manchester là thành phố phồn hoa đứng thứ hai nước Anh, chỉ sau Luân Đôn. Với biệt danh thành phố vải dệt, hay thủ đô phương bắc, là nơi bắt nguồn phát triển của công nghiệp dệt, cách mạng công nghiệp chính là mở màn từ nơi đây. Khi ở Manchester, một mặt có thể cảm nhận quá khứ huy hoàng của nó, về phương diện khác có thể cảm nhận được phong vận rất riêng của nó.

Dọc theo khu phố trung tâm, Soran nhàn nhã bước chậm đi chơi. Tháng 9 là mùa du lịch ở Manchester, giải tennis thanh niên thế giới sắp diễn ra ở đây làm nơi này trở nên ồn ào rầm rĩ. Manchester suốt năm ôn hòa nhiều mưa, mà đã nhiều ngày trời lại cực kỳ tốt, bầu trời trong xanh, hơi chút gió thu mang đến dấu hiệu rất tốt cho giải đấu. Ngồi xe bus miễn phí để ngắm cảnh, Soran xuống xe từ đây, cậu thích đến nơi nào có nước.

Sau khi nói chuyện với Laurine, Soran liền tới Manchester, mặc dù còn ba ngày nữa giải đấu mới bắt đầu. Soran thứ nhất là muốn ngắm nhìn thành phố này, sáu năm đã qua, ở đây xảy ra biến hoá rất lớn, thứ hai, cậu muốn cho chị em hai người vài ngày thoải mái. Tâm tình bọn họ quá căng thẳng, Soran biết bọn họ đã nỗ lực áp chế rồi, nhưng đối mặt với cậu, bọn họ lại không tự chủ được mà khẩn trương. Đương nhiên, nguyên nhân này Soran không để bất kì ai trong nhà biết, cậu thật tâm mong muốn Laurine và Michael có thể ở lại. Cậu nhìn ra được, hai người đó đã từng trải qua nhiều chuyện không tốt, điều này làm Michael mới 16 tuổi và Laurine mới 20 tuổi mỗi ngày sinh hoạt đều dè dè dặt dặt, tâm tính trầm trọng.

“Baby, nhị ca nhớ em quá.” Tin nhắn gửi đến, Soran nở nụ cười. Từ sau khi cậu xuống máy bay thì tin nhắn điện thoại của đại ca và nhị ca không hề dừng lại, hận không thể lập tức ngồi máy bay chạy tới bên cậu, sợ cậu lại biến mất.

“Baby, em thực sự không cho nhị ca đi cùng em sao?”

“Baby, đang làm gì đấy? Có nhớ anh không?”

… . . .

Soran kiên trì trả lời từng tin nhắn, sau khi cậu đi sáu quả pin đều được sạc đầy, có thể dùng cả ngày.

“Hall, nếu không cậu đi đặt vé máy bay ngay đi, lập tức bay đến Manchester. Trước khi Backy trở về, tôi coi cậu không có tâm tình công tác đâu.”

Philo gõ bàn nhìn người đàn ông giống như đang chìm trong mối tình đầu phía trước. Trên cả thế giới này, người có thể làm gã lăng nhăng nhất nhà Douglas lộ ra biểu cảm này cũng chỉ có em trai quý báu của anh. Philo không có cách nào lý giải tình cảm của Anthony và Hall đối với Soran. Loại tình cảm anh em này trong mắt hắn thật sự rất khó tin, nhất là trong mấy năm không có Soran, Hall lúc nào cũng là bộ dạng sống không bằng chết. Hắn cũng có một em trai, chẳng qua hai người cũng tranh đấu gay gắt rất nhiều năm. Có đôi khi Philo rất hâm mộ tình cảm giữa ba anh em nhà Douglas, nhưng nhìn thảm trạng của Hall sáu năm qua, hắn lại thấy may mắn.

“Tôi cũng muốn, thế nhưng Baby không cho. Nếu tôi đi cùng em ấy sẽ bị ký giả bắt được, em ấy không muốn làm cho người khác chú ý.” Hall ảo não gục xuống bàn chờ em trai hồi âm, hai ngày nay em trai không ở nhà, anh lại bắt đầu mất ngủ.

