Chương 20: Vui quên trời đất?

Cú điện thoại của Yukimura làm tâm tình lo lắng suốt mấy ngày của Soran đổi chiều. Tuy rằng ngoài phòng vẫn mưa phùn rả rích như trước nhưng Soran cũng không muốn nghĩ u ám nữa, chỉ cảm thụ mùi hương tự nhiên do nước mưa mang lại, tâm tình sung sướиɠ. Tình cảm trong lòng tinh tường hiện rõ trên mặt Soran, làm những người khác không còn lo lắng như trước.Yukimura cũng không nói khi nào họ sẽ đến, hàng ngày Soran đều ngồi trên sân thượng đọc sách, chẳng qua số lần ánh mắt nhìn về phía bên ngoài trang viên nhiều hơn hẳn lúc trước. Nước mưa làm rừng cây quanh trang viên có vẻ mông lung tĩnh mịch, Soran dùng sự yên lặng này để gột rửa phiền muộn đã nhiều ngày qua của cậu.

Một tuần sau, Soran vừa dời ánh mắt tới phía xa, có hai chiếc xe chậm rãi tiến vào trang viên. Soran nín thở tập trung ngồi dậy khỏi ghế nằm. Tứ chi đang lạnh lẽo vì ngồi lâu bên ngoài, khi nhìn thấy mấy người từ trên xe bước xuống thì tốc độ lưu thông máu bất chợt nhanh hơn.

Giống như một ngày cách đây không lâu, những người xuống khỏi xe không hẹn mà cùng nhìn về phía phòng của Soran ── đã từng là phòng của “Ogihara Aitsuki”. Người trên sân đã không còn là thiếu niên xinh đẹp mà họ quen thuộc nữa, bóng dáng đứng đó lúc này giống như một tinh linh đến từ thế giới khác. Đôi mắt đen trong sáng như thủy tinh mặc dù nỗ lực giữ bình tĩnh, nhưng bọn họ đều có thể cảm nhận được cơn sóng đang dâng lên sâu trong đó.

Soran xoay người rời khỏi sân thượng, năm người ngoài cửa đi vào trong nhà, thay dép, tặng những món quà cho người ra đón họ là Fujika.

“Bác gái, thật ngại quá, bọn cháu lại tới quấy rầy bác rồi.”

Yukimura Seiichi, Fuji Shusuke, Atobe Keigo, Echizen Ryoma và Tezuka Kunimitsu đặc biệt trở về từ Pháp cung kính chào Fujika. Trang phục nghiêm túc và lễ nghi cho thấy bọn họ rất coi trọng lần thăm hỏi này. Đây là lần đầu tiên từ sau khi “Ogihara” đi, năm người cùng nhau xuất hiện trong trang viên Douglas.

Ken và Anthony tới buổi họp ban giám đốc, Hall ở công ty, trong biệt thự chỉ có Soran và mẹ. Đi ra khỏi phòng mình, Soran không lập tức xuống lầu mà đứng ở trước cầu thang đợi một lúc, chờ mình trở lại trạng thái bình thường thì cậu mới trầm ổn chậm rãi đi xuống cầu thang.

Khi Soran xuất hiện trên cầu thang, năm người đang chờ cậu thực sự không thể che giấu tâm tình kích động, kể cả người luôn lạnh lùng bình tĩnh như Tezuka và người cao ngạo rắn rỏi như Ryoma.

Soran tự giễu, cậu không chỉ làm khó mình, còn đi làm khó người khác. Bọn họ biết cậu là ai, cậu biết họ đều hiểu rõ, nhưng hai bên lại phải tỏ ra như chưa bao giờ biết nhau. Cất bước tiến lên, Soran chủ động nhẹ nhàng ôm lấy Yukimura đang mặc bộ Âu phục trắng ngà, “Tôi đã nghĩ rằng các anh sẽ tới vào ngày thứ hai.”

