Chương 51: Sự quan tâm một cách muộn màng

Sau giờ tan học. Trước cổng trường trung học phổ thông...Diệp Hoài Vân còn chưa ra đến cổng trường đã bị chặn đường. Người chặn đường cậu không ai khác chính là Diệp Vũ Tuân.

Diệp Hoài Vân thần sắc phức tạp nhìn ông. Lại đến, lần nào cũng vậy đến lúc cậu sắp có thể buông tay thì bọn họ lại tới tìm cậu khiến dũng khí khó khăn lắm bản thân mới gom góp sụp đổ hoàn toàn. Tốt hơn hết vẫn là không nói chuyện thì hơn. Diệp Hoài Vân muốn kéo tay Tạ Phi Dương nhanh chóng rời đi nhưng hiển nhiên ý định của cậu không thành. Diệp Vũ Tuân tiến lên chắn trước mặt cậu: "Hoài Vân ba muốn nói chuyện với con. Chúng ta tìm chỗ nói chuyện."

Diệp Hoài Vân từ chối: "Tôi không có gì để nói Diệp đổng không cần phí thời gian."

Tạ Phi Dương thấy Diệp Vũ Tuân chắn đường thì tiến lên đứng chắn phía trước Diệp Hoài Vân: "Này, ông không nghe Hoài Vân nói à. Chúng tôi không có gì để nói với ông hết. Mời ông tránh đường. Nghe hiểu không?"

Diệp Vũ Tuân nhìn Diệp Hoài Vân rồi nói: "Ba, ba đã đuổi việc mấy người làm không biết điều đó đi rồi. Ở nhà không ai dám bắt nạt con nữa. Con ở Tạ gia chơi vài bữa cho tâm trạng tốt rồi về. Ngày mai ba lại đến trường thăm con."

Tạ Phi Dương không nhịn được nói: "Ông có bị ngu không....!!!"

"Phi Dương...." Diệp Hoài Vân giật mình nhắc nhở hắn.

Tạ Phi Dương dừng lại một chút rồi nói: "Phi, phi... Tôi nói này, ông, ông không biết suy nghĩ à. Chẳng lẽ ông không biết lý do tại sao người làm nhà ông lại dám làm như thế à. Bộ ông tưởng đuổi việc bọn họ là xong sao. Bọn họ có lỗi vậy mấy người là vô tội à mà ông nghĩ đổ hết tội lên đầu bọn họ là hết chuyện. Ông mơ đẹp quá đấy." Hắn đã tức giận mấy ngày nay rồi. Từ lúc hắn bị anh trai ném vào nhà bếp nấu cháo trằng đã nói chuyện với người làm rồi, cũng không có mấy trường hợp phải ăn cháo trắng như vậy. Hơn nữa anh trai hắn làm sao có thể keo kiệt cho bạn thân hắn ăn uống như vậy. Bác sĩ cũng không nói Diệp Hoài Vân bị bệnh phải ăn uống thanh đạm. Hắn có ngốc thì bây giờ cũng đã biết, hoài vân chính là ở Diệp gia bị cho nhịn đói lúc đó phải ăn cháo trắng đễ dưỡng bao tử trước. Vừa nghĩ đến thì thật là tức mà. Vậy mà anh trai hắn biết còn dấu hắn không nói. Hừ.

Diệp Vũ Tuân biết mình đuối lý nên cũng không lên giọng hay cướng ép con trai về nhà: "Mai, Ngày mai cha lại đến đón con. Khi nào con muốn về có thể theo cha về."

Tạ Phi Dương khinh bỉ: "Ha, chỉ sợ ông tiện đường đón con nuôi bảo bối của ông nên ghé qua giả bộ trước mặt Hoài Vân một chút cho cậu ấy mềm lòng chứ gì. Tôi nói cho ông biết. Không có chuyện đó đâu."

Diệp Vũ Tuân cũng không nói nữa mà tránh sang một bên không cản đường của hai người rồi nói: "Ngày mai gặp lại."

Ngày hôm đó, Diệp Hoài Vân trở về Tạ gia. Cậu không nói năng gì hết, Tạ Cẩn thấy cậu im lặng liền hỏi Tạ Phi Dương xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở trường. Sau khi nghe Tạ Phi Dương bức xúc xong thì hắn cũng trầm mặc theo Diệp Hoài Vân.

Hắn gọi Diệp Hoài Vân vào phòng làm việc ở nhà của mình rồi cả hai cùng trầm mặc. Một lúc lâu sau hắn mới nói: "Không bằng tôi xử luôn Diệp gia."

Diệp Hoài Vân không nói gì mà nhìn hắn. Dưới ánh nhìn của cậu hắn chột dạ thu liễm lại thần sắc dọa người của mình: "Hay là tôi đi nói chuyện lại với cha cậu."

Diệp Hoài Vân cuối đầu nói: "Vô ích. Anh có nói bao nhiêu lần cũng vậy thôi. Anh cứ chờ xem."

.....

Quả nhiên sáng hôm sau Diệp Vũ Tuân lại đến trước cổng trường mà chờ Diệp Hoài Vân. Ông chỉ nói với Diệp Hoài Vân là hôm nay Lục Mẫn Thư tự mình xuống bếp nấu mấy món cậu thích hỏi cậu có về nhà ăn không.

Diệp Hoài Vân chỉ nhìn ông, không nói gì. Diệp Vũ Tuân như hiểu ra cái gì đó. Ông cười rồi đưa hộp đồ ăn mình đã mang theo đưa cho cậu nói: "Mẹ con đã phòng trước, nếu con không về thì bảo ta đưa cho con phần này. Con mang về Tạ gia ăn cũng được. Con, con chỉ nhận thôi cũng được."

Tạ Phi Dương không muốn Diệp Hoài Vân mềm lòng. Hắn đang muốn tiến lên làm người xấu hất đổ hộp đựng thức ăn đó đi thì bị Diệp Hoài Vân ngăn lại. Diệp Hoài Vân mềm lòng trước cả hành động của Tạ Phi Dương nên hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Hoài Vân nhận lấy. Đúng vậy, Diệp Hoài Vân hắn không đủ mạnh mẽ nên mới lúc nào cũng tự mình làm khổ mình như vậy. Cậu rất muốn ước, giá như cậu không biết sự thật, giá như gia đình cậu dứt khoát, quyết tuyệt một chút cậu đã có thể chấp nhận rời đi. Vì sao cứ mỗi lần cậu sắp sửa buông xuông được thì bọn họ lại níu kéo cậu lại. Cậu mệt mỏi. Cậu rất mệt mỏi nhưng cậu lại không tự mình chấm dứt được. Tại sao mẹ cậu vẫn còn nhớ cậu thích ăn cái gì, thích ăn món gì để bây giờ khi cậu nghe được lời nói của cha mình cậu vừa cảm thấy vui vẻ, vừa có chút sợ hãi và đau khổ dành vặt với lý trí của bản thân. Cậu chỉ có thể im lặng mà rời đi.

Mấy ngày tiếp theo ngày nào cũng vậy, Diệp Vũ Tuân đều không tăng ca làm việc xuyên trưa mà ngày nào cũng đúng giờ đến trước cổng trường đón Diệp Hoài Vân.

Ngày nào Tạ Cẩn cũng nhìn thấy Diệp Hoài Vân im lặng mà suy sụp. Bức tường và sự dũng cảm của cậu vừa xây lên trong lòng khi ở Tạ gia dần sụp đổ. Có vài hôm vì trốn tránh Diệp Vũ Tuân mà cậu nghỉ luôn việc đến trường. Tạ Cẩn cũng muốn điên lên rồi. Mẹ kiếp, chỉ vì hắn lỡ miệng khuyên bảo Diệp Vũ Tuân vài câu mà lại khiến Diệp Hoài Vân khó chịu như vậy. Cả Diệp gia này mẹ nó là một đám khác người mà. Sao cứ phải dằn vặt người như vậy. Bộ bọn họ muốn ép điên con trai mình luôn sao?!!! Thật tức chết hắn mà...

Cho đến một ngày khi Diệp Hoài Vân gặp Diệp Vũ Tuân tại cổng trường, cậu nói: "Tôi với ngài Diệp cần tìm một chỗ để nói chuyện."

Diệp Vũ Tuân vừa nghe vậy liền vui mừng nhưng ông vẫn luôn kiềm chế sự vui mừng cùng kích động của bản thân. Tạ Phi Dương không an tâm mà muốn đi theo nhưng bị Diệp Hoài Vân từ chối. Cậu muốn nói chuyện riêng với cha mình.

Hai người vào một quán coffee. Diệp Vũ Tuân ân cần hỏi cậu: "Con muốn uống gì để ta gọi luôn."

Diệp Hoài Vân lạnh nhạt nói: "Ngài tùy tiện."

"Ta nhớ con thích uống trà vào mùa này nhỉ. Để ta gọi." Diệp Vũ Tuân vừa nói vừa xem thực đơn.

Diệp Hoài Vân đợi ông gọi món xong thì vào thẳng vấn đề: "Ngài Diệp, ngài rốt cuộc là muốn làm cái gì? Ngài muốn gì từ tôi mà thời gian này ngài phải tự mình vất vả chạy đến trường học?"

Diệp Vũ Tuân nghe xưng hô của cậu trong òng liền nhói một chút, ông cười gượng nói: "Ta chỉ muốn đón con về nhà thôi."

Diệp Hoài Vân: "Nhưng tôi không muốn trở về nơi đó. Ngài Diệp, tôi thật sự không hiểu suy nghĩ của ngài. Đến tột cùng ngài cần gì ở tôi?"

Diệp Vũ Tuân muốn khuyên cậu trở về nhưng ông không biết nói lời gì cho phải. Ông là một người cha cứng nhắc đối với Diệp Hoài Vân vì thế ông sợ mình nói chuyện không cẩn thận lại khiến cậu hiểu nhầm hay tức giận vì ông lại nói sai. Ông hắng giọng cẩn thận nói: "Tiêu Vân cha không biết phải nói sao, bây giờ cha nói với con như vậy không biết con có tin lời cha nói không."

Diệp Hoài Vân nhìn ông, không mặn không nhạt nói: "Ngài có gì thì nói hết một lần đi, lần sau ngài không cần tốn thời gian đến tìm tôi nữa."

DIệp Vũ Tuân bị cậu lạnh nhạt thì đau lòng không thôi, nhưng cậu đã chịu nghe thì ông cũng nói ra: "Tiểu Vân, cha không biết làm sao có đôi lúc cha cảm thấy mình không còn là mình nữa. Nhiều lúc cha tức giận rất vô cớ. Rõ ràng có những lúc cha không nên làm vậy nhưng không hiểu sao kết quả cuối cùng vẫn thành ra như vậy. Cha cũng không hiểu bản thân mình nữa. Không biết từ bao giờ cha đã không còn là một người cha nữa rồi..."

Diệp Hoài Vân vừa nghe lời ông nói cả người liền chấn động. Cậu vẫn còn cơ hội sao? Ông ấy lý trí hơn mẹ, nếu bây giờ cậu nói với cha thì....

"Tiểu Hoài Vân à. Trông cậu ngốc như vậy nhưng hóa ra cũng khá thông minh đấy. Cậu lại có thể phát hiện bí mật của tôi. Tiếc thay cậu phát hiện hơi muộn mất rồi. Biết sao được, cha của cậu đúng là một doanh nhân xuất chúng mà vì thế mà tôi tốn khá nhiều thời gian mới thành công được, nếu cậu mà dám làm ra hành động gì bất lợi với tôi thì tôi chỉ có thể xuống tay mạnh thêm chút nữa thôi. Tôi không biết ra tay nặng hơi thì người cha yêu giấu này của cậu sẽ xảy ra chuyện gì đâu. Biết đâu lại giống cha mẹ không ra gì kia của tôi nha...." Trong phút chốc, cậu như nhớ lại lần đầu tiên cậu phát hiện ra hành động của Diệp Thanh Thẩm, cậu ta uy hϊếp cậu trắng trợn. Cậu vẫn còn nhớ cậu ta không chỉ đe dọa tinh thần cậu mà cậu còn cảm giác được sự lạnh buốt của kim loại chạm nhẹ vào phần hông của cậu, cậu ta tiếp tục thì thầm: "Cậu thử hét lên một tiếng đi, hôm nay cha cậu và cậu sẽ cùng nắm tay nhau xuống địa ngục đấy. Cậu biết địa ngục là ở đâu không? Thường thì không chỉ người xấu mới xuống đó đâu, cả cậu và cha cậu cũng xuống đó đấy. Nơi đó không tốt đẹp như ở đây đâu. Thế nên, chừng nào tôi vẫn còn nhân từ mà giữ mạng cho cậu thì cậu hãy cố gắng tận hưởng cuộc sống quý giá này đi. Bé Hoài Vân ngoan, nào, bây giờ thì ngoan ngoãn ra ngoài đi. Tôi cần chăm sóc "cha của tôi" để khi ông ấy tỉnh dậy người đầu tiên ông ấy thấy chính là tôi, là con trai của ông ấy. Từ bây giờ ông ấy sẽ là cha của tôi, cậu biết điều thì cha cậu sẽ được sống thoải mái. Tiện thể thì đứa trẻ ngoan nhà cậu chịu giùm tôi thêm một chút oan ức này nhé. À quên, bây giờ cậu là đứa trẻ mồ côi không ai thương rồi còn đâu là đứa trẻ ngoan nữa haha... Thế nhá......"

Diệp Hoài Vân bừng tỉnh khỏi kí ức đáng sợ đó, cậu nhìn Diệp Vũ Tuân vẫn còn đang nói chuyện: "....cha không biết sao nữa, dạo này cha rất đau đầu. Hình như cha đã quên một vài chuyện rồi nhưng dù có làm sao cha cũng không nhớ lại được, cha nghĩ sắp tới mình nên đi gặp bác sĩ...."

Diệp Hoài Vân tay gõ nhẹ lên mặt bàn để Diệp Vũ Tuân thoát khỏi trạng thái tự thuật quên mình của bản thân: "Đủ rồi ngài Diệp, ngài không cần nói những chuyện đó đâu. Chắc dạo này ngài làm việc mệt mỏi quá nên mới cảm thấy như vậy thôi. Tôi nghĩ ngài nên sắp xếp đi gặp bác sĩ, tôi đây cũng không phải bác sĩ, ngài có kể hết cho tôi nghe tôi cũng không giúp được gì đâu."

Diệp Vũ Tuân hơi nghẹn lời: "Hoài Vân cha, cha chỉ muốn tâm sự với con một chút. Đã lâu rồi chúng ta chưa nói chuyện với nhau, là cha hơi nhiều lời rồi. Con, con đã suy nghĩ bao giờ sẽ về nhà chưa?"

Diệp Hoài Vân trầm lặng một lúc rồi mới nói: "Sắp tới tôi... tôi cũng kho có ý định về Diệp gia đâu. Nếu ngài Diệp không còn gì để nói thì có thể ra về."

Diệp Vũ Tuân có chút đau lòng nhìn cậu: "Vậy, vậy thì tạm thời con không cần về đâu. Đợi thêm một thời gian nữa cũng được. Mà... sắp đến mừng thọ của ông nội rồi, đến lúc đó con nhớ về thăm ông nội. Vậy cha về trước nhé."

Đến khi Diệp Vũ Tuân sắp bước ra tới cầu thang của quán thì Diệp Hoài Vân mới lên tiếng: "Ngài vẫn chưa biết ngài nợ tôi cái gì sao? Ngài... còn nợ tôi lời xin lỗi. Nhưng mà, có lẽ tôi sẽ không nhận được những lời đó từ những người ở Diệp gia đâu. À còn nữa, nếu được thì ngài cũng nên đi gặp bác sĩ tâm lý đi. Có lẽ sẽ giúp ích đó."

Diệp Vũ Tuân cũng vẫn là nghe hết những lời của cậu rồi mới rời đi. Còn Diệp Hoài Vân thì trầm lặng ngồi trong quán nước. Tầng này đã được Diệp Vũ Tuân bao rồi, lời vừa nãy cũng chỉ có hai người nghe. Cuối cùng cậu vẫn là không nhịn được mà nhắc nhở một câu. Nếu người Diệp gia chịu đi gặp bắc sĩ tâm lý, biết đâu mọi thứ có thể cứu vãn được. Cậu vẫn không biết bỏ cuộc mà đặt hi vọng một lần nữa. Nhưng mà mấy ngày sau cậu cuối cùng vẫn không nhận được lời xin lỗi mà là sự tức giận và trách móc, cuối cùng cái hi vọng đó đều không thể trở thành hiện thực.

Mấy ngày tiếp theo Diệp Vũ Tuân đều không xuất hiện trước mặt Diệp Hoài Vân nữa. Cho đến mấy ngày sau. Lúc ra về, vẫn như thường lệ Diệp Hoài Vân và Tạ Phi Dương cùng nhau bước ra cổng trường, một bóng dáng mặc đồng phục trung học phổ thông giống bọn họ chắn trước mặt hai người: "Hoài Vân, anh có chuyện muốn nói với em."

Thật ghê tởm, thật buồn nôn. Đã xé rách mặt nhau bao nhiêu năm rồi mà cái tên khốn nạn này vẫn một bộ giả tạo, cảm xúc giả dối mà cậu ta thể hiện ra luôn không chạm đến đáy mặt này đối diện với cậu. Cậu ta là muốn cậu bị bộ dạng ghê tởm này làm tức chết đi.

Tạ Phi Dương vừa thấy là Diệp Hoài Vân chắn đường liền không nhân nhượng mà nhả ra một câu: "Cút, đừng làm bẩn đường bổn thiếu gia đi."

Diệp Thanh Thẩm biểu tình có chút cứng ngắc. Đối phó với một Diệp Hoài Vân còn biết chừa mặt mũi cho người khác thì dễ. Còn với cái tên thái tử gia coi trời bằng vung, không coi ai ra gì này hắn có chút thất thố. Bởi vì dù hắn có giả vờ thế nào, hiền lành thân thiện nói chuyện hòa đồng lịch sự thế nào chỉ cần một câu của cậu ta thì mọi thứ đều bị phá nát. Tựa như lúc này, từ xưa có câu không ai đánh kẻ mặt cười (câu này ở đâu ra tui ko nhớ, tui ko biết, kệ đi) vậy mà hắn tươi cười, lịch sự đến trước mặt cậu ta vậy mà cậu ta đến phép lịch sự cũng không có trực tiếp làm mất mặt hắn giữa bao người ở cổng trường. Hắn cười gượng nói: "Tạ nhị thiếu, cậu có thể nói chuyện lịch sự một chút được không. Thật có lỗi khi chặn đường cậu, nhưng tôi muốn nói chuyện với em trai tôi, mong cậu dừng chân một lát."

Tạ Phi Dường trước giờ ngoài Tạ gia, Diệp Hoài Vân và những người hắn kính trọng, tôn trọng ra thì hắn sẽ không cho ai mặt mũi cả, hắn nói: "Em nào, ai là em cậu. Ở trong cái trường này có ai là em cậu. Cậu nhận vơ à. Cậu cứ thử đi xét nghiệm ADN đi xem có bỗng dưng lòi ra một em trai hay em gái gì cho cậu không. Ngoài cha mẹ đã chết là họ hàng trước kia của cậu, ở đây nếu còn ai là em của cậu thì tôi nghĩ cậu nên thắp nhang gọi hồn cha mẹ cậu về hỏi cho rõ xem có ai lăng nhăng bên ngoài không đi. Đừng có đi đâu cũng tùy tiện nhận vơ em trai. Bộ cậu thiếu em trai để bắt nạt lắm hay gì mà đến tận trên bên người tôi để tìm người."

Quả nhiên nói chuyện với cái tên không biết phép lịch sự là gì này hắn có chút không đối phó được mà. Không đối phó được tên này thì trước tiên hắn cứ chuyển lực chú ý của mấy người nhiều chuyện xung quanh sang người khác là được. Vì vậy hắn lập tức quay sang bắt lấy tay Diệp Hoài Vân bắt đầu giả đò: "Hoài Vân em nói gì đi. Không biết anh đã đắc tội gì với Tạ nhị thiếu khiến cậu ấy khó chịu với anh như vậy. Em giúp anh nói chuyện với Tạ nhị thiếu đi. Anh xin em đó." Hắn chỉ cần vừa giả vờ đáng thương vừa câu trước câu sau ấm chỉ mọi người vì sao xảy ra sự việc này và việc Diệp Hoài Vân không chịu nói giúp cho hắn để mọi người chuyển sự chú ý lên người cậu ta, sau đó từ lời nói ám chỉ của hắn mà tỏ ra chán ghét và coi người có lỗi là Diệp Hoài Vân vừa không đắc tội với Tạ Phi Dương vừa khiến mọi người chán ghét cậu ta thì liền là một công đôi việc. Tạ Phi Dương không cho hắn mặt mũi thì để bạn thân nối khố của hắn gánh thay hắn vậy. Quá là tiện, hắn chỉ cần chịu chút khó chịu ở chỗ Tạ Phi Dương là được. Tạ Phi Dương tuy đối phó với hắn khá khó nhưng với đầu óc đơn giản của hắn thì dùng hắn để đối phó ngược lại với Diệp Hoài Vân thì càng có lợi.

Tạ Phi Dương nhìn thấy móng vuốt ác ma của Diệp Thanh Thẩm chạm vào người Diệp Hoài Vân lập tức tức giận gạt phăng tay hắn ra: "Tên dơ dáy, vô sỉ, không biết xấu hổ kia!! Sao mày dám dùng cái tay giơ bẩn, kinh tởm đó đυ.ng vào bạn tao. Có phải tao dễ dãi quá với mày nên mày làm tới đúng không!!! Mày có phải con người hay không mà đéo hiểu lời tao nói thế. Tao nói mày cút mà. Đã nghe không hiểu tiếng người thì về học lại đi. KHhi nào loại chó như mày biết từ sủa với cắn lén biến thành nói tiếng người thì mới được đứng trước mặt tao nói một tiếng "Em xin lỗi đại ca, lần sau em không dám chắn đường của đại ca nữa." Nếu mày đã hiểu lời tao nói rồi thì cút. Còn không thì tao kêu người lấy gậy đuổi chó."

Diệp Thanh Thẩm mang cục tức trong người nhưng hắn nhịn. Không sao, cha Diệp sắp đến rồi, hắn chỉ cần bị Tạ Phi Dương đẩy mạnh một cái rồi ngồi trên đất giả vờ khóc lóc đợi người đến thôi. Đến lúc đó để xem người Diệp gia còn có thể nhẹ nhàng xuống nước xin Diệp Hoài Vân trở về hay không. Nhưng mà cái tên Diệp Hoài Vân này đúng là phiền phức mà. Đã bao nhiêu năm rồi vốn tưởng bây giờ nó rời nhà thì Diệp gia sẽ không quan tâm đến nó nữa, nào biết nó vừa rời nhà thì suýt chút nữa công sức bao năm của hắn đều thành công cốc. Vẫn là để nó ở Diệp gia thêm một thời gian nữa, không để nó rời đi được thì tìm cơ hội gϊếŧ nó đi là xong. Để nó lởn vởn ở bên ngoài hắn không yên tâm.

Diệp Thanh Thẩm xông tới chỗ Diệp Hoài Vân như muốn bắt lấy tay cậu một lần nữa. Tạ Phi Dương thấy thế cơn tức giận xông thẳng lên não hắn tung chân đạp Diệp Thanh Thẩm một cái nhanh đến mức mà Diệp Hoài Vân còn không kịp cản một cước này của hắn. Diệp Hoài Vân trơ mắt nhìn Tạ Phi Dương đạp Diệp Thanh Thẩm trong lòng thầm nghĩ: Xong rồi, lần này xong thật rồi. Có phải vì thời gian này cậu không đánh nhau với Tạ Phi Dương nên mới không phản ứng kịp đúng không? Không sao, không sao. Tiếp sau dù cậu có bị gì thì một cước này Diệp Thanh Thẩm phải chịu cậu cũng thấy thật mãn nguyện.

Quả nhiên khi Diệp Thanh Thẩm vừa ngã xuống liền có tiếng hét lên: "Tiểu Thẩm....!!!"

Diệp Vũ Tuân vừa vào trường đã thấy Diệp Thanh Thẩm bị ngã xuống mặt đất. Hôm này Diệp Thanh Thẩm nhờ ông đến trường đón. Ông ở ngoài đợi có chút lâu nên muốn vào trường xem thế nào. Vừa hay Tạ Cẩn cũng theo sau vào cùng. Ông còn định nói chút lời để Tạ Cẩn chịu để Hoài Vân về nhà không ngờ vừa vào trường liền thấy cảnh này.

Ông vội vàng chạy tới đỡ lấy Diệp Thanh Thẩm đang ngồi dưới đất rồi tức giận quát tháo với Diệp Hoài Vân: "Con làm cái gì vậy. Tại sao lại đẩy anh con như vậy."

Tạ Phi Dương đang nóng đầu, hắn chen lên phía trước gào lại với Diệp Vũ Tuân: "Là tôi đạp cậu ta đấy. Ông đã không thấy đường thì đừng có mà đổ tội lung tung. Mẹ kiếp, đã mù thì ôm con trai yêu dấu gì đấy của ông cút xa xa một chút chứ đừng có hết tên này đến tên khác lại đây lượn lờ trước mặt tôi. Tôi ngứa mắt thì mấy người cũng không được yên."

Diệp Vũ Tuân không nói được Tạ Phi Dương, ông quay qua nói với Diệp Hoài Vân: "Hoài Vân, nạn con đánh anh con mà con không biết ngăn cản sao? Sao con có thể nhẫn tâm như vậy? Con học hư theo Tạ Phi Dương rồi đúng không!!!"

Diệp Hoài Vân không nói gì cả, cậu không có gì muốn nói vì dù cậu nói gì nó cũng là thừa thãi mà thôi. Người Diệp gia đã nhận định cái gì thì họ sẽ cho ràng sự thật chính là cái đó. Cho dù cậu có may mắn vài lần như lần bỏ nhà đi này, khiến bọn họ có chút tỉnh ngộ nhưng rất nhanh đều sẽ lại đâu vào đấy thôi. Tự như nó là quy tắc không thể thay đổi. Dù cậu có thử bao nhiêu lần cũng vô dụng. Nếu đã vô dụng thì cậu không cần thử nữa.

Diệp Vũ Tuân thấy cậu không nói gì thì càng tức giận. Ông nắm lấy tay của Diệp Hoài Vân kéo cả cậu và Diệp Thanh Thẩm vừa được đứng lên đi ra cổng trường: "Đi, hôm nay con nhất định phải về nhà. Diệp gia không giống Tạ gia, không thể để con vô pháp vô thiên như vậy được."

Diệp Hoài Vân kháng cự, cậu muốn rút tay mình ra khỏi tai Diệp Vũ Tuân đang lôi mình đi: "Buông tôi ra, tôi không về, tôi không muốn về. Buông ra...!!!"

Tạ Cẩn lập tức chắn trước mặt Diệp Vũ Tuân: "Diệp đổng, xin ngài cư xử lịch sự một chút. Dù ngài có là cha của Hoài Vân cũng không thể động tay động chân, bạo lực như vậy được."

Diệp Vũ Tuân đang tức giận cũng không suy xét gì nữa mà nói: "Tạ Cẩn, cậu tránh ra. Đây là chuyện nhà của Diệp gia, cậu đừng có xen vào."

Tạ Cẩn: "Ngài buông tay ra rồi nói chuyện."

Diệp Vũ Tuân không buông tay: "Chúng tôi muốn về nhà nói chuyện, cũng cảm ơn Tạ gia cậu thời gian vừa rồi đã chăm sóc con trai tôi."

Diệp Hoài Vân lần này vung mạnh tay ra nói: "Tôi đã nói tôi không về, các người bắt tôi về để lại nhốt tôi ở trong phòng tiếp à!!!"

Diệp Vũ Tuân sững người. Chuyện này chính là cái chân đau của ông, phải gọi là cái gai trong tim giờ nghĩ lại mà kinh hãi. Nếu Tạ gia không mạnh mẽ đến đón người chỉ sợ Diệp Hoài Vân sẽ xảy ra chuyện khiến ông hối hận. Vừa nhắc đến chuyện này đầu óc của ông liền tỉnh táo lại, ông nói: "Nếu hai ngài nữa mà con vẫn không về ta sẽ kêu người đến con. Chừng nào con còn chưa về thì chừng đó người của ta sẽ tiếp tục đợi ở ngoài cổng Tạ gia, không nghỉ ngơi không thay ca. Con tự mình suy nghĩ đi."

Trong lúc Diệp Vũ Tuân đang thất thần Diệp Thanh Thẩm tranh thủ thoát khỏi ông nhào về phía Diệp Hoài Vân. Hành động của hắn quá bất ngờ, đã bị đá một cước như thế rồi mà hắn còn có sức lực này khiến Diệp Hoài Vân phản ứng không kịp. Hắn ôm lấy cậu rồi nhét một mảnh giấy vào tay cậu rồi thì thầm: "Cậu nhớ đọc đó. Nếu không sau này lại hối hận."

Đồng tử Diệp Hoài Vân co rút. Cậu nắm chặt mảnh giấy trong tay muốn nhàu nát. Cậu cố gắng kiềm chế sự run rẩy trong lòng mà theo Tạ Cẩn rời đi. Ngồi trên xe Diệp Hoài Vân mở tờ giấy kia ra, hô hấp như đứt đoạn. Cậu đã quên cả thở, đến khi bản thân gần như muốn ngát cậu mới vội vàng hô hấp trở lại. Nếu nếu cậu đưa cái này cho cảnh sát bọn họ có chịu hành động không hay chỉ mắng cậu là nghịch ngợm, vô lý.

Cậu không biết nữa. Diệp Thanh Thẩm chắc chắn sẽ không lầm thật đâu. Chắc chắn là vậy. Nhưng Diệp Hoài Vân cậu trước giờ sợ nhất là đánh cược. Cậu không dám đánh cược vì lần nào cậu đánh cược cũng sẽ thua hết.

Cậu ôm chạt lấy Tạ Phi Dương đang cùng cậu ngồi ở ghế sau xe vừa khóc vừa nói: "Phi Dương, tôi rất muốn, rất muốn bản thân có thể mạnh mẽ như câụ. Có thể có đủ sự kiên định để rời bỏ gia đình đó. Nhưng cuối cùng tôi vẫn không làm được. Phi Dương, ngày mai tôi muốn về nhà, tôi phải về Diệp gia. Tôi không dám đánh cược Phi Dương à. Vì lần nào đánh cược kẻ thua cuộc luôn là tôi. Tôi xin lỗi vì phải để cậu có một người bạn vô dụng như vậy. Tôi xin lỗi...."

Tạ Phi Dương không biết gì chỉ có thể luống cuống an ủi Diệp Hoài Vân. Tạ Cẩn ngồi ở phía trước thông qua gương thu hết những gì xảy ra ở ghế sau. Hắn cúi đầu thầm nghĩ không biết Diệp Thanh Thẩm đã nói gì mà lại khiến Diệp Hoài Vân suy sụp như thế. Nếu có thể đọc được tờ giấy đó có lẽ anh sẽ biết nhưng hắn khong biết ônực Diệp Hoài Vân sẽ dấu nó ở đâu. Diệp Hoài Vân rất thông minh nhưng cậu lại không đủ can ddamr để sử dụng nó đi đối phó với người khác. Bởi vì như cậu nói, cậu không dám đánh cược. Mà đối phó với những người như Diệp Thanh Thẩm, đánh cược là yếu tố không thể thiếu trong đó. Mà Diệp Thanh Thẩm đã sớm đánh sụp tinh thần của Diệp Hoài Vân ở phương diện đó khiến cậu một bước khó đi, ngàn bước khó định. Xác suật luôn là thứ xuất hiện trong tương lai bất định. Nếu Diệp Hoài Vân vẫn luôn không dám đánh cược như thế thì sớm muộn cậu cũng sẽ thua trong tay Diệp Thanh Thẩm.

................

Tạ Cẩn nhìn người đang ngồi đối diện hắn nói: "Diệp nhị thiếu bây giờ mới đến đây hỏi chuyện có phải đã muộn rồi không?"

Diệp Chính Anh ngồi trước mặt Tạ Cẩn nghe đến câu hỏi của Tạ Cẩn thì ngẩn người. "Đã muộn" là sao chứ?

.......................

[Hi mn. Mọi người còn nhớ tui không ಥ_ಥ. Tui cố rồi á mà lần nào viết được mấy chữ cũng tắt máy chuồn mất. Chương trước tui có sửa chút á mn. Ai muốn có thể đọc lại đoạn cuối chương chút. Tui đã nói là khoảng 10 chương nữa với bẹn nèo đó anh công sẽ tỉnh. Hứa 10 chương thiệt mà thời gian hơi lâu hehe. Nói thiệt chớ lâu quá rồi tui quên tên cha nội đó ròi ai còn nhớ ko(~ ̄▽ ̄)~. Tui có nhầm đâu mọi người nhớ nhắc tui nha. Chúc mn đọc truyện vui vẻ, đừng ném đá tui (không ai vô sỉ lại tui đâu)=))]