“Hall. . .” Philo trừng trắng mắt, không nói nổi gì, “Bây giờ Backy đã 19 tuổi rồi, cậu nhóc cũng không phải trẻ con nữa. Cậu không thể đổi một nick name khác để gọi cậu ấy sao?” Baby. . . Philo thực sự không thể liên hệ với người xinh đẹp kia. . . Người con trai? Bé trai? Thiếu niên? . . . Nói chung, không thể liên hệ từ đó với người kia được. Người như vậy, “tinh linh”, từ này tương đối thích hợp với cậu. Một tinh linh mỹ lệ không thể chạm tới, cao quý mà thần bí.

“Không, cho dù Baby lớn đến thế nào cũng là Baby của tôi.” Nhận được hồi âm của em trai, Hall lộ ra nụ cười say mê, ngón tay rất nhanh bấm phím trả lời. Philo lại trừng trắng mắt lần nữa, tỏ vẻ bất đắc dĩ với tên bạn thân này.

“Ông chủ, về việc kí kết với Abel, đây là hợp đồng đã soạn sẵn, ” Thư ký đi tới đặt hợp đồng lên bàn Hall, Hall chỉ vào Philo, thư ký liền giao văn kiện cho Philo.

“Hall, trước khi Soran trở, cậu sẽ không thực sự mặc kệ công ty đấy chứ?” Philo bất đắc dĩ lật xem hợp đồng. Bốn người họ đầu tư thành lập một công ty đĩa nhạc, trước đây đều là do Hall phụ trách, bọn họ chỉ phụ trách đầu tư. Bây giờ thì khỏe rồi, công tác của hắn là nặng nhất.

Thư ký hiếu kỳ người tên Soran có khả năng thu phục ông chủ đào hoa của họ là ai, đã nửa tháng rồi, ngày nào ông chủ của họ cũng rơi vào một trạng thái “không bình thường”.

“Philo, cậu hẳn là hiểu rõ tâm tình của tôi.” Hall hôn xuống điện thoại, bên trong có ảnh chụp em trai vừa gửi tới, “Em ấy là tất cả của tôi.” Hall không chút nào khoa trương, trịnh trọng nói, dẫn tới sự kinh ngạc của thư ký.

“Tôi hiểu mà tôi hiểu mà.” Philo không dám có nửa câu oán hận, nhấc tay đầu hàng.

HFHX, công ty lớn thứ ba nước Anh, hôm nay truyền ra một tin tức nóng bỏng tay. Ông chủ Hall Douglas của họ bị một cô gái tên là “Soran” bắt được rồi, cậu chủ trăng hoa nổi tiếng nước Anh, đã biết yêu rồi!

Trở lại khách sạn đã là 6 giờ chiều, Soran mua một ít trà và sản phẩm thủ công. Manchester nơi nơi treo đầy ảnh của ngôi sao tennis, nếu như không phải từ đầu cậu vẫn “nói chuyện phiếm” với các anh, cậu sợ mình sẽ không nhịn được đi tìm Tezuka. Cậu đã quyết tâm không xuất hiện trước mặt họ nữa, nhưng ngày đó trên TV nhìn thấy Tezuka lại làm cậu vô cùng khổ sở. Cậu không biết những người khác có giống như Tezuka không, vẫn như cũ không bình tâm lại từ “cái chết” của cậu được.

Ngày mai là thi đấu rồi, trận đấu của Tezuka sẽ diễn ra ngay ngày mai, Soran chợt cảm thấy nhát gan, cậu có nên đi hay không đây. Trong mấy tháng, bọn họ trở thành bạn bè, có quan hệ thân mật. Cảm tình chỉ trong thời gian mấy tháng mà ngưng tụ sâu sắc như vậy, làm cậu không quên được, cũng làm bọn họ không quên được. Có lẽ là, chính bởi vì bọn họ đều còn nhỏ cho nên mới có thể không hề giữ lại gì mà nỗ lực, không hề giữ lại gì để thích.

Soran không dám đi tra bất kì tin tức gì có liên quan đến họ, cậu biết, chỉ cần online gõ tên của bọn họ tìm một lượt là có thể biết tình hình gần đây của họ. Nhưng cậu không dám, cậu sợ mình biết được càng nhiều, quyết tâm lại càng dao động. Ái tình không thể chia sẻ, cậu đã sớm biết, thế nên không thể gặp lại.