Soran chủ động làm năm người kinh ngạc cực kỳ, Yukimura thấy Soran muốn lùi lại thì cố sức ôm lấy cậu, vành mắt ửng đỏ, cười nhàn nhạt nói: “Bọn anh đi Pháp đón Tezuka, thế nên lỡ mất hai ngày. . . Em có thể trở về. . . Thật sự là quá tốt. . . Thật tốt quá. . .” Dồn mọi nhớ nhung vào cái ôm này, Yukimura cúi đầu hít vào mùi hương trên người Soran, mọi bi thương vô hạn hồi đó đều biến mất trong giờ khắc này. Khung xương và thân thể trong lòng chân thực như vậy, cái ôm của anh không hề chỉ là khoảng không.

Yukimura sờ lên hàng mi, con mắt, cái mũi của Soran. . . Khuôn mặt này đã trở nên hấp dẫn động lòng người hơn trước nhiều, so với trước đây lại càng thích làm đà điểu hơn, làm anh muốn hung hăng hôn xuống, nhưng anh chỉ có thể nhẫn nại. Sau này anh phải nghiêm phạt bé con thích tự tìm phiền não này thế nào đây nhỉ. Nhìn đôi mắt biết nói kia bắt đầu dâng lên hơi nước, Yukimura lại thấy không nỡ. Họ ép “cậu” quá chặt, “cậu” sợ, nhưng nhiều hơn là sợ họ thương tâm, thế nên mới gian nan nhẫn nại. Anh sẽ cùng cậu hồ đồ, đợi một ngày nào đó anh có thể nghe được cậu nói: “Seiichi niichan, tôi đã trở về.”

Khi buông Soran ra, Yukimura kìm lòng không đậu khẽ hôn lên trán Soran. Soran đột nhiên trở nên cao hơn đến mức chỉ còn thấp hơn mình vài cm làm Yukimura cảm khái. Khí lạnh trên người Soran nhờ cái ôm này mà được đối phương xua tan. Trong đôi mắt màu tím của Yukimura là sự dịu dàng mà Soran từng thích nhất, cái hôn rơi xuống trán cậu thật mềm nhẹ nhưng lại mang trong đó bao tình cảm sâu đậm.

Soran vừa rời khỏi Yukimura, một người kéo cậu thật mạnh ôm vào trong lòng. Với chiều cao 185cm, Ryoma đã cao hơn Soran nửa cái đầu, gần 10 cm. Anh cũng không nói gì cả, cứ như vậy ôm chặt Soran, thở gấp. Âu phục màu đen đượm mùi thuốc lá nhàn nhạt, hàng ria bên mép làm mặt Soran hơi đau, Soran kinh ngạc nhất chính là sự thay đổi của Ryoma.

Không còn là chú nhóc trong trí nhớ, Ryoma lúc này đã trưởng thành, trở thành một người đàn ông chân chính. Tuổi 18 của anh mang một chút hương vị tang thương, đôi mắt mèo hổ phách vẫn trong trẻo như trước, cuồng dã nhưng hơn vài phần tối tăm. Mái tóc hơi dài càng làm Ryoma trở nên ngang ngạnh bất kham, là kiểu “anh chàng hư hỏng” mà đi trên đường cái nhất định sẽ làm phụ nữ thét chói tai.

Giống như Tezuka, Yukimura, Ryoma lấy tay tỉ mỉ kiểm tra độ chân thật của người trong lòng. Mái tóc dài trơn nhẵn mềm mại, ngón tay có chút lạnh lẽo, từng cái móng tay trong suốt, bàn tay vẫn nõn nà như ngày trước. Tay Ryoma dừng lại trong lòng bàn tay Soran, vùi đầu vào tóc Soran, trong lòng gào thét gọi Backy.

Đầu Soran dựa trên vai Ryoma, những người khác không nhìn thấy vẻ mặt của cậu. Soran buông bản thân trôi theo lần đầu gặp mặt thân mật ngoài mức cần thiết này, bởi vì cậu vẫn biết mình đang lừa mình dối người. Tâm tình lại bắt đầu hạ thấp của Soran đột nhiên bị một loại cảm giác khác thay thế. Ngay khi Ryoma không kiêng nể gì hít vào mùi hương cơ thể của Soran, Soran đột nhiên muốn biết, nếu như mình trước sau gì cũng không thừa nhận thì mấy người này có tiếp tục giả ngu cùng cậu không. Soran cảm thấy khinh thường suy nghĩ này của mình, nhưng lại cũng cực kì chờ mong. Cậu đúng là quá không trưởng thành mà, Soran buông trái tim để cái tôi trẻ con bướng bỉnh kia quay trở lại. Người đang ôm mình trong ngực này thế mà đã từng thấp bé như vậy, trong đầu bỗng hiện lên một trận cá cược, đầu ngón tay Soran bất chợt lạnh buốt.

