Chương 57: Điều kì lạ

Nửa tháng sau…

Chiều tối, cũng lâu rồi phòng làm việc của Diệp Hoài Vân mới mở cửa. Nhưng hôm nay lịch nở cửa rất lạ, cậu không mở của vào ban ngày như thường lệ mà khoảng sáu giờ tối mới mở cửa thắp đèn, tư thế như đang chờ người…

Ấy vậy mà… cho đến tám giờ tối cánh cửa mới có người đẩy ra. Người ở bên ngoài khoác chiếc áo măng tô màu tối bước vô, trên người còn mang theo cơn gió nhiễm đầy sự bận rộn nhẹ nhàng quét qua không khí nơi đây. Kia kia bước vào trong nhìn người còn lại đang ngồi trước giá vẽ chăm chú vẽ cái gì đó.

Diệp Hoài Vân nghe tiếng người mở cửa cậu không quay lại mà nói: “Anh chờ tôi một chút, tôi vẽ cũng sắp xong rồi.” Nói xong cậu cũng mặc kệ người vừa tới có đồng ý hay không, chỉ tiếp tục chăm chăm vào bài vẽ của mình nom có vẻ bất lịch sự.

Người kia cũng không nói gì, anh chỉ lẳng lặng ngồi xuống ghế mà chờ đợi. Người bất lịch sự thật ra không phải là Diệp Hoài Vân mà là anh ta. Anh đã trễ chuyến bay mất hai tiếng, cũng để cậu phải chờ đợi mất hai tiếng. Thật ra anh của nghĩ lúc mình đến đây đã muộn rồi, người này phải về lâu rồi chứ. Nhưng không ngờ khi đến đây, anh vẫn thấy nơi này sáng đèn luôn chờ đợi anh tới.

Ngồi thên một lúc thì Diệp Hoài Vân cũng vẽ xong. Cậu để bức tranh đó mà đi đến chỗ tiếp khách hàng ngày nói: “Để anh chờ lâu, ảnh đế Lâm.”

Lâm Giản hơi nhíu mày nói: “Không sao, chỉ mới năm phút. Tôi có chút bất ngờ khi bản thân mình quen một họa sĩ đấy. Đã vậy còn là người hay châm chọc người khác.”

Diệp Hoài Vân nhướng mày, cậu có chút vô tôi nhìn Lâm Giản: “Tôi có sao?”

Lâm Giản chắc chắn: “Giọng điệu cậu xưng hô với tôi đều mang tính châm chọc đây.”

Diệp Hoài Vân trả lời: “Được rồi, còn không phải tôi nhìn anh thấy ghét quả hả. Anh để tôi chờ mất hai tiếng, anh tưởng tôi có nhiều kiên nhẫn đến thế sao.”

Lâm giản hối lỗi: “Xin lỗi, là tôi trễ hẹn. Để cậu chờ lâu rồi. Nếu không, để tôi mời cậu dùng bữa coi như xin lỗi.”

Diệp Hoài Vân từ chối: “Thôi, không cần, chúng ta nói chuyện xong thì ai về nhà nấy đi. Còn đợi trễ nữa ngày mai liên phải nghe tên nhiều chuyện tụng kinh.”

Lâm Giản không biết người Diệp Hoài Vân nhắc tới là ai, nhưng anh và người này không thân quen, cũng không có hiếu kì đến mức phải biết người không liên quan lắm kia là ai. Vì thế anh trực tiếp vào chủ đề chính: “Vậy không biết cậu hẹn tôi tới đây làm gì. Tôi cũng không có nhu cầu vẽ tranh.”

Diệp Hoài Vân: “Lúc đầu anh đến đây cũng không có nhu cầu vẽ tranh gì. Anh không nhớ sao?”

Lâm Giản khó hiểu: “Nhớ? Là nhớ chuyện gì? Không phải là cậu nhầm người đi?”

Diệp Hoài Vân có chút tức giận: “Tôi nhớ nhầm cái đầu anh. Là anh không nhớ chứ không phải là tôi. Đừng có đổ tội linh tinh.”

