Chương 8: Cũng không lo lắng

Sau khi gặp lại, cả nhà Douglas lẳng lặng nghe người vừa trở về kể lại quá khứ của cậu, cùng với việc vì sao cậu lại biến mất. Nước mắt của Fujika từ đầu tới cuối chưa từng ngừng lại, không ngờ con trai bảo bối của nàng lại phải trải qua quá khứ đáng sợ như vậy.

Soran không giấu diếm bất cứ chuyện gì, toàn bộ đều nói ra. Cậu không muốn cũng không định giấu diếm, cậu mong muốn người nhà rõ ràng lai lịch của cậu. Cậu là đứa trẻ được sinh ra từ hoa Soran, sau lần tranh đấu đó có thể nói cậu đã hồn phi phách tán. Sau khi cậu chết thì hoa Soran lần lượt héo rũ, nhưng vẫn còn giữ lại được rất nhiều, bởi vì Naran kiên định tin rằng cậu không chết. Vận dụng thần chú từ xa xưa, Naran đưa hoa Soran vào bức tranh vẽ cậu, thử tìm kiếm nguyên hồn của cậu. Tai nạn xe cộ làm nguyên hồn của cậu xuất hiện, rồi bức tranh mới tìm được cậu. Mà khi cậu tận mắt nhìn thấy bức tranh, nguyên hồn của cậu bị phóng ra ngoài một chút.

Em gái của Mohammed từng nói, bức tranh đó vẫn luôn tồn tại trong hoàng thất Abu Dhabi. Naran đưa hoa Soran vào bức tranh, khi cậu chuyển sang kiếp khác nhìn như chỉ thoáng qua, nhưng hai thế giới bất đồng, thời gian cách nhau cũng đến trăm năm. Sau đó xuất hiện các bệnh trạng, phát nhiệt, suy yếu đều là bởi vì nguyên hồn của cậu chậm rãi trở lại thân thể nguyên bản. Backy là một bộ phận của cậu, cũng không hoàn chỉnh. Cậu không thể rời khỏi hoa Soran, cho dù không có bức tranh kia cậu cũng không sống được lâu, cậu biến mất là điều tất nhiên. Hôm nay, cậu đã trở về, lấy thân thể hoàn chỉnh trở lại bên cạnh người thân.

Nói xong câu chuyện của mình, Soran nhìn người thân, cậu biết lai lịch của mình so với việc chuyển sang kiếp khác càng làm người ta khó có thể tiếp thu, nhưng mà, cậu không sợ. . . Bởi vì. . .

“Baby, em sẽ trở lại sao?” Hôn người trong lòng, Anthony hỏi.

“Em hứa với Naran sẽ trở lại thăm chị ấy, nhưng ở đây mới là nhà của em.” Soran biết, cho dù cậu là người thế nào, người thân đều là những người cậu có thể ỷ lại và tín nhiệm nhất.

“Baby, vậy sau khi con trở lại. . . rồi trở về cần bao lâu, mommy không muốn con đi lâu quá.” Fujika chỉ quan tâm đến chuyện này.

“Sẽ không lâu lắm,” Soran đi tới trước mặt mẹ, khom người ôm lấy mẹ, “Mommy, nếu đi lâu thì con sẽ nhớ mẹ lắm.” Cậu sẽ không để người thân phải trải qua thống khổ như vậy nữa.

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. . .” Fujika hít thật sâu mùi hương trên người con trai, mùi hương này. . . sẽ không biến mất nữa.

“Hừ, tốt nhất đừng để cho anh nhìn thấy mấy tên đó.” Hall hung hăng nắm chặt tay, cực kì tức giận mấy kẻ đã “hại chết” em trai. Nhưng Hall lại có chút cảm tạ họ, nếu không thì giờ anh cũng không thể có em trai, dù vậy Hall vẫn lo lắng một ít vấn đề, “Baby, em có thể thích ứng hoàn cảnh ở đây không? Với lại. . . Em. . . có ma pháp không?” Nghĩ đến em trai có thể có ma pháp, Hall có chút không thể tiếp nhận.

Soran cười rộ lên, lắc đầu. “Nếu em đã trở về, vậy hoàn toàn không thành vấn đề. Nhưng mà. . . Chắc phải làm anh thất vọng rồi, em không có ma pháp. . . Em là người không thuộc về Soran tinh. . .”. Tuy rằng cậu hiểu thần chú, nhưng mấy thứ kia với cậu mà nói chẳng qua là vài văn tự, cậu cũng không phải người cần có ma pháp để tự bảo vệ mình, bây giờ cậu là một người rất “bình thường”. Về vấn đề này, Soran cũng không nói nhiều, với cậu mà nói đó chỉ là chuyện của Soran tinh, người nhà sẽ không hiếu kỳ. Quả nhiên, vừa nghe cậu nói như thế, những người khác cũng không hỏi.

“Ừ, anh chỉ sợ em không quen.” Nghe em trai nói không có ma pháp, Hall thở phào, “Nhưng mà, sau này không được gặp lại mấy người kia nữa!”

“Nhị ca, chuyện này em không hề để bụng, cũng không muốn quan tâm.” Kì thực Soran cũng có chút cảm tạ mấy người kia, nếu không có họ thì cậu cũng sẽ không đi tới thế giới này, cũng sẽ không có được những người thân yêu thương mình nhất.

“Ừ, không thèm nghĩ tới những chuyện không vui này nữa. Chỉ cần Baby trở về là tốt rồi.” Fujika nắm chặt tay con trai, cảm thụ sự trở về của đứa con, “Baby, đói bụng chưa, xuống dưới ăn chút gì đi, buổi tối mommy sẽ làm các món con thích nhất, còn có sinh tố xoài nữa.” Mặc kệ con trai của nàng là người thế nào, nàng chỉ cần Backy của nàng.

“Mẹ, con đã bảo người chuẩn bị tốt xoài tươi rồi.” Anthony thêm vào một câu, Soran vừa nghe thì liếʍ môi, “A. . . Con muốn ăn sinh tố xoài.” Cậu yêu nhất là sinh tố xoài mẹ mình làm.

“Được, mommy lập tức làm cho con.” Con trai đã trở về, Fujika cảm thấy tinh thần cực kì tốt.

“Cảm ơn mommy.” Soran dùng nụ hôn để cảm ơn.

Vẫn mặc quần áo của đại ca như trước, Soran nắm tay cha mẹ, theo các anh trai xuống lầu. Trong phòng khách có hai người nam nữ xa lạ đang ngồi, Soran mỉm cười với họ, nhìn về phía mẹ mình.

“Baby, hai người họ là Laurine và Michael, là hai chị em. Cha của họ là anh họ xa của mẹ con, trước đây họ vẫn luôn ở I-ta-li-a, thế nên con chưa từng gặp qua.” Ken đơn giản giới thiệu.

Soran cúi người thật sâu chào Laurine, tràn ngập cảm kích nói: “Các anh em đã nói chị luôn luôn chăm sóc mommy, cảm ơn chị.” Các anh đã giải thích Michael là ai, từ sau khi cậu đi sức khỏe của mẹ cực kì không tốt, may mà có Laurine cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc.

“A, đây là việc tôi nên làm. Xin đừng. . .” Laurine vội vàng nâng Soran dậy, khi nhìn thấy Soran thì khϊếp sợ bị bất an thay thế. Cậu còn đẹp hơn người trong ảnh, Laurine không tin người như vậy thực sự tồn tại, không tin thế giới này thực sự có thiên sứ.

“Xin chào, Michael.” Soran lại thân thiện vươn một tay về phía Michael, cậu biết vì sao Michael lại khẩn trương nhìn mình như thế, dù sao chuyện xảy ra với mình quá mức quỷ dị.

“Xin chào.” Michael bắt tay Soran một chút rồi lập tức lùi về, “. . . Hoan nghênh anh. . . trở về.” Sắc mặt vốn không hồng nhuận lắm của Michael lúc này lại càng tái nhợt, môi dưới bị cắn đỏ rực. Soran trở về làm Laurine và Michael đều cảm thấy vô thố và bất an sâu sắc.

“Cảm ơn.” Soran lộ ra nụ cười ôn hòa, nỗ lực giảm bớt sự khẩn trương của hai người, thấy Laurine và Michael thỉnh thoảng nhìn về phía đại ca, Soran đưa tay ra phía sau kéo áo đại ca.

“Trước đi ăn cơm đi, cơm nước xong con và Hall sẽ đưa Baby đi mua quần áo.” Nhận được yêu cầu của em trai, Anthony mở miệng.

Fujika tiến lên sờ mái tóc của Michael, nói: “Đi ăn cơm đi, nhất định mọi người đều đói rồi.” Fujika biết Michael và Laurine sợ cái gì, nhưng làm mẹ, nàng có sự ích kỷ của mình, nàng sẽ bồi thường bọn họ về mặt khác.

Bữa cơm này ngoài Soran thì những người khác đều chẳng có khẩu vị. Có người bởi vì kích động mà vẫn chưa hồi phục, có người lại bởi vì bầu không khí trên bàn cơm. Soran vốn định nhân lúc ăn để bồi dưỡng quan hệ với Laurine và Michael, dù sao bây giờ họ đang ở cùng nhà, cũng là người một nhà, nhưng các anh và cha mẹ căn bản không cho cậu cơ hội, bọn họ hận không thể bắt cậu ăn sạch thức ăn trên bàn.

“Daddy, con thực sự ăn không vô nữa.” Đẩy đĩa thịt cừu đã ăn được một phần ba ở trước mặt ra, Soran kéo tay cha đặt lên bụng mình, nói cho cha cậu đã tới cực hạn rồi.

“Baby, có phải con vẫn chưa khoẻ hẳn không, sao lại ăn ít như thế.” Fujika lo lắng nhìn con trai, cả bữa tiệc này con nàng chỉ ăn mấy ngụm súp, một ít khoai tây và thịt bò. Nghĩ đến việc con trai đã mê man trên giường suốt bốn năm, Fujika không nhịn được đau lòng, tiếc nuối khi đó mình không ở bên cạnh con. Lực chú ý của Anthony và Hall vẫn đặt trên người em trai, thấy cậu ăn ít như vậy đã no rồi, mặt nhăn mày nhíu.

“Baby, không được giấu daddy, có phải thân thể khó chịu không?” Bị con trai “nói dối” nhiều lắm rồi, ngữ khí của Ken nghiêm túc nói.

Soran không biết nên mở miệng nói rõ thế nào, vừa rồi cậu lại quên nói cho người nhà, nhưng bây giờ có Laurine và Michael ở đây nên cậu cũng không tiện nói thẳng, chỉ nói rằng: “Không phải đâu, bây giờ con rất khỏe mạnh, daddy mommy, mọi người đừng nên lo lắng gì cả. Sức ăn của con bây giờ chỉ như thế này, ăn không được nhiều lắm, con thề là tuyệt đối không nói dối.” Vừa nói xong, Soran đã bị người kéo đi, là Anthony, anh quyết định tự mình thẩm vấn “phạm nhân” .

“Anh, em thực sự không có việc gì.” Trước mặt Laurine và Michael bị đại ca ôm đi, Soran có chút không được tự nhiên.

“Uy tín của em mất sạch rồi.” Anthony trực tiếp người rời khỏi phòng ăn. Hall buông đĩa ăn đi theo, sau đó Fujika, Ken đều buông dao nĩa, đi khỏi phòng ăn. Chỉ chốc lát, trong phòng ăn chỉ Michael và Laurine.

“Chị. . . liệu chúng ta có thể bị đuổi đi không. . .” Michael nhỏ giọng hỏi, trong lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh. Cậu vẫn biết người nhà Douglas vô cùng thương yêu người kia, lại không nghĩ rằng thương yêu đến như thế.

“Sẽ không đâu. . . Yên tâm, có chị ở đây, hơn nữa. . . còn có bác mà, đừng lo lắng.” Ôm em trai, Laurine thoải mái nói, cô cũng bất an. . . và hoảng loạn, không ngờ người đàn ông kia cũng có thể có ánh mắt như vậy.

… . . . .

Dưới sự ép hỏi của cha mẹ và anh trai, Soran liên tục đảm bảo, còn lấy vật chứng ra để họ tin lời mình nói.

“Mommy, thức ăn thật sự của con là cánh hoa Soran, vậy nên con chỉ uống một chén nước đã rất no rồi. Với lại tuy rằng cơ thể của con không cần, nhưng. . .” Soran chỉ vào miệng mình, “Ở đây rất cần. Thế nên, mommy không thể bởi vì con ăn rất ít mà không làm sinh tố xoài cho con đâu đấy.” Soran khát vọng nhìn mẹ mình. Cậu không thể hấp thu bất kì chất dinh dưỡng nào từ thức ăn, cho dù ở Soran tinh cũng là như thế này.

“…” Nghe con trai giải thích xong, Fujika thở phào nhẹ nhõm, vùi mình vào lòng đứa con, ôm chặt con nói, “Baby, con muốn ăn cái gì mommy sẽ làm cho con cái đó, dù cho con chỉ ăn được một miếng. . . Chỉ cần con khỏe mạnh. . . Chỉ cần con bình an. . .”

Cúi đầu, cảm nhận sự ấm áp của mẹ, Soran tràn đầy tưởng niệm nói: “Con còn muốn uống trà chanh mommy pha. . .”

“Ừ. . .” Thanh âm Fujika lại mang chút nghẹn ngào.

“Còn có. . . bánh pudding quýt. . . bánh trà xanh. . .”

“Ừ. . .” Fujika ngẩng đầu, hôn lên hai gò má con trai, hạnh phúc nàng đã trở về rồi.

… … . . .

Nghe con trai giải thích xong, lại tận mắt thấy cậu ăn cánh hoa Soran, Ken và Fujika thở phào quay về phòng ngủ nghỉ ngơi một chút. Anthony và Hall không quay về phòng ăn, chỉ ôm em trai ngồi trên sân thượng, xoa ấn cái bụng quá no của cậu.

“Anh. . . Michael và. . .” Soran muốn hỏi một chút xem nên làm thế nào để xoá tan sự khẩn trương của họ, còn chưa nói nói xong đã bị đại ca ngắt lời.

“Baby, bọn họ không phải người em cần quan tâm, nếu như em không thích, anh có thể để họ ra ngoài ở.” Anthony sợ em trai suy nghĩ nhiều, lập tức nói, dù sao tối hôm qua em trai cũng rất để ý.

“Baby, trong trang viên chỉ là thêm hai người, điểm khác duy nhất là cha của họ và mẹ chúng ta có quan hệ. Anh thề với em, anh tuyệt đối không có em trai nào khác. Ngày hôm qua anh tưởng là Michael bởi vì khi đó hẳn là chỉ có cậu ta ở nhà, nhưng tất cả mọi người biết em trai của bọn anh chỉ có một, đó chính là em.” Hall cũng lập tức nhấc tay thề, anh sẽ không để bất kì kẻ nào làm ảnh hưởng đến tâm tình em trai.

“Anh. . .” Soran bất đắc dĩ nhìn hai người, “Các anh hiểu lầm rồi, em không có ý kia đâu. Nếu bọn họ là thân thích, vậy chính là người một nhà. Em muốn làm họ đừng sợ em nữa. . . Em đột nhiên biến mất lại đột nhiên trở về chắc chắn sẽ làm người khác khó chấp nhận. Em nghĩ ngoài daddy mommy và các anh ra thì ai cũng sẽ thấy sợ. Jose gặp em còn thấy khẩn trương nữa là.”

“Jose khẩn trương khi thấy em bởi vì ông ấy nghĩ em là thiên sứ. Đó là ông ấy khẩn trương vì quá hưng phấn.” Hall không muốn em trai suy nghĩ cho những người không quan trọng, cứng rắn nói, “Nói chung, em không nên để ý tới Laurine và Michael, cứ coi họ như những người khác là được rồi. Chuyện em nên lo bây giờ là làm thế nào để bồi thường cho anh sáu năm này, ‘ một ngày không gặp, như cách ba thu ’. . . Anh không được gặp em suốt sáu năm rồi. . .” Hall nhớ kỹ câu thành ngữ kia, cũng cảm nhận được ý tứ trong đó. Ngậm đôi môi em trai, Hall chuẩn bị đòi nợ từ nơi này.

Soran cười nhận lấy nụ hôn của anh trai, trưởng thành rồi cậu vẫn biết điều này không thích hợp đến thế nào, nhưng. . . làm sao còn để ý được nhiều như vậy, đây là nụ hôn của anh trai mà.

Anthony giương mắt, một người ở vườn hoa phía dưới khϊếp sợ nhìn hai người đang ôm hôn. Anh chỉ nhìn thoáng qua, đường nhìn lại quay lại người đang nằm trên đùi mình, mùi hương hoa Soran thoảng xung quanh làm tâm hồn anh thật yên lặng. Hall cũng phát hiện người kia, anh che lại đôi mắt đang cười của em trai, liếc về phía người kia, trong mắt mang cảnh cáo.

Bị tia nhìn của Hall đâm tới, người nọ thất kinh biến mất khỏi vườn hoa, sau đó Hall mới buông tay ra, thả người đang hơi thở bất ổn đi, hai tay chuyển qua lưng cậu, mười ngón cùng di chuyển.

“Anh. . . Ha ha. . . Đừng. . . Đừng … đùa nữa. . .”

Nhìn khuôn mặt tươi cười đã lâu không thấy của em trai, Anthony và Hall cũng lộ ra một nụ cười vắng bóng đã lâu. . . Tuyết đọng ở trang viên Douglas. . . đã hòa tan rồi.