… . . . . .

Trên khán đài, Soran đeo kính râm nhìn trận đấu trên sân, đường nhìn của cậu vững vàng khoá vào con người đang tập trung tinh thần vào trận đấu trên sân. Khán đài hầu như không còn chỗ trống, Soran ngồi trong góc, trong mắt chỉ có Tezuka. Tối hôm qua cậu còn do dự có nên đi xem trận đấu hay không, nhưng sáng sớm nhận được điện thoại của mẹ làm cậu thả lỏng hơn nhiều, không chút nghĩ ngợi đã gọi taxi đến thẳng sân thi đấu. Cũng may cậu tới, thực lực của Tezuka so với khi cậu rời đi mạnh hơn rất nhiều, chiều cao 190cm và vẻ ngoài càng thêm anh tuấn đã hấp dẫn rất nhiều cô gái trên sân. Từ sau khi trận đấu bắt đầu, mỗi một lần trả bóng, Tezuka đều có thể khiến cho cả một đám người thét chói tai.

“Tezuka, 4-1” . Trọng tài ra lệnh một tiếng, trận đấu đã đến thời gian nghỉ ngơi. Đi tới ghế huấn luyện viên, Tezuka vừa nghe ý kiến của huấn luyện viên, vừa kín đáo nhìn hướng lên khán đài. Anh luôn cảm thấy có một luồng ánh mắt làm tim anh đập thật nhanh vẫn một mực nhìn vào anh, ánh mắt ấy làm anh không thể bình tĩnh nổi.

Nhưng tìm một vòng, Tezuka cũng không tìm được người “khả nghi” kia. Thu hồi tâm tư, Tezuka quyết định nhanh chóng kết thúc trận đấu, có lẽ bởi vì nơi đây là nước Anh nên anh mới có loại cảm giác này.

Trận đấu kết thúc dưới tình huống không có gì bất ngờ, Tezuka theo huấn luyện viên, trợ lý huấn luyện viên và vệ sĩ cùng đi tới sân đấu trận tiếp theo. Khi anh đi ra, bên ngoài sân thi đấu có rất nhiều fan hâm mộ đang tụ tập, đa số là con gái. Các cô vừa đi theo Tezuka, vừa xin Tezuka kí tên cho các cô. Tuy rằng Tezuka luôn nghiêm túc như vậy nhưng anh cũng không từ chối kí tặng người hâm mộ. Soran đứng ở trong góc nhìn Tezuka, cho đến khi Tezuka lên xe rồi cậu mới xoay người rời đi.

Trên xe, Tezuka nhìn về phía xa, sau khi đi ra ngoài anh lại có cảm giác này, nhưng tìm hồi lâu vẫn như cũ không có kết quả. Xe khởi động, Tezuka đang chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi, đột nhiên thấy bóng dáng một người. Người kia đang lên xe taxi, có một mái tóc dài đến thắt lưng, đeo kính râm. Vội vã nhìn lại, rõ ràng chỉ là một người xa lạ, Tezuka lại không biết vì sao, cảm thấy tim đập nhanh hơn. Quả nhiên anh không nên tới nước Anh mà.

“Baby, trận đấu thế nào?” Trong điện thoại, Ken hỏi.

“Tezuka rất lợi hại, thuận lợi vào vòng trong. Con nghĩ đạt vô địch với anh ấy không có trắc trở gì quá lớn. Con chụp rất nhiều ảnh, bao giờ về cho daddy xem.”

Soran chia sẻ với cha tâm đắc về trận đấu, nói đến những đoạn vui vẻ, hai cha con cùng nhau cười trong điện thoại. Ken ôm lấy vợ mình, giờ khắc này có thể trò chuyện với con trai như vậy làm hắn cảm thấy hạnh phúc bội phần. Sáu năm qua, nhà Douglas chưa từng có vui vẻ thật sự. Hôm nay, tiếng cười đã trở lại, trong lòng hắn thật cảm kích Thượng đế, tuy rằng hắn đã từng rất căm hận.

“Baby, cho dù con quyết định như thế nào, daddy và mommy sẽ luôn ủng hộ con. Thế nên con hãy cứ làm theo trái tim mách bảo đi, không nên lo lắng, daddy và mommy chỉ mong con được vui vẻ.” Ken lại lần nữa nói với con, hắn không hy vọng con trai miễn cưỡng chính mình, gây cho mình áp lực quá lớn.

“Daddy, con biết.” Sự bao dung và yêu thương của người thân vẫn là điều Soran quyến luyến nhất, cũng không muốn rời xa nhất. Cũng vì lý do này nên cậu mới trở về.

Ngày thi đấu thứ năm, Tezuka nghênh chiến trận bán kết. Đối thủ là một con ngựa ô vừa vụt sáng trong nửa năm qua, gây cho Ryoma phiền toái không nhỏ. Nhưng đây là lần đầu tiên Tezuka đυ.ng tới hắn, anh hiểu được trận đấu này sẽ là một trận ác chiến. Nhưng trước sau gì anh cũng không bình tĩnh nổi, bởi vì ánh mắt kia lại xuất hiện rồi. Anh cho rằng đó là ảo giác, nhưng mỗi trận đấu anh đều có cảm giác này. Rõ ràng thực sự có một người đang nhìn anh, người kia, là một người anh biết. Nhưng rốt cuộc là ai đây. . . Nghĩ đến một người, tim Tezuka lại đau đớn, không thể là cậu được.

“Tezuka, không có vấn đề chứ?” Huấn luyện viên lo lắng hỏi.

“Không có.” Cầm lấy vợt tennis, Tezuka hít sâu một chút, lên sân đấu.

Soran rất khẩn trương, trận đấu cực kì đặc sắc, nhưng chính vì vậy cậu lại càng khẩn trương. Tezuka vẫn cầm vợt bằng tay trái, Soran biết vai trái của Tezuka có vết thương cũ, nhưng đối thủ hôm nay của anh là tuyển thủ thiên về sức mạnh. Soran rất lo lắng vai Tezuka lại xảy ra vấn đề.

“Tezuka, vì sao lại không dùng tay phải chứ?” Tuy rằng đã qua sáu năm nhưng trong mắt Soran, tay phải của Tezuka hẳn là lợi hại hơn mới đúng, vì sao không dùng tay phải chứ? Vai trái hoàn toàn được rồi sao? Soran rất lo lắng cho Tezuka, sự lo lắng này làm cậu mất đi sự thản nhiên thường ngày.

“4: 3” nghỉ ngơi giữa trận, Tezuka lau mồ hôi, tiếp tục tìm kiếm “người kia”. Anh có thể khẳng định, cảm giác lúc trước không phải ảo giác. Trong ánh mắt đó bao hàm lo lắng và khẩn trương, vì cái gì? Tezuka biết Oruta Nobuko, Katherine Turk và Pody đều đang ngồi trên đài, nhưng ánh mắt này không phải của các cô. Tezuka lại nhìn về phía khán đài, ánh mắt xẹt qua tấm băng rôn viết mấy dòng chữ kì lạ nhìn thấy Oruta Nobuko, nhưng vẫn không tìm được chủ nhân của đường nhìn kia.

“6: 4” trận đấu kết thúc, tâm tình vẫn căng thẳng của Soran cuối cùng cũng buông xuống. Xem ra vết thương trên vai Tezuka hoàn toàn được rồi, hơn nữa Tezuka vẫn chưa phát huy toàn bộ thực lực, hẳn là vì trận chung kết. Soran hiểu rõ người kia có bao nhiêu cố chấp, anh có thể lạnh lùng bình tĩnh phân tích đối thủ, phán đoán mình nên ứng phó thế nào, nhưng có đôi khi anh lại liều lĩnh xông tới để đạt bằng được mục tiêu của mình, thậm chí hi sinh bản thân cũng không hề gì. Nhưng đây là trận đấu cá nhân, Soran nghĩ Tezuka sẽ lãnh tĩnh hơn, sẽ không xung động.

Đợi sau khi Tezuka lên xe, Soran mới rời đi. Mấy ngày nay, tâm tình của cậu cũng trầm muộn rất nhiều. Tezuka sẽ tỉnh dậy khỏi bóng tối của anh, cậu vẫn không nên đến quấy rầy Tezuka bọn họ mới tốt. Bạn bè. . . cho dù đối phương ở nơi nào, cho dù còn liên hệ với nhau không. . . Bọn họ vĩnh viễn đều là bạn bè của cậu.