Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Không Tật, Anh Mới Tật!

Chương 44: Kịch bản

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Đã lấy được kịch bản chưa?" Thẩm Thiệu An vừa nhìn thấy trợ lý của mình liền hỏi.Trợ lý liền đưa tập tài liệu mình mới mang đến cho Thẩm Thiệu An: "Tôi vừa lấy được kịch bản từ chỗ đạo diễn Hướng rồi thưa sếp."

"Ừm... Được rồi, cậu lui xuống trước đi."Thẩm Thiệu An vừa nói vừa phất tay ra hiệu cho trợ lý rời đi.

Trợ lý có chút khó hiểu hỏi: "Sếp à, không phải ngài đã đặt lịch hẹn với đạo diễn cùng với Vân thiếu rồi sao. Vì sao giữa chừng lại đổi ý?"

"Cậu, cậu thì biết cái gì. Làm như vậy không phải là quá gượng ép sao. Để, để sau này gặp ở đoàn phim cũng được. Như vậy sẽ tự nhiên hơn." Thẩm Thiệu An có chút lúng túng mà trả lời.

Trợ lý nhìn bộ mặt lộ chút sắc đỏ của Thẩm Thiệu An mà đưa ra phán đoán: "Sếp à, chẳng lẽ... Ngài ngượng ngùng sao?"

Thẩm Thiệu An bị nói trúng: "...." Hắn thẹn quá hóa giận, mắng: "Cậu nhiều chuyện cái gì. Còn không lo đi làm việc của cậu đi. Làm không lo làm lại thích đi nhiều chuyện. Cẩn thận tôi trừ lương."

Trợ lý: "...." Đáng chết, cái miệng lắm chuyện này. Ai mướn mày nhiều lời. " Dạ vâng thưa sếp. Tôi đi làm việc ngay, không làm phiền ngài nữa."

Đợi sau khi trợ lý đi ra ngoài Thẩm Thiệu An mới xoay ghế ra sau, bắt đầu đọc kịch bản. Miệng thì nhắc nhân viên làm việc, còn bản thân thì lại trốn việc đọc kịch bản.

[Ám bộ song hành]

Nguyên Lạc một lần nữa lại xuyên đến một triều đại trong hàng ngàn hàng vạn thời không. Không biết Nguyên Lạc đã trải qua bao nhiêu thời không, có lẽ không nhiều lắm vì trên gương mặt của hắn vẫn còn sót lại rất nhiều nét vô tư. Hắn hứng thú xem xét thế giới bản thân vừa đến. Theo sự kiện các thời đại ở thời không của Nguyên Lạc, hắn so sánh một lúc. Nếu là ở Thời không của hắn, thế giới này chỉ ứng với lịch sử trung đại mà thôi.

Một người mới chân ướt chân ráo bước vào thế giới mới. Trước không có căn cơ sau không rõ tình hình thì làm sao có thể dễ dàng tồn tại qua các thế giới? Vẫn như mọi lần, Nguyên Lạc quen tay lấy ra một thiết bị giúp hắn có thể thuận lời tiếp nhận thông tin cơ bản và hữu ích cho hắn ở nơi này để hắn tiếp thu và hòa nhập với nó.

Ở đây, người đầu tiên mà hắn gặp là Kỳ Nguyên (nam3), người đã thu hút hắn ngay lần đầu hắn nhìn thấy. Cảm giác như y sẽ giúp đỡ cho hắn biết được rất nhiều thứ ở thế giới này và chính y cũng là một điều bí ẩn lớn. Kỳ Nguyên trầm lặng, ít nói. Trên người lúc nào cũng mặc y phục màu xanh đen. Là kiểu y phục chuyển màu dần từ xanh lam đến đen tuyền, trên y phục còn mang họa tiết hình các ngôi sao và chòm sao như một nhà chiêm tinh. Nguyên Lạc được Kì Nguyên giúp đỡ rất nhiều nhưng lúc nào cũng chỉ tùy tiện một hai câu. Một người thì nhiệt tình, một người lại trầm lặng, không biết sao lại ở được với nhau. Và đương nhiên họ sẽ không ở với nhau được lâu rồi.

