Chương 20: Quá khứ 2

Lục Mẫn Thư đi tìm người giúp việc bà đã phân phó để ý Đoan Thanh Thẩm, cậu ta có chuyện gì thì báo lại cho bà. Người làm nhìn bà, có chút sợ hại mà xin lỗi: "Phu nhân, tôi thật sự xin lỗi, tôi xin lỗi vì không để ý kĩ tiểu Thẩm thiếu gia, xin phu nhân đừng, đừng trả thù gia đình tôi, tôi xin bà ...."

Lục Mẫn Thư phất phất tay nói: "Tôi không tìm cô để tính sổ gì. Tôi muốn hỏi cô một chút chuyện?"

Người làm vội vàng gật đầu: "Vâng, phu nhân cứ hỏi, tôi biết được gì chắc chắn sẽ trả lời phu nhân. Một lời cũng không dám lừa dối."

Lục Mẫn Thư: "Được. Vậy tôi hỏi cô, là tiểu Vân đẩy tiểu Thẩm xuống nước?"

Người làm lắc đầu: "Chuyện này tôi không biết thưa phu nhân. Lúc đó hai vị thiếu gia đã đi ra xa khỏi vị trí của những người làm, tôi không dám tùy tiện đi theo ạ. Tôi nghe thiếu gia Thanh Thẩm nói với Hoài Vân thiếu gia là sắp tới rồi, rất gần nên mới lơ là. Xin phu nhân thứ lỗi."

Lục Mẫn Thư nhíu mày: "Ý cô là sao? Không phải tiểu Vân dẫn tiểu Thẩm đi sao?"

Người làm gật đầu: "Vâng ạ. Là Thanh Thẩm thiếu gia dẫn Hoài Vân thiếu gia đi ạ. Tôi nghe được là Hoài Vân thiếu gia muốn tìm Thanh Thẩm thiếu gia nói chuyện nên mới tìm chỗ nói chuyện."

Lục Mẫn Thư: "Cô còn biết chuyện gì khác nữa?"

Người làm lắc đầu: "Dạ không ạ. Tôi chỉ biết có như vậy thôi. Cũng có vài người làm khác thấy nữa. Phu nhân có thể hỏi họ ạ."

Lục Mẫn Thư chán nản xoa thái dương: "Thôi, cô đi làm việc tiếp đi." Sau khi người làm rời đi, bà mệt mỏi ngồi trên sofa. Người làm này biết quá ít, không thể kết luận gì được. Ngồi một lúc thì bà trở lại phòng của tiểu Hoài Vân gặp Diệp Vũ Tuân.

......

Sau khi Đoan Thanh Thẩm trở lại phòng, hắn nhẹ đóng cửa lại lặng lẽ bò lên giường nằm. Lúc nãy hắn giả bộ ngủ xem Lục Mẫn Thư có ở lại chăm hắn hay không. Hắn còn thật sự tưởng bà sẽ ở lại nhưng khi hắn sắp chìm vào giấc ngủ thật sự thì bà lại rời đi. Hắn bừng tỉnh, chờ bà đóng cửa rồi mới lén lút đi xuống mở cửa nhòm ra ngoài xem bà muốn đi đâu. Hắn thấy bà bước lên lầu rồi đi vào phòng của Diệp Hoài Vân. Sắc mặt hắn tối sầm. Hắn đẩy cửa ra cẩn thận đi lên lầu. Hắn áp tai vào cửa cố gắng lắng nghe. Càng nghe sắc mặt hắn càng tệ. Công sức của hắn gần một tháng nay vậy mà sắp đổ sông đổ bể. Khi nghe đến Lục Mẫn Thư muốn đi tìm người làm hỏi chuyện, hắn vội vàng tìm chỗ trốn. Đợi bà đi tìm người nói chuyện thì len lén ngó đầu ra xem xét. Còn may hắn tính toán trước, người làm này không biết được manh mối quan trọng gì. Bây giờ hắn phải tìm cách, nhất định phải tìm cách hoàn thành càng nhanh càng tốt, nếu không, đợi Diệp Vũ Tuân điều tra ra sự thật hắn liền không còn chỗ dung thân.

Tao còn tính cho mày sống thoải mái một chút, nhưng ông cha của mày quá thông minh, không hổ là người làm việc lớn. Vì không để mọi công sức của tao uổng phí, tao đành phải ra tay ác độc hơn thôi. Mày đừng trách tao. Chậc, đáng lẽ lúc đó tao phải dìm chết mày luôn cho xong, dù sao cũng là tai nạn, dìm chết mày thì một công đôi việc, thoải mái về sau. Không biết vì sao lúc đó tao lại nhẹ tay.

Phải, hắn là cố tình té xuống, hắn biết bơi nên không sợ. Mà chỗ hắn chọn hắn đã thăm dò trước, đối với hắn thì không sâu. Chỉ cần có người tìm tới thì hắn bơi ra xa chút là được. Còn Diệp Hoài Vân thì khác, hắn đã nghe ngóng được cậu không biết bơi vì thế lúc đó mới cố tình kéo người xuống. Sau đó hắn lại nảy ra ý định dìm chết cậu, dù dìm không chết thì cũng phải cho cậu nếm mùi bị đau khổ. Chỉ cần nhìn cậu vật vã, thống khổ tâm trạng của hắn liền sung sướиɠ.

Như vậy, việc quan trọng lúc này là phải xử lý Diệp Vũ Tuân trước, sau đó là hoàn thành bước cuối ở chỗ Lục Mẫn Thư. Chỉ cần xử lý xong hai người lớn trong nhà thì chuyện của hai người anh kia liền trở nên đơn giản. Rồi sau đó, gia đình này sẽ trở thành gia đình của hắn, ra sức yêu thương, chiều chuộng hắn như hắn mong muốn.

Đến khi Lục Mẫn Thư đến thăm hắn, hắn giả vờ bệnh tật, yếu ớt để khơi gợϊ ȶìиᏂ thương của bà. Hắn làm nũng một chút rồi lại bắt đầu xin bỏ qua cho Diệp Hoài Vân làm bà giao động. Cố gắng làm bản thân mình ủy khuất nhất có thể. Tối đó hắn ra sức giữ bà ở lại chỗ mình ngủ. Lục Mẫn Thư thấy hắn sợ hãi như vậy mềm lòng mà ở lại. Còn chỗ của tiểu Vân đành để Diệp Vũ Tuân ở lại đi......