Cái ôm này của Ryoma kéo dài đủ hai mươi phút, ba người khác cũng không hề lo lắng, khi Ryoma ôm Soran thì họ ngưng mắt nhìn Soran, dùng đôi mắt của họ cảm thụ “cậu” đã trở về, tuy rằng bọn họ thực sự khẩn cấp muốn ôm cậu vào lòng.

Ryoma lưu luyến không rời tạm thời buông Soran, Soran mỉm cười nhìn ba người khác, ung dung thản nhiên. Fuji và Atobe nhìn nhau, tiếp theo Atobe ưu nhã vén tóc mình lên, vươn một tay với Soran, tựa như đang mời Soran khiêu vũ, cử chỉ rất lịch thiệp. Nhưng đôi mắt vương nước kia đã làm yếu đi vài phần sự hoa lệ của Atobe.

Không đưa tay ra, Soran chỉ bước tới phía trước hai bước vào phạm vi của Atobe. Atobe vươn tay kéo một cái, người nọ chui vào lòng anh. Mái tóc bị cắt sáu năm trước đã lại dài ra, khôi phục độ dài lúc đầu, nhưng Atobe từ vận động viên tennis đã trở thành ôm trùm của tập đoàn tài chính rồi.

“Biết anh là ai không?” Atobe cũng dùng tay cảm nhận sự chân thực của Soran, hỏi.

“Atobe Keigo.” Soran ngửa đầu, Atobe đã trưởng thành tràn ngập hơi thở quý tộc, Âu phục màu xám bạc mặc trên người anh làm anh giống như một hoàng tử thực thụ, nước hoa mùi hoa hồng đã biến thành hương cỏ xanh nhàn nhạt, đó là mùi hương “cậu” thích nhất.

Cánh tay Atobe siết chặt, mang theo nghi hoặc mở miệng: “Itsuki-chan nói cho em?” Hành động tự nhiên làm cậu cũng không thể tin anh không nhận ra người trong lòng mình là ai. Ngôn ngữ và hành động thật phi thường mâu thuẫn.

Liếc nhìn mẹ đang buồn cười, Soran có cảm giác như mình đang chơi trò gia đình ở nhà trẻ vậy.

“Ừ, ‘anh ấy’ nói cho tôi biết đấy.” Thân thể Soran đã hoàn toàn thoải mái, ứng đối như thường nhìn Atobe.

“Vậy ‘cậu ấy’ nói cả chuyện của bọn anh cho em sao?” Nắm mái tóc dài của Soran trong lòng bàn tay, Atobe kéo cậu lại thật gần.

“Cũng tương đối.” Soran nhún vai, chỉ về phía phòng khách. Mọi người đi tới phòng khách, mà Atobe trước sau vẫn không buông Soran ra. Fujika thấy con trai không có việc gì nữa, đi vào trong bếp chuẩn bị đồ uống và bánh ngọt cho con trai cùng khách.

Tỉ mỉ vuốt ve mặt mày Soran, trong lòng Atobe cảm tạ Thượng đế. Người trước mặt này thay đổi rất ít, thiếu chút trẻ con hơn chút thành thục. Cả người có vẻ trầm tĩnh đi rất nhiều, nhưng mà. . . sự linh động thỉnh thoảng xẹt qua nơi đáy mắt vẫn mang bóng dáng của “cậu”.

“Sẽ. . . ‘ở’ bao lâu?” Không hỏi Soran trở về như thế nào, Atobe chỉ muốn biết cậu có còn đi nữa không.

“Ở rất lâu.” Nói xong, Soran thấy năm người rõ ràng thở phào nhẹ nhõm. Lòng bàn tay Atobe rất thô ráp, bởi vì đã từng đánh tennis. Thời gian làm Atobe trưởng thành lên không ít, một bàn tay cũng có thể hoàn toàn bao lấy tay cậu. Soran lại lần nữa cảm thán vì sự thay đổi của mấy người họ, thời gian sáu năm làm họ đều trưởng thành, mà kí ức của cậu vẫn chỉ dừng lại ở một năm trước.

Nhìn về phía Fuji, Atobe buông tay Soran ra, đứng dậy tặng lại vị trí cho Fuji. Fuji đi tới khom người ôm lấy Soran, đôi mắt xanh giăng đầy tơ máu bởi vì không thể ngủ ngon. Fuji không mặc Âu phục mà mặc một chiếc áo len màu lam nhạt và một chiếc quần vải màu đen, áo gió đã cởi ra khi đi vào, cùng với cà vạt màu đen phụ trợ cho thân phận hiện giờ của anh ── bác sĩ.

“Ogihara” biến mất làm Fuji lựa chọn học y, sự bất lực trước đây làm cho anh có biết bao đêm mất ngủ, bây giờ anh sẽ chăm sóc cho “cậu” thật tốt, sẽ nỗ lực trở thành chỗ dựa của “cậu”.

Sô pha da trong phòng khách quây thành nửa vòng tròn, trên mặt đất là thảm thủ công trải thật dày. Khí trời bởi vì mấy ngày mưa dầm liên tiếp mà ẩm ướt lạnh lẽo, củi trong lò sưởi trên tường rung động lách tách, làm cho phòng khách cực kì ấm áp. Fujika mang bánh ngọt, trà và cà phê tới, nàng không quấy rầy thời gian con mình gặp bạn, cũng nói với những người khác đừng đi vào quấy rầy.

Chóp mũi Soran bắt đầu đổ mồ hôi, vừa rồi ở sân thượng nên cậu mặc rất nhiều, thế nhưng những ánh mắt bên cạnh lại làm cậu thấy mát mẻ. Nụ cười của Fuji rõ ràng tươi đẹp như vậy nhưng lại làm Soran cảm thấy tim đập thật nhanh. Giữ nguyên sự ôn nhã bình tĩnh hàng ngày, Soran rót trà cho Fuji, hai tay đưa lên.

Fuji vui vẻ nhận lấy, con mắt cong thành một cái khe. Khác với ba người kia, anh chỉ ôm Soran một chút rồi có vẻ cực kì lễ độ, nhưng Soran lại thà rằng anh làm như những người khác tỏ ra biết rõ cậu đang nói xạo còn hơn.

“Fuji. . . Nghe nói anh sẽ tới Luân Đôn du học, chúc mừng anh.” Soran nhẹ nhấp một ngụm ca cao nóng, bây giờ cậu rất thích vị ca cao, chợt thấy rõ ràng cặp mắt xanh lam kia sáng lên một chút. Soran cúi đầu, tiếp tục uống ca cao, người này thật vẫn như lúc trước, làm cho cậu “sợ” .

Fuji ôn hòa nói, “Itsuki-chan rất thích gọi anh là Shusuke, cậu ấy chưa bao giờ gọi anh là Fuji, em cũng có thể giống như Itsuki-chan, trực tiếp gọi anh là ‘Shusuke’ đi.”

Ca cao nóng hổi thơm lừng trong miệng thiếu chút nữa trở lại trong cốc, Soran chậm rãi ngẩng đầu, cười ra tiếng. Shusuke. . . so với anh mà nói, lời nói dối nho nhỏ này của tôi thật sự cũng không tính là gì nha.

“Chúng ta cứ làm như vậy nhé.” Fuji cầm cốc chạm với Soran một chút, tươi cười tràn đầy gương mặt.

Soran nghe lời gật đầu, đôi mắt vừa chuyển, nhìn về phía Tezuka ngồi bên cạnh Fuji. Mấy người họ đều ngồi cách cậu một khoảng nhất định, không quá gần cũng không xa lắm, rất tiện để quan sát vẻ mặt của cậu.

Tezuka biểu hiện là bình thường nhất, sau Fuji hẳn là anh, nhưng anh chỉ ngưng mắt nhìn Soran một lúc ngồi ngồi yên lặng uống trà, là trà hoa cúc. Hình như nụ hôn ngày hôm đó chỉ là trong giấc mơ của Soran. Gương mặt vô cảm, đôi mắt thâm trầm của Tezuka làm Soran không nhận ra suy nghĩ trong lòng anh. Ngoài Ryoma, thay đổi lớn nhất chính là Tezuka, trước đây anh nghiêm túc, bây giờ anh lại càng thâm trầm, làm người khác không thể tìm hiểu, mà người này chính là Soran.