Cho đến một ngày Kỳ Nguyên đột ngột biến mất làm Nguyên Lạc cực kì hoang mang. Một người đang sống sờ sờ, không nói không rằng đột nhiên phất tay áo rời đi mà không ai biết. Tựa như mọi thứ liên quan đến Kỳ Nguyên tất cả đều biết mất. còn kì lạ hơn việc Nguyên Lạc đột ngột xuất hiện ở thế giới này.

Từ lúc Kỳ Nguyên rời đi bản thân Nguyên Lạc đôi lúc cũng phải cảm thán không ngờ một người, bỗng dưng xuất hiện ở một thời đại như vậy lại có thể lăn lộn rất tốt. Lăn lộn làm sao lại có thể lên làm thái phó trong cung, sau lại phò tá nhị hoàng tử Chiêu Khanh (nam2) _kiêm bằng hữu tốt thứ hai của Nguyên Lạc hắn.

Bốn năm qua đi, Nguyên Lạc nhận được bức thư cuối cùng của Kì Nguyên tính từ lúc hắn vì Kỳ Nguyên bỏ đi không nói một lời mà tức giận uống rất nhiều rượu. Kết quả hôm sau nhận được bức thư của Kỳ Nguyên. Trên bức thư cuối cùng chỉ vỏn vẹn vài chữ: "Lần tới khi chúng ta gặp lại, sẽ là lúc kết thúc nghiệt duyên này, Nếu có thể, ta mong ngươi đổi ý."

Nhìn hai chữ nghiệt duyên. Nguyên Lạc tức giận vò nát bức thư rồi ném vào đống lửa. Nghiệt duyên cái gì, đổi ý cái gì??!! Tại sao hắn phải đổi chứ? Không đổi, hắn không đổi ý đâu!!!

Khi con bồ câu bay trở về viện tử của một thanh niên mặc y sam hắc lam sống tại một ngồi làng nhỏ hẻo lánh, y dừng lại việc trong tay, khoác lên người một chiếc áo choàng rồi rời đi: "Nguyên Lạc, ta mong ngươi thích món quà cho sự trưởng thành này của ngươi. Sau này đừng có vô tư, ngay thơ như thế nữa.

Rất nhanh Nguyên Lạc đã hiểu được nghiệt duyên mà Kỳ Nguyên nhắc đến là gì. Sau nhiều năm mới gặp lại, bọn họ lại gặp nhau trên chiến trường. Nguyên Lạc bị Kỳ Nguyên chèn ép đến rơi vào thế hạ phong. Chỉ còn cách tử thủ ở trong kinh thành. Quân vương không liêm chính khiến dân tạo phản. Dân và binh lính trong thành vì Nguyên Lạc mới tử thủ, mà Nguyên Lạc cũng biết lý do vì sao tên hoàng đế kia lại để hắn lên chỉ huy, còn không phảo nhìn trúng cái được lòng quân dân của hắn sao.

Còn tưởng hắn sẽ như vậy mà kết thúc nhưng người của Kỳ Nguyên chỉ tiến đến cổng thành rồi lại dừng lại tại đó. Tối hôm đó Nguyên Lạc lại gặp lại Kỳ Nguyên ở trong cung. Kỳ Nguyên một người một kiếm, một đường gần như quét sạch hoàng cung. Đến khi Nguyên Lạc chạy đến, y sam hắc lam của Kì Nguyên đã nhuộm đầy máu của hoàng đế. Ngay cả trên khuôn mặt tuấn mĩ của y cũng không tránh khỏi.

KÌ Nguyên mỉm cười nhìn Nguyên Lạc: " Ngươi tới rồi, chỉ là tới có chút chậm. Việc ta muốn làm cũng đã làm xong rồi. Còn giờ.... là tới lượt ngươi..." Vừa nói y vừa đi về phía Nguyên Lạc.

