Chương 27: Bụi gai của Halloween

Sau khi Soran nói xong được mười phút, mấy người bên bàn ăn cũng không lên tiếng. Bọn họ chậm rãi tiêu hóa chuyện khiến người ta không thể tưởng tượng nổi này. Sau đó Tezuka là người đầu tiên đánh vỡ yên lặng, hỏi: “Lần trước em nói sẽ ở lâu, nghĩa là sẽ không trở về đó nữa đúng không?”

Soran gật đầu.

“Có để lại di chứng không? Hoàn toàn ổn rồi chứ?” Ngồi bên cạnh Soran, Yukimura nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Soran, nói với Fuji, “Shusuke, cậu kiểm tra cho Itsuki-chan một chút.”

“Seiichi, em hoàn toàn ổn rồi.” Soran đặt tay kia lên tay Yukimura, trong lòng cảm động, phản ứng của họ cũng giống như người thân của cậu.

“Itsuki-chan có thể hấp thu dinh dưỡng trong thức ăn không?” Fuji chỉ quan tâm duy nhất cái này. Thấy Soran lắc đầu, tất cả mọi người kể cả Fuji đều nhăn mày.

“Có tạo thành gánh nặng cho thân thể không?” Fuji lại hỏi, Soran khẳng định, “Sẽ không, tuy rằng không thể hấp thu, thế nhưng em thích ăn.”

“Itsuki, em dám hoài nghi bổn đại gia, lãng phí vô ích mất một năm.” Ngồi ở chủ vị, Atobe kéo Soran lại, nguy hiểm nhìn chằm chằm cậu.

“Keigo, ngày nào em cũng sám hối hết đó.” Hai tay Soran tạo thành chữ thập, thấy lửa giận trong mắt Atobe không có dấu hiệu biến mất, Soran lớn mật ôm lấy Atobe, thành khẩn nói, “Keigo, xin lỗi. . . Em rất nhớ các anh.”

Trên mặt Atobe hiện lên nụ cười, siết chặt Soran một chút, nói: “Lần này bổn đại gia tha thứ cho em.”

“Backy.” Ryoma gọi. Soran lo lắng quay lại, lại nghe Ryoma hỏi: “Buổi trưa ăn cái gì?”

Soran sửng sốt, sau đó cười rộ lên, những người khác cũng cười theo, mà Ryoma thì chăm chú chờ đợi Soran trả lời.

“Cơm Trung Quốc được không?”

“Tớ muốn ăn thịt băm chưng trứng.”

“Không thành vấn đề.”

Giản đơn nói mấy câu, thân phận của Soran không hề trắc trở được những người quan tâm nhất tiếp nhận, điều này là ngoài ý muốn của Soran, nhưng vẫn trong dự đoán của cậu. Mà bí mật lớn nhất của Soran, cậu đang suy nghĩ xem nên nói cho bọn họ như thế nào.

… . . . . .

“Bột mì, trứng gà, sữa tươi, mỡ bò. . .” Soran lần lượt đếm nguyên liệu trên bàn, “Keigo, có mù tạt không?”

“Để anh tìm cho.” Fuji mở tủ bát ra, giúp Soran tìm nguyên liệu, “A, có, là mù tạt mang từ Nhật Bản đến.”

Trong phòng đang hầm đậu đỏ, hương thơm bốn phía, có người đã nhịn không được nuốt nước miếng rồi.

“Em muốn làm bánh đậu đỏ, bánh sữa, bánh ga-tô mù tạt và hạt thông rang.” Soran chỉ vào sách dạy làm các loại bánh ngọt. Năm người khác mặc tạp dề, tỏ ý muốn hỗ trợ.

“Backy, cơm tối ăn cái gì?” Vừa ăn xong cơm trưa, Ryoma đã bắt đầu nghĩ đến cơm tối rồi.

“Các anh muốn ăn cái gì? Chỗ Keigo có đủ nguyên liệu nấu ăn đấy.” Soran cảm thấy mỹ mãn xoa tay, nghĩ đến buổi trưa làm được hơn mười món đều bị bọn họ ăn sạch trơn, cậu lại càng thêm tự tin vào tay nghề nấu ăn của mình.