Nói xong cậu lấy mấy xấp tiền nói: “Có chút phiền phức nhưng tôi không có số tài khoản của anh, hôm anh anh cũng chưa chắc cho tôi số đâu vậy nên tôi đưa tiền mặt cho anh. Đây là tiền có được từ kịch bản kia, tôi và chính chủ tức là anh, mỗi người một nửa. Anh xem cho kĩ rồi kí vào hợp đồng này giúp tôi.”

Lâm Giản đầy nghi hoặc nhìn Diệp Hoài Vân: “Cậu đây, hình như cậu nhầm người thật rồi. Tôi đâu có hợp tác gì với cậu.”

Diệp Hoài Vân sau khi chắc chắn Lâm Giản không nhớ gì thì kể lại mọi chuyện cho anh nghe một lần. Cuối cùng cậu không quên nói: “Chuyện là như vậy, anh tin hay không tin thì tùy anh, với lại số tiền này anh cũng nên nhận lấy vì mỗi khách hàng của tôi tôi đều cẩn thận ghi chép lại vài điều cơ bản nhất là họ tên và số điệnb thoại. Anh đến một cách bất ngờ là kì lạ đến vậy đường nhiên phần ghi chú của anh tôi đặc biệt nhấn mạnh nha. Không thể sai được. Còn chuyện anh không nhớ gì cả thì tôi thật sự không biết là thế nào. Anh thử nói xem, nếu câu chuyện, cũng như là bộ phim anh đóng sắp tới đó không hoàn toàn là giấc mơ của anh thì sao?”

Lâm Giản trầm mặc. Việc anh không nhớ gì về chuyện này có phần đang khẳng định suy nghĩ của người họa sĩ này. Con người có thể quên giấc mơ của mình nhưng tại sao anh đang bình thường lại không nhớ gì về chuyện đã xảy ra này. Thật vô lý.

Thấy Lâm Giản ngồi suy tư qua lâu, Diệp Hoài Vân đành nhét thêm một tờ giấy được gấp lại làm bốn cho anh rồi đuổi anh rời đi. Cậu còn muốn về sớm nên không thể để Lâm Giản ngồi ở đây suy nghĩ cả đêm được. Lâm Giản rời khỏi phòng làm việc của Diệp Hoài Vân, anh lên xe bảo mẫu của mình. Trên đường về nhờ ánh đèn đường lấp ló qua kính cửa xe anh mở tờ giấy Diệp Hoài Vân cho mình ra xem, bên trên là bức tranh trắng đen vẽ chân dung của anh. Cũng không phải là vẽ anh hiện tại. Trong tranh tóc anh khá rối, có vài lọng tóc rũ xuống trán, còn dính chút nước mưa. Trông anh khá mệt mỏi còn có chút hoảng hốt. Trên người anh mặc một chiếc áo sơ mi đen thấm nước vài chỗ. Anh không nhớ rõ lắm nhưng hình như có một lần vì quá mệt mỏi mà anh ngủ không kịp thay quần áo lên giường ngủ mà cứ mặc nó cho đến sáng. Và hôm sau anh bị bệnh. Hôm đó anh còn thắc mắc vì sao chỉ ngủ quên một ngày mà hôm sau mình bị bệnh rồi, mà hôm qua anh đã làm gì mà mệt mỏi đến vậy. Anh hoàn toàn không nhớ. Thu lại suy nghĩ anh nhìn xuống phía dưới bức tranh, chỗ đó có vài dòng chữ, là câu thoại được xếp lần lượt bên trái và bên phải cũng không ghi rõ ra nhân vật đang đối thoại là ai mà chỉ có lời thoại.

Mở đầu là người bên phải: Là giấc mơ của anh nhưng vì sao tên nhân vật lại không phải là tên anh?

Người bên trái trả lời: Đúng là không phải tên thật của tôi. Nhưng mà trong giấc mơ, hôm đó, tôi đã ghé vào bàn của Kỳ Nguyên và nói: “Ngươi giúp ta đặt một cái tên đi. Cái tên mà sau này khi rời đi ta có thể dùng nó suốt chặn đường đi qua các thế giới của ta có thể luôn nhớ về nơi này, nhớ về ngươi.”