Nguyên Lạc nghe xong thì nhíu mày, hắn giơ liếʍ lên muốn hành động trước, lấy công làm thủ, tìm cách khống chế được Kỳ Nguyên. Nhưng điều khiến Nguyên Lạc bất ngờ là... Kỳ Nguyên tấn công trực diện nhưng lại không né tránh đường kiếm của hắn. Nguyên Lạc nhìn kiếm của mình sắp chạm tới Kỳ Nguyên, kiếm của Kỳ Nguyên cũng sắp chạm tới hắn. Hắn có chút sợ hãi nhắm mắt lại, định bụng thu tay rồi nhận một kích này của Kỳ Nguyên. Tiến kim loại xé rách da thịt vang lên nhưng hắn lại không cảm thấy đau. Hắn choàng mở mắt ra. Đập vào mắt hắn là cảnh tượng thanh kiếm của hắn chuẩn xác đâm vào ngực trái của Kỳ Nguyên, còn hắn thì không bị một vết thương nào. Nguyên Lạc luông cuống ném kiếm đi, hắn hoảng loạng mà lắm bắp: "Ngươi,... ngươi... sao ngươi không tránh??? Lại còn,... lại còn...."

Kỳ Nguyên không trả lời câu hỏi của trực tiếp câu hỏi của Nguyên Lạc: ""Không có gì, chỉ là chưa tới lúc gϊếŧ ngươi nên ta trêu đùa một chút. Ngươi lại đây. hôm nay chúng ta kết thúc ván cờ lần trước chưa đánh xong đi."

Bàn cờ đã được Kỳ Nguyên sắp xếp lại nhưng bốn năm trước hai người chưa đánh xong. Ngoài tẩm cung lúc nãy đã bị người của Nguyên Lạc bao vây nhưng Kỳ Nguyên vẫn điềm tĩnh ngồi trong điện đánh cờ cùng Nguyên Lạc. Mỗi ưu thế trên bàn cờ vẫn như cũ, vẫn là quân của Kỳ Nguyên chiếm ưu thế. Kỳ Nguyên trầm lặng nhìn Nguyên Lạc, nói: "Hình như ngươi không hiểu lời ta vừa nói lúc nãy. Có lẽ ta nên nói dễ hiểu hơn. Nguyên Lạc. Nếu ngươi thua ván này, ngươi sẽ phải chết."

Nguyên Lạc vừa nghe xong, sống lưng liền lạnh toát. Nguyên Lạc biết, Kỳ Nguyên là người đã nói là sẽ làm. Vì vậy hắn càng tập trung vào trận cờ hơn. Và cuối cùng, hắn thắng. còn chưa kịp vui mừng, người đối diễn của hắn đã ho ra rất nhiều máu, y phải nắm lấy mém bàn cờ mới miễn cưỡng ngồi thẳng được. Nhuyên Lạc bỏ qua sự khán cự của Kỳ Nguyên mà xông qua. Hắn gấp rút muốn gọi thái y nhưng bị Kỳ Nguyên ngăn lại: "Ngươi bị điên sao, ngươi mà...mà gọi thái y... ngươi sẽ trở thành đồng lõa với ta...."

"Nhưng, ngươi bây giờ như vậy ta phải làm sao?"

Kỳ Nguyên đưa cho Nguyên Lạc thanh kiếm y đã gϊếŧ hoàng đế, nói: ""Ngươi, gϊếŧ ta đi. Ta không muốn chết trong tay tên cẩu hoàng đế đó. Ta không muốn chết bởi độc của hắn.... Ngươi giải thoát cho ta đi."

Một lúc sau Nguyên Lạc mới run rẩy cầm kiềm lên, một kiếm dứt khoát đâm vào ngực của Kỳ Nguyên. Hắn nghẹn ngào hỏi: "Kỳ Nguyên, chúng ta còn có thể gặp lại nhau không?"

Kì Nguyên hơi kinh ngạc khi Nguyên Lạc lại hỏi vậy, nhưng y cuối cùng vẫn lắc đầu nói: "Ta xin lỗi, việc đó làm sao.... có thể..."

Mọi thứ kết thúc.....

Sau khi Kỳ Nguyên chết, Nguyên Lạc lập lại trật tự Nguyên quốc, đưa phản quân ra biên cương phòng thủ, lấy công lao bù cho tội tạo phản, sẽ không xử tội tạo phản, đưa Chiêu Khanh lên ngôi, mở con đường giao thương.... Sau khi Nguyên quốc ổn định lại, Nguyên Lạc hoàn toàn biết mất khỏi dấu vết lịch sử....

......

"Sau khi Nguyên quốc ổn định thì phát triển như thế nào?"

Ở trong một góc thư viện giữ mùa hè, có một thanh niên 17-18 tuổi ghé vào cạnh bàn hỏi một cô bé 12-13 tuổi.

Cô gái nhỏ trả lời: "Nguyên quốc là triều đại cuối cùng trong lịch sử rồi. Anh lớn tuổi như vậy mà vẫn chưa học lịch sử đến đó sao?"

Thiếu niên bật cười: "Không có nha. Anh toàn trốn học đi chơi thôi."

"Vậy để em nói cho anh nghe đồ học tra ạ. Sau khi triều đại Chiêu sụp đổ, hoàng tử Chiêu Khanh lên ngôi đổi tên triều đại thành Lạc trong tên của thái phó Nguyên Lạc nhưng vẫn giữ nguyên tên nước. Từ đó Nguyên quốc tiếp tục phát triển. Đến hơn 100 năm trước tiếp nhận văn hóa cởi mở, chế độ chính trị hợp lý khác nên không còn chế độ quân quyền, lập thành chính phủ mới. Chúng ta một đường phát triên nhanh như vậy là nhờ Nguyên thái phó văn võ song toàn, đa tài đa nghệ, lật đổ triều đình đổ nát, thu phục phản quân, gϊếŧ được tên Kỳ Nguyên độc ác, máu lạnh, gϊếŧ người vô số, tạo dựng lại đất nước. Nguyên thái phó trợ giúp Nguyên quốc xong thì biến mất tựa như thân tiên trong truyện vậy."

Khi cô bé nói xong quay qua nhìn thanh niên, thấy cậu đang ngẩn người thì đưa tay quơ quơ trước mặt cậu: "Này, anh có nghe không đó?"

Thiếu niên hoàn hồn hỏi lại: "Sao lại nói Kỳ Nguyên kia như phản diện trong sự kiện lịch sử như vậy. Không phải trong sách em đang đọc có ghi, y dẫn đầu phản quân dành lại đất nước từ tay cẩu hoàng đế sao. Tuy là nó có bạo lực và đau thương nhưng y đã gϊếŧ được cẩu hoàng đế mà?"

Cô gái nhỏ liền phản bác: "Nhưng hắn gϊếŧ người vô tội. Hắn đã đồ sát nguyên cả hoàng cung. Không phải trong sử sách đã khi, trước khi Kỳ Nguyên tạo phản Nguyên thái phó đã nghĩ ra cách khiến hoàng đế thoái vị không gây ra tổn thương gì rồi hay sao. Vậy mà hắn còn tự mình thành lập phản quân, à cái này thì không nói nhưng khi biết Nguyên thái phó có cách lại vẫn đồ sát nguyên một hoàng cung."

Thiếu niên cố gắng biện hộ: "Y, ... y có lý do của y mà..."

"Lý do gì. Không lẽ có lý do là có thẻ gϊếŧ người vô tội sao? Anh nói hắn có lý do, vậy anh nói cho em nghe lý do đó là gì?" Cô bé rất không tán đồng với suy nghĩ của thiếu niên. Vốn dĩ ai cũng nghĩ giống cô bé mà. Chỉ có anh trai hay trốn học này là nghĩ khác thôi.

Thiếu niên cứng họng: "Anh...y..." Cậu cũng không biết lý do của y là gì, vì sao y lại làm như vậy... cuối cùng cậu hỏi ra câu hỏi cậu băn khoăn đã lâu những vẫn chưa có câu trả lời: "Những người mà y gϊếŧ, không lẽ tất cả đều vô tội sao?" Cậu không có câu trả lời, chỉ có y mới có câu trả lời. Có lẽ sau này cậu mới có thể hiểu được.

Cô bé nghe xong cũng ngẩn người. Đến khi thiếu niên đứng dậy định rời đi thì cô bé mới hoàn hồn: "Anh, anh đi đâu vậy, từ, từ từ đã...."

Thiếu niên dừng lại hỏi: "Làm sao vậy? Không phải anh đã đưa cho em trà sữa và kẹo ngọt như đã hứa rồi sao?"

Cô bé ngượng ngùng: "Em, em muốn hỏi tên anh là gì?"

Thiếu niên nghi hoặc: "Em hỏi làm gì? Chúng ta chỉ vô tình gặp nhau mà thôi."

Cô bé lấy hết can đảm để nói: "Em hỏi để biết, sau này lớn lên em sẽ lấy anh đẹp trai là anh làm chồng."

Thiếu niên bật cười: "Chuyện này thì không thể xảy ra rồi. Nhưng anh có thể nói tên của anh cho em biết, em nhớ kĩ tên anh đó. Anh tên Nguyên Lạc, Lạc cũng giống như trong triều đại Lạc mà em nói. Tạm biết nhóc mê trai."

Cô bé nghe xomg thì sững người. Lúc hoàn hồn lại thì người đã đi mất rồi...

........

"Này, Kỳ Nguyên. Sao ngươi nói chuyện cứ úp úp mở mở thế. Ta nghe mà chả hiểu gì cả?"

"Tại vì ta muốn nói cho ngươi biết vì sau này không nói được nữa, nhưng lại không muốn ngươi hiểu ngay bây giờ. Hãy để trải nghiệm của ngươi khiến ngươi hiểu nó."

"Ừm.... sau này ta nhất định sẽ hiểu những gì ngươi nói. Ta sẽ sớm tìm ra câu trả lời cho mình."

Nguyên Lạc nhắm mắt lại, nói với vòng cổ trên người của mình, cũng là thiết bị trợ giúp cậu xuyên thời không và hòa nhập với thế giới vừa tới dễ dàng hơn: "Được rồi, ta muốn trở về rồi."

Thiết bị đó liền đáp lai: [Vâng, hệ thống sẽ thực hiện yêu cầu của xuyên việt giả bán thời gian sớm thôi. Xin hỏi giấc mơ lần này của ngài có tốt không ạ?]

Nguyên Lạc trả lời: "Rât tốt."

Hệ thống: [Hệ thống chuẩn bị đưa ngài trở về. 10, 9, 8,.... tít tít.... phát hiện tâm lý của xuyên việt giả có dấu hiệu không tốt, hệ thống xin tự động dùng thiết lập an toàn, tự động xóa kí ức thế giới này của ngài nhằm tránh sự thay đổi tiêu cực cho cuộc sống thực của ngài....]

Nguyên Lạc vội vàng muốn ngăn lai: "Này, chờ đã.... ngươi còn chưa hỏi ý kiến của ta mà..."

Hệ thống: [Xin lỗi ngài, đây là chế độ tự động kiểm tra và phát động. Không thể thay đổi....3, ...2, ....1...]

......

Tôi đã mơ một giấc mơ. Nó thật mơ hồ khiến tôi không nhớ rõ. Tôi đã đến một nơi kì lạ và làm quen với một người cũng rất kì lạ. Người đó đã giúp đỡ tôi rất nhiều rồi lại biến mất. Khi lần nữa xuất hiện người đó lại ở phe đối địch với tôi, rồi tôi đã gϊếŧ người đó, người đó chết trên tay tôi. Là một công dân tốt không ngờ tôi lại mơ thấy mình đã gϊếŧ người. Thật đáng sợ. Rất nhiều thứ tôi không hề nhớ rõ. Nhưng khi nghĩ tới một người như vậy, tôi lại khó chịu đến phát khóc. Điều này thật vô lý.

Mọi người xung quanh nói tôi đã thay đổi rất nhiều. Sao lại không thay đổi được. Ở một nơi nào đó các người không biết. Tôi đang từng bước trưởng thành hơn. Tiếp theo sẽ là thế giới nào nhỉ? Không biết tại sao tôi lại hào hứng đến như vậy. Tôi nhớ rõ ràng trước kia tôi không như vậy. Có lẽ vì tôi nghĩ, sau khi tôi trải qua nhiều thế giới hơn nữa, cuối cùng sẽ tìm được đáp án cho giấc mơ kì lạ mà tôi không nhớ rõ kia....

......

[Trời ơi là trời. Tui tính viết ngắn luôn á mà viết xong nó lại dài như vậy. Rõ là tui đã tóm tắt rồi mà trời.][Mà Kỳ Nguyên là nam ba vì Chiêu Khanh lên hình và đồng hành cùng nam chính lâu hơn, nhiều hơn. Chỉ là Kỳ Nguyên là nhân vật giúp nam chính trưởng thành và theo góc nhìn của Thẩm Thiệu An thì ẻm thích Kỳ Nguyên hơn nha mn.]
« Chương TrướcChương Tiếp »