“Anh muốn ăn bánh đậu đỏ trước.” Yukimura vừa nói vừa thêm đường theo chỉ thị của Soran.

“Anh muốn ăn bánh ga-tô mù tạt.” Fuji nheo mắt.

“Bánh sữa.” Không hề nhúng tay vào, Atobe ngồi một bên.

“Hạt thông rang.” Cũng không đặc biệt thích đồ ngọt, Tezuka đương nhiên biết cái này là Soran chuẩn bị riêng cho anh.

“Toàn bộ.” Ryoma.

Thực sự hỗ trợ chỉ có Fuji và Yukimura, ba người khác cũng không đi, ngồi ngay trong phòng bếp nhìn Soran làm bánh, sau đó nói chuyện với cậu, hoặc có lẽ chỉ là nhìn cậu.

Mái tóc dài của Soran được buộc lên thành một cái đuôi để tiện làm việc, làm cậu nhìn qua càng khó phân biệt nam nữ. Nhưng Soran cũng không quan tâm, ở bên cạnh mấy người kia, cái gì cậu cũng không cần quan tâm.

“Lễ Giáng Sinh em muốn đi trượt tuyết, lại muốn đi Nhật Bản tắm suối nước nóng, trước đây chúng ta đã định cùng đi, kết quả em lại phải quay về Soran tinh.” Soran nói.

“Itsuki, em có thể đi Nhật tắm suối nước nóng vào đầu tháng 12, sau đó lại quay về Luân Đôn đón lễ Giáng Sinh, đi Thuỵ Sĩ trượt tuyết. Sinh nhật Echizen vừa lúc đúng Giáng Sinh, chúng ta có thể tổ chức sớm cho cậu ấy ở Nhật Bản. Cũng có thể nói cho mọi người em đã trở về.” Yukimura đề nghị.

“Ý này nghe được đấy, Tezuka, cậu nghĩ sao?” Atobe hỏi.

“Tháng 12 nghỉ, mấy người chúng ta vừa lúc đều phải quay về Nhật Bản ăn tết, thời gian thì không có vấn đề.” Tezuka trả lời, nhớ tới mấy thứ mình mang đến, Tezuka còn nói, “Itsuki, mấy thứ em muốn anh đã để vào phòng ngủ của em rồi.”

“Có mua bánh bí ngô cho em không?” Soran nếm thử đậu đỏ đã được hầm, thấy hai mắt Ryoma đã phát sáng, cậu đút cho Ryoma một miếng, “Có ngọt không?”

“Có thể cho thêm một chút đường nữa.”Ryoma chìm đắm trong những đoạn đối thoại và bầu không khí bàn bạc việc nhà này, thật muốn cứ tiếp tục như vậy.

“Có.” Chờ hai người quyết định độ ngọt của đậu đỏ xong, Tezuka trả lời.

“Em muốn ăn.” Soran không khách khí nói, Tezuka lập tức rời khỏi phòng bếp.

“Itsuki-chan chuẩn bị hoá trang thành ai vào Halloween này rồi?” Fuji nếm một miếng mù tạt cay xè, cười tủm tỉm hỏi, làm Soran kính nể nhìn.

“Còn chưa nghĩ ra.” Tay Soran trộn nguyên liệu không ngừng nghỉ.

“Zombie?”

Mọi người lắc đầu.

“Vampire?”

Lắc đầu.

“Hải tặc?”

Vẫn như cũ lắc đầu.

“Vậy các anh cứ quyết định là được rồi.” Soran không nói gì nữa, trước đây cũng là các anh trai phụ trách trang phục của cậu. Nghĩ đến các anh, đôi mắt rũ xuống của Soran thoáng hiện một nét buồn.

Bên mép xuất hiện một miếng bánh bí ngô, Soran há mồm cắn, “Cảm ơn.” Hương vị quả nhiên rất giống trong quảng cáo, ăn ngon cực kỳ. Loại bánh bí ngô này là do một công ty thực phẩm của Pháp sản xuất, Soran gọi điện bảo Tezuka mang cho cậu, tuy rằng cậu có thể tự mình đến siêu thị mua.

Nhận sự phục vụ của Tezuka, Soran chuyên tâm làm bánh ngọt, đây là việc duy nhất cậu có thể làm được.

Đêm nay, người làm gối ôm kiêm túi chườm nóng của Soran từ Yukimura đổi thành Ryoma. Ryoma chỉ nằm sát bên cạnh Soran, không ôm cậu, tuy rằng anh rất muốn, nhưng anh đã không còn là con người thô lỗ lúc trước nữa.

“Backy, Karupin rất nhớ cậu.” Ryoma quay sang nhìn người đang đối diện với mình.

“Tớ cũng rất nhớ nó.” Sờ lên đôi mắt mèo sáng trong của Ryoma, Soran chủ động ôm lấy Ryoma, ngay tức khắc, Ryoma ôm chặt lấy cậu.

“Tớ cũng rất nhớ cậu, Ryoma.” Ánh nhìn chuyển từ tay qua bên mép Ryoma, ria mép tuy rằng đã cạo nhưng cậu vẫn thấy ngưa ngứa. “Ryoma, tớ đã làm cậu thương tâm rồi.” Đôi mắt trong sáng kia không nên nhuốm màu ảm đạm như vậy.

“Backy, ” Ryoma vùi mặt vào gáy Soran, hấp thu mùi hương thoang thoảng trên người cậu, “Đừng rời khỏi tớ nữa, được không? Tớ đã trưởng thành, tớ cũng cao như họ, cường tráng như họ, có thể làm chỗ dựa cho cậu rồi.”

“Tớ rất ỷ lại Ryoma, vẫn luôn ỷ lại.” Soran cúi đầu nói, “Cho dù là trước đây chúng ta ở Mỹ, hay là ở Seigaku, Ryoma đều là chỗ dựa của tớ.”

“Backy, cậu muốn bạn bè, tớ sẽ vĩnh viễn làm bạn của cậu.”

“Ryoma không được đổi ý đấy.” Soran cảm thụ cái ôm cực nóng của Ryoma, người bạn thân của cậu. . .

“Mada mada dane.”

Soran tiện tay tắt đèn, trong bóng tối, cậu và Ryoma vẫn ôm nhau cùng một chỗ.

… . .

… … .

Đêm trước Halloween, ngày cuối cùng của tháng 10, Soran tỉnh lại trong lòng Atobe, cảm thấy bầu không khí của ngày lễ đã đến.

“Trick or treat.” Cầm lấy cái giỏ trúc Atobe đưa cho cậu, Soran nói với mỗi người cậu nhìn thấy.

“Itsuki-chan, còn chưa tới buổi tối đâu.” Fuji bỏ kẹo và chocolate đã sớm chuẩn bị tốt vào trong giỏ của Soran. Bên trong đã thả đầy kẹo và chocolate được đóng gói tinh xảo, còn có những túi bánh bích quy nhỏ vân vân.

“Từ lúc sáng vừa tỉnh lại, câu đầu tiên cậu ấy nói với bổn đại gia là cái này đây.” Trong phòng khách, Atobe uống cà phê nói, trong mắt là cưng chiều, “Cũng may tối hôm qua bổn đại gia đã để kẹo sẵn trong phòng ngủ rồi.” Lúc này Soran hoàn toàn là cậu của sáu năm trước, không, so với lúc đó thì cậu còn nghịch ngợm hơn. Một Soran tính cách đa dạng làm Atobe càng thêm thích, những người khác cũng thế.

“Trick or treat.” Soran đi tới trước mặt người cuối cùng, giơ cái giỏ trúc ra. Đã sớm lấy hết kẹo cho Soran rồi, Tezuka bất đắc dĩ lục lọi trong túi, anh không lấy kẹo ra mà lấy một cái túi nhỏ, bỏ tờ một trăm bảng Anh vào trong. Soran cười cầm lấy tiền, hoàn toàn là bộ dạng của trẻ nhỏ.

“Được chưa?” Atobe đưa trà cỏ xanh đã chuẩn bị tốt tới.

Đã chơi đủ, Soran buông giỏ, tiếp nhận trà uống hai ngụm, thoải mái thở dài, “A, quả nhiên trong ngày lễ sướиɠ nhất là trẻ con.”

“Itsuki-chan không phải trẻ con sao?” Yukimura hỏi lại, những người khác cười rộ lên, Soran cũng cười, rất vui vì có thể chọc cười mọi người.

“Được rồi, ” Atobe búng ngón tay giòn tan, “Bắt đầu chuẩn bị trận chơi bời tối nay thôi.”

Atobe đi đầu, đoàn người bắt đầu đi thử quần áo vừa được đưa đến sáng nay.

… . . .

Chập tối, hạng vạn người bắt đầu đổ bộ xuống đường phố New York, các loại yêu ma quỷ quái đồng loạt xuất động. Bên cạnh màn hình lớn đang chiếu một loạt phim kinh dị, đèn nê ông bảy màu làm cho cánh cửa ma quỷ xanh xanh đỏ đỏ càng trở nên kinh khủng. Một chiếc xe thật dài dừng ở đoạn đường giao nhau chen chúc, cánh cửa ma quỷ há cái miệng như cái bồn máu lớn vây quanh xe, như thể chờ họ xuống sẽ ăn sống nuốt tươi ngay tức thì.

Cửa xe chầm chậm mở ra, một người đi xuống, ma quỷ hải tặc đang đứng ngoài không tự giác lùi một bước, ma vương của địa ngục đã đặt chân xuống nhân gian, gương mặt tuấn mỹ nhưng toả ra hơi thở đen tối tà ác. Sau đó người trên xe lần lượt đi ra, trang phục rất thật, dáng dấp chỉ liếc nhìn đã thấy là bước ra từ địa ngục đưa tới từng trận âm thanh ủng hộ. Năm ma vương, dáng vẻ rất đặc sắc, nhưng đều tràn ngập tàn nhẫn và tà ác.

Mà chuyện làm kẻ khác thấy quỷ dị diễn ra, những người đứng sát ô tô lặng đi. Trên xe lại bước xuống một người, trang phục của người kia cũng là trang phục nên xuất hiện trong lễ Halloween.

Thiên sứ! Thiên sứ thuần khiết mỹ lệ, trên người đeo xiềng xích vấy máu, những viên thuỷ tinh dán nơi khóe mắt cực kỳ giống nước mắt của cậu. Thiên sứ bị ma vương bắt được, bị ma vương độc chiếm.

Gió lạnh thổi qua, thổi bay tà áo mỏng manh trên người thiên sứ, mái tóc đen thật dài trong gió có vẻ càng thêm đẹp đẽ thê lương. Đột nhiên có người hét lên một tiếng, thiên sứ bị một ác ma ôm ngang lên, thiên sứ đã kiệt sức, cả người đầy vết thương mặc cho ác ma khi dễ!

Dưới ánh nhìn chằm chằm của quần chúng, thiên sứ lưu lạc trở thành đồ chơi của ác ma, trên người thiên sứ bị ác ma cắn phá, nhưng thiên sứ vẫn yên lặng nhẫn nại, ánh mắt nhìn về phía mọi người vẫn trong sạch, thuần túy, không mang theo một tia thống khổ.

“A, thiên sứ thật đáng thương.” Trong đám người truyền đến tiếng thiếu nữ khóc. Nhưng không ai có thể cứu thiên sứ, năm ác ma, năm ma vương luôn siết chặt thiên sứ nhu nhược trong l*иg ngực to lớn của họ.

Chỉ ngắn ngủi hơn mười phút, thiên sứ nhắm lại đôi ngươi đen nhánh so với sao trời còn chói mắt hơn, nước mắt hóa thành thủy tinh rơi trên mặt đất. Ác ma đã thoả mãn, mang thi thể thiên sứ rời khỏi hiện trường, ngồi lên ô tô rời đi. Phàm là người chứng kiến một màn như vậy đều chết trân tại chỗ, vì cảnh tượng chân thực kia mà kinh hãi. Sau đó liền có người nhào lên giành giật nước mắt thiên sứ rơi xuống nhân gian.

“Itsuki-chan, có lạnh không?” Vừa lên xe, Tezuka liền liều mạng chà xát bàn tay trái lạnh lẽo của Soran, tay phải Soran thì nằm trong tay Atobe.

“Không lạnh.” Soran hưng phấn cười rộ lên, “Xem ra chúng ta biểu diễn quá chân thật rồi.”

“Itsuki-chan, bọn anh giống ác ma hơn Kirihara chứ?” Fuji gỡ đá thuỷ tinh còn lại trên mặt Soran xuống, tháo hàm răng giả ra, hỏi.

Soran run rẩy một chút, lúc này mới nghĩ ra vì sao mấy người họ đều đòi đóng ác ma, vì sao lại nhất định muốn cậu đóng vai thiên sứ, thì ra là vẫn còn nhớ rõ sự kiện kia.

“Hừ, làm sao Kirihara có thể so với bổn đại gia được.”

“Mada mada dane.”

“Kỳ thực chúng ta có thể đóng MV với Itsuki-chan một lần nữa.” Yukimura bắt đầu suy nghĩ xem nên tiến hành chuyện này thế nào.

“Kịch bản phải sửa, phải có năm ác ma.” Fuji bắt đầu sắp đặt nội dung vở kịch.

“Không được lưu hành bên ngoài.” Tezuka bổ sung một câu.

Soran nhắm mắt lại, tới gần Tezuka, không phát biểu bất kì ý kiến gì, chuyện họ đã quyết định chắc chắn sẽ không thay đổi, cậu đã sớm quen rồi.

Vào ban đêm, ác ma và thiên sứ xuất hiện ngay trước truyền thông New York, khiến toàn bộ nơi này oanh động.

Soran sợ lạnh, thế nên đi chơi Halloween chỉ là cậu bồi thường cho bất mãn nhiều năm của vài người, sau đó liền về biệt thự của Atobe ngay. Nhưng ở trong biệt thự, Soran và mỗi người đều trình diễn lại một màn “Khế ước của ác ma”, làm cho họ chơi đến nghiện. Chỉ là đến phần cuối, thiên sứ hôn không phải cái trán của ác ma mà là môi ác ma, tuy chỉ nhàn nhạt một chút nhưng cũng là thiên sứ chủ động dâng môi.

… . . . .

“Baby, chơi có vui không?” Đêm khuya, Anthony gọi điện thoại cho Soran.

“Vui. Các anh thì sao?” Soran một mực chờ cuộc điện này, cậu đã nghĩ mình sẽ không đợi được.

“Bọn anh rất ổn.” Kế tiếp là một khoảng thời gian dài lặng yên, Soran có rất nhiều điều muốn nói, lại không biết làm sao mở miệng.

“Anh. . . có chuẩn bị kẹo cho em chứ.” Suy nghĩ nửa ngày, Soran hỏi.

“Có, sáng mai em tỉnh lại, kẹo sẽ xuất hiện ngay.” Anthony nhắm mắt, tưởng tượng dáng dấp của em trai lúc này, đã bao lâu anh không được nhìn thấy cậu rồi.

“Anh, công việc còn bận rộn không?” Vốn là cậu muốn nói “Em nhớ anh” .

“Ừ, có thể sẽ bận đến tận sau Giáng sinh.” Anthony lại không tự giác trốn tránh lần nữa.

“Vậy. . . anh nghỉ sớm một chút đi.”

“Baby, hôm nào về anh đi đón em được không?” Anthony muốn tát ngay cho mình một bạt tai. Nếu như, nếu như hôm đó anh và Hall không có phản ứng như vậy khi nhìn thấy em trai tắm, nếu như bọn họ không nhìn thấy thân thể của em trai, họ sẽ vẫn có thể ở bên em trai như trước, tội ác của họ sẽ không sâu nặng như vậy.

“Không cần đâu.” Soran thở hổn hển một hơi nặng nề ở nơi đại ca không thể nghe được, “Anh, anh mệt rồi, nhanh đi nghỉ ngơi đi.”

“Được, nếu như chơi vui vẻ, vậy chơi thêm vài ngày nữa cũng được.”

“Vâng.”

Cúp điện thoại, Soran theo thói quen ngồi trên bệ cửa sổ, nhìn ra phía xa. Bụi gai đã bắt đầu gây thương tổn cho những người cậu yêu nhất rồi.