Kỳ Nguyên lúc đó suy tư một lúc rồi đặt tên đó cho tôi. Tôi hỏi tại sao lại là cái tên này thì y trả lời: “Nguyên trong Nguyên quốc, còn Lạc thì chỉ là Lạc thôi. Nguyên Lạc nghĩa là lạc đến Nguyên quốc. Ngươi, một người xa lạ lạc đến Nguyên Quốc. Đã là đi lạc thì sẽ có lúc rời đi. Ngươi có thể nhớ về nó là được.”

Lúc đó tôi đột nhiên hỏi y chữ Nguyên đó có liên quan đến tên của y không nhưng tôi không dám hỏi. Hỏi ra sẽ sợ y phủ nhận. Y…lạnh nhạt lắm.

Lâm Giản đọc xong thì đột nhiên hỏi trợ lý đang lái xe: “Cậu thấy tính cách tôi thế nào? Cảm nhận thật của cậu ấy.”

Trợ lý có chút ngập ngừng hỏi lại: “Anh Lâm muốn nghe thật sao?”

Lâm Giản chỉ nhàn nhạt đáp: “Ừm.”

Trợ lý lúc này mới nói: “Em cảm thấy tính cách của anh khá lạnh nhạt, đôi lúc còn rất lạnh lùng. Nhiều lúc anh Lâm sẽ nói mấy lời mà em không thể hiểu được. Một lời mà rất nhiều ẩn ý nhưng mặt ngoài lại không thể hiện được bao nhiêu cả…”

Càng nghe trợ lý nói Lâm Giản càng thất thần. Trong lúc đó trợ lý vẫn còn lảm nhảm: “…Giống như là anh biết rất nhiều thứ nhưng không muốn nói ra vậy, chỉ nói một chút ẩn ý nếu em hiểu được thì sẽ hiểu, còn nếu em không hiểu thì không biết mất bao lâu sau mới hiểu được. Những người thông mình, hiểu biết rộng đều như vậy sao?”

Lúc này Lâm Giản mới đáp lại: “Có lẽ là vậy, cũng có lẽ không phải là như vậy.”

Trợ lý nghe xong liền nói: “Anh Lâm lại nói những điều em khó hiểu rồi.”

Lâm Giản: “Không phải cậu không hiểu mà câu trả lời cho câu hỏi của cậu tôi cũng không biết.”

…….

Nửa tháng tiếp theo Phó Chiêu bước vào trị liệu hồi phục chức năng đã tiến triển khá tốt thì anh yêu cầu được điều dưỡng ở nhà. Sau khi được tất cả các bác sĩ đảm nhận đồng ý thì Diệp Hoài Vân theo ý anh mà đưa anh trở về chung cư. Mắt của Phó Chiêu hiện tại vẫn chưa mình thấy được nhưng kết quả kiểm tra cho thấy tình trạng đang rất tốt, khả năng hồi phục lớn. Diệp Hoài Vân có chút an tâm, con người này tỉnh dậy lành lặn tứ chi, sức khỏe cũng hồi phục rất tốt vậy mà mắt không nhìn thấy được không khỏi quá đáng tiếc. Chưa nói tới đấu tranh trong Phó gia, Phó Chiêu mà không nhìn thấy được chính là khó khăn rất lớn.

Diệp Hoài Vân thấy căn chung cư trống vắng, không người giúp việc, không người điều dưỡng. Cậu, một người ngồi xe lăn làm cách nào chăm sóc cho Phó Chiêu được đây???

Cậu xoa xoa cái trán đau nhức của mình hỏi: “Anh không tính cử người của anh tới giúp đỡ sao? Không nói đến chăm sóc anh thì chúng ta sẽ chết đói mất.”

Phó Chiêu có chút ngượng ngùng: “Vậy, bảo tiêu của cậu thì sao? Người của tôi vẫn chưa thanh lọc xong, không được an toàn.”

Diệp Hoài Vân: “…..”

“Người của anh không khỏi có chút vô dụng đi. Hơn nữa bảo tiêu chỗ tôi không thực hiện nhiệm vụ nấu ăn được đâu. Tôi nghĩ anh nên tìm cách khác.”