“Fu. . . Shusuke. . .” Trước khi Fuji biến sắc, Soran nhanh chóng đổi giọng, cắn đầu lưỡi một phát, cũng không phải quá trắc trở, “Bên trường học đã sắp xếp ổn thoả chứ?”

“Ừ, đã sắp xếp xong rồi, không cần lo lắng.” Tâm tình Fuji rất tốt, ngay cả khi uống nước cũng nhìn Soran, làm Soran không chỗ nào che giấu.

“Bọn anh sẽ không làm phiền lâu, lập tức đi ngay. Atobe và Echizen phải về Mỹ, Yukimura phải về Nhật bản, anh phải về Pháp, Fuji phải về trường học.” Buông chén trà đã uống phân nửa, Tezuka lãnh tĩnh mở miệng. Trong lòng Soran cả kinh, “Các anh vừa tới đã muốn đi?” Chẳng lẽ không thể ở vài ngày. . . cùng cậu?

Ánh mắt mấy người giao nhau, Yukimura nói: “Ừ, lần này đến là muốn thăm em một chút. . . Có thể nhìn thấy em. . . thật tốt quá, bọn anh. . . cũng an tâm.” Đứng dậy tiến lên ôm lấy người rõ ràng đã kinh ngạc đến ngây ra, Yukimura ôn nhu nói, “Bọn anh rất cảm tạ Thượng đế. . . Cảm tạ Người. . .” Câu tiếp theo Yukimura chưa nói xong, nhưng Soran lại hiểu ra ngay. Trong lòng dâng lên một trận chua xót.

“Hàng tháng tớ đều sẽ tới thăm cậu.” Ryoma nói câu đầu tiên với Soran, rồi hôn hai gò má Soran, vẫn như cũ là chuồn chuồn lướt nước.

“Cuối năm tập đoàn Atobe và gia tộc Douglas có một hạng mục hợp tác rất lớn, bổn đại gia là người phụ trách.” Vẫn là một cái hôn nhẹ, Atobe nói với Soran anh sẽ thường xuyên tới thăm cậu, cũng vì mục đích này mà buông tha thời gian nghỉ ngơi của mình.

Fuji cười thật sâu, đưa một tấm card cho Soran, trên đó có số điện thoại di động của mấy người họ, điện thoại nhà trọ, địa chỉ, cùng với học viện và lớp ở đại học Luân Đôn của anh.

Cuối cùng là Tezuka, anh chỉ ngẩng đầu khẽ vuốt cằm Soran một chút, nói một câu: “Quá gầy.” Thế là đi, những người khác ôm Soran rồi cũng nối đuôi nhau đi ra, phòng khách lớn như vậy bỗng chốc chỉ còn lại Soran. Nghe được bên ngoài có tiếng mẹ vô cùng kinh ngạc hỏi han và mấy người họ trả lời, nghe được tiếng ô tô nổ máy lái đi, Soran một lần nữa ngồi trở lại sô pha. Trên bàn trà, mỗi người đều ăn một miếng bánh ngọt, mà ai cũng chưa ăn xong, tất cả đều ăn ý chỉ cắn một nửa.

Soran uống một ngụm ca cao, cầm miếng bánh ngọt lên ăn, trong miệng tràn ngập hương vị bánh bơ xốp lẫn với hương cỏ xanh nhàn nhã, rồi lại cầm lấy một miếng. . . Khi Soran rời khỏi phòng khách, bánh ngọt trên bàn trà không thể nhìn ra là đã từng được động qua.

Coi như không có việc gì mà nói chuyện với mẹ, Soran trở về phòng tiếp tục đọc sách, nụ cười trên mặt sau khi vào phòng thì biến mất. Lẽ nào thực sự vội đến nỗi ngủ lại một đêm cũng không được? Khoé miệng của Soran cong lên một cái, vừa rồi không ai trong số họ gọi tên cậu ── Soran. Nhìn mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ, Soran nghĩ thầm, kỳ thực trò chơi trốn tìm này cũng không tồi đâu.