Chương 4: Không Gian

Đợi cơn nóng giận qua đi, cả người cậu mệt mỏi, cuối cùng không thể chống đỡ được nữa ngất đi.

Cao Dương hoảng hốt kịp lúc đỡ lấy cậu, cảm nhận được hơi thở nóng hổi từ người Trịnh Hy, biết cậu thật sự phát sốt rồi.

Nhưng người đã ngất khó có thể uống được thuốc, chỉ có thể giúp hạ sốt từ bên ngoài, anh chạy đi lấy khăn lông thấm nước sau đó vắt sạch, rồi mới đặt lên trán cậu.

Hơi nóng từ trán thấm xuyên qua khăn, trong chốc lát nước trong khăn cũng đã bị làm cho ấm lên, tình trạng này kéo dài cho tới nữa đêm vẫn không hề khá lên, nếu cứ để cậu như vậy, có khi sốt đến hỏng đầu luôn mất.

Cao Dương lấy thuốc viên nén cho thành bột phấn, lại pha thêm ít nước.

Đỡ người Trịnh Hy dậy, anh bóp cằm khiến cho hàm răng đang cắn chặt phải mở ra, lúc này mới đẩy muỗng thuốc vào trong. Cũng may cậu không có tình trạng lừa thuốc ra ngoài, rất nhanh đều đã uống hết, Cao Dương lại đút cho cậu ít nước ấm, cả đêm thức khuya giúp cậu thay khăn, cuối cùng mới bắt đầu thuyên giảm.

Đến khi mơ màng tỉnh lại, một cái đầu gục ngay bên cạnh, Trịnh Hy ngơ ngác nhìn anh, sau đó mới ngồi dậy.

Khăn lông ẩm ướt từ trên trán rơi xuống trước ngực, cậu mới hiểu rõ được tình hình lúc này.

Có lẽ vì không chịu nổi cú sốc mới khiến cậu phát sốt, là anh đã chăm sóc cậu cả đêm qua.

Dù biết bắt nguồn từ sự quan tâm đến nguyên chủ, nhưng trong lòng Trịnh Hy nổi dậy một chút ấm áp, đây là sự quan tâm đầu tiên kể từ khi cậu không còn cha mẹ nữa, mặc dù là chia sẻ với người khác nhưng cậu vẫn rất vui vẻ.

Bởi vì xuất thân từ quân ngũ cho nên Cao Dương vô cùng nhạy cảm, ngay khi Trịnh Hy vừa tỉnh dậy anh cũng đã thức giấc.

"Cậu dậy rồi à? Cảm giác thế nào có thấy khó chịu ở đâu không?"

Rất tốt, cơn sốt hầu như không còn tồn tại vậy, cả người thoải mái như được ngâm qua một làn nước ấm, cậu có thể cảm nhận được bản thân so với trước kia còn mạnh mẽ hơn.

"Cảm ơn anh đã chăm sóc tôi, tốt hơn nhiều rồi."

Cao Dương đứng lên, dọn hết đống đồ trên sàn, mới nói.

"Cậu cứ nằm nghĩ thêm đi, may mắn trong nhà này vẫn còn thức ăn chưa bị hỏng, tôi đi nấu một ít cho cậu."

"Được."

Ngay khi anh vừa rời đi, lại một giọng nói quen thuộc của trẻ con vang lên trong đầu, theo bản năng Trịnh Hy khẽ rùng mình, chỉ cần nghĩ đến nó thì loạt hình ảnh ấy cứ mãi quanh quẩn trước mắt cậu.

"Chúc mừng ký chủ thành công mở ra dị năng mới, phá vỡ cốt truyện mà "người viết kịch" tạo ra, chúc ký chủ nhanh chóng phá đi xiềng xích, sống cuộc sống của riêng mình."

Cái gì dị năng? Cậu thức tỉnh dị năng rồi sao?

Ngay lập tức Trịnh Hy nhớ lại cách vận dụng dị năng được miêu tả trong tiểu thuyết, âm thầm suy nghĩ một hồi lôi điện chớp chớp ánh tím loé ra trong lòng bàn tay, không những là thức tỉnh dị năng, cậu còn được nhận dị năng mạnh nhất trong bản xếp hạng sau này.

Biến hệ dị năng, lôi, băng, quang, ám.

Dị năng ngũ hành, kim, mộc, thủy, hỏa, thổ.

Còn có hai loại dị năng hiếm gặp tựa như chỉ có trong truyền thuyết, không gian và thời gian.

Sẵn tiện cậu cũng thử nghiệm luôn không gian mà hệ thống nói tới hôm qua, làm theo lời hệ thống nói, cậu hướng về vụn rác mà Cao Dương bỏ qua, thầm suy nghĩ “thu vào” lập tức vụn rác đã biến mất. Cậu lại kiểm tra bên trong tâm thức, một mảnh không gian cỡ một căn phòng, chiều dài chiều ngang bằng nhau khoảng chừng 10m.

Có chút nhỏ, nhưng còn có thể nâng cấp nên không là vấn đề, hơn hết là công dụng thật sự của không gian, bên trong không gian tồn tại một quy tắc riêng không hề bị ảnh hưởng đến thế giới bên ngoài, ví dụ như thời gian, tất cả các vật dụng ngay khi được đưa vào, thời gian sẽ ngưng đọng đúng giây phút đó.

Nghĩa là chỉ cần cậu bỏ vào bên trong một que kem, dù cho có để bao lâu đi nữa thì lúc lấy ra, que kem vẫn dừng ở tình trạng lúc mới cho vào.

"Có thể thu người vào được hay không?"

Hệ thống biết Trịnh Hy đang bắt đầu tiếp nhận với sự thật rồi, chỉ là không nghĩ sẽ nhanh đến vậy đã mở lời.

"Được, chỉ cần người đó không cự tuyệt, hoặc đang trong tình trạng vô ý thức."

Vậy là được rồi, nếu gặp tình trạng nguy hiểm, cậu cũng có thể trốn vào không gian.

Cao Dương trong bếp cũng đã làm xong, anh đưa ra hai phần trứng rán, cùng ít rau củ xào. Cơm vì cần nhiều thời gian nên anh không nấu, chỉ bỏ vào một cái bao mang theo ra ngoài.

Nhìn anh khuân vác nặng nhọc, Trịnh Hy đưa tay hướng đến, cách không thu vật.

Bất ngờ làm Cao Dương chới với suýt ngã, anh ngơ ngác một lát liền nhận ra là Trịnh Hy làm.

"Vừa rồi.."

Ai cũng có bí mật cả, hơn hết trên danh nghĩa Trịnh Hy còn là cấp trên của anh. Cao Dương hiểu điếu đó, cho nên cũng không hỏi tới nữa.

Nhưng mà cậu ngược lại không muốn giấu diếm với anh, một mực đều nói ra hết, chỉ che giấu việc mình có hệ thống. Dù sao về sau, việc dị năng giả xuất hiện tựa như nấm mọc sau mưa, cho nên cậu cũng không cần phải che đậy làm gì.

Cao Dương không nghĩ cậu sẽ kể hết át chủ bài cho mình nghe như vậy, trong lòng bất chợt có chút ấm áp, sau đó ý nghĩ may mắn loé lên.

Nếu như cậu nói là đúng, vậy việc không gian để vật tư không còn là vấn đề nữa.

Khó lắm Cao Dương để lộ cảm xúc, anh vui vẻ quay vào trong bếp, lúc trở lại trên tay cầm rất nhiều lương thực.

“Cậu có thể thu hết chứ.”

Trịnh Hy nhìn anh lúc này cảm thấy anh rất đáng yêu, khác xa với vẻ ngoài lạnh lùng nghiêm nghị mà anh bày ra trước đây.

“Được, bao nhiêu cũng có thể thu.”

Nói xong chỉ bằng một suy nghĩ, tất cả đồ vật đều biến mất trước mắt anh, dù đã biết nhưng vẫn có chút bất ngờ.

Cao Dương còn muốn tìm thêm ít đồ nữa, nhưng mà nhà này đã không còn gì để lấy, anh dự định sẽ qua nhà bên cạnh, cũng may Trịnh Hy kịp thời ngăn lại.

“Ăn sáng trước đã, không mất bao nhiêu thời gian, tìm thêm vật tư cũng chưa muộn.”

Được nhắc, Cao Dương mới nhận ra hôm qua đến giờ mình vẫn chưa ăn gì, anh có chút đói rồi.

“Được, ở đây tôi đã thăm dò cả rồi không có tang thi, một lát nữa cậu cứ ở đây, tôi qua nhà bên xem sao.”

Tuy Trịnh Hy vẫn sợ tang thi, nhưng dù sao hiện tại cậu cũng đã có dị năng, nếu vẫn cứ tiếp tục né tránh, cậu nghĩ mình không thể đối đầu với kẻ đó.

“Không tôi sẽ đi, anh yên tâm, thức tỉnh dị năng rồi khiến thân thể tôi khoẻ mạnh hơn so với người thường.”

Theo như cậu nhớ không lầm thì nếu cùng cấp bậc, vết thương do tang thi gây ra không thể lây nhiễm được.

“Được.”

Nếu như cậu muốn đi, vậy anh chỉ cần bảo vệ tốt cậu là được.