Phó Chiêu: “Hay chúng ta gọi đồ ăn của nhà hàng?”

Diệp Hoài Vân: “…”

Cậu nhấc điện thoại lên nói: “Tôi vẫn nên gọi dì Thi đến nấu cơm thì hơn. Bữa trưa và bữa tối gì ấy sẽ nấu anh cũng ở trong phòng khoảng thời gian dì ấy ở đây chắc sẽ không bị phát hiện. Còn bữa sáng thì mua ở ngoài đi. Ý kiến của anh tôi thấy thật sự không được.”

Phó Chiêu lại hỏi: “Vậy còn con trai dì ấy thì sao. Nghe cậu nói lúc trước cậu ta làm hộ lý cho tôi mà. Tự nhiên lại ngừng thuê không khỏi bị nghi ngờ đi?”

“Cậu ta sao? Tôi cho cậu ta tiếp tục đi học đại học rồi. Vì cậu ta tiếp tục học đại học nên sẽ không thể chăm sóc anh được. Với lại người lần trước nhìn thấy anh có dấu hiệu tỉnh lại là tôi và dì ấy, nếu gì ấy muốn nói ra tôi cũng chưa chắc phòng được vậy thì để bên mình để dễ quan sát hơn, bảo tiêu của tôi cũng có thể tập chung vào nhiệm vụ của mình hơn.” Diệp Hoài Vân nhàn nhạt giải thích.

Phó Chiêu gật đầu: “Như vậy cũng được.”

Cứ như vậy coi như hai người đã coi như giải quyết được chuyện ăn ở.

……..

Một hôm, khi Diệp Hoài Vân đang ở phòng vẽ vẽ tranh thì nghe được một tiếng động khá lớn ở bên phòng ngủ cậu liền đẩy xe lăn đi qua. Cậu vừa qua đên nơi thì thấy bảo tiêu của cậu đang đỡ Phó Chiêu ngồi trên giường từ từ nằm xuống. Cậu hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Bảo tiêu có chút khó xử nên vẫn chưa mở miệng, Phó Chiêu nghe câu hỏi của cậu thì trả lời: “Là do tôi dụng tốc bất đạt, quá nôn nóng đi lại bình thường mà xảy ra cớ sự. Bảo tiêu của cậu cũng đã khuyên tôi nghỉ ngơi rồi nhưng tôi muốn tập thêm một lúc nên nhờ cậu ta đi lấy nước giúp tôi sau đó thì… tôi ngã.”

Diệp Hoài Vân nói với bảo tiêu: “Anh vất vả rồi, hôm nay không cần giúp Phó thiếu đi lại nữa, anh trở về nghỉ ngơi trước đi. Phần còn lại giao cho tôi là được.”

Ngày hôm đó Phó Chiêu tập luyện quá sức cơ thể suy kiệt dẫn đến phát sinh phản ứng kháng cự, anh phát sốt. Vì cậu không muốn Phó Chiêu lại gây phiền phức cho bảo tiêu nữa nên đã bảo người rời đi vậy nên cậu phải tự mình chăm sóc cho Phó Chiêu. Cậu có gọi bác sĩ tới, bác sĩ khám cho Phó Chiêu rồi trách mắng vài câu sau đó liền kê thuốc cho anh. Vất vả đến ngày hôm sau Phó Chiêu mới đỡ sốt, Diệp Hoài Vân thở dài rồi đi nghỉ ngơi. Trước khi trở về phòng vẽ ngủ bù cậu đã nhờ bảo tiêu giúp cậu chăm sóc Phó Chiêu. Còn việc tại sao Diệp Hoài Vân lại sang phòng ngủ vẽ là do ngày hai người trở về, Phó Chiêu cũng tỉnh lại, sự tồn tại của anh cậu không còn có thể phớt lờ như lúc trước nên đã tự mình chuyển sang phòng vẽ ngủ. Cậu mua một chiếc giường nhỏ và một vách ngăn năng cách nơi vẽ và nơi ngủ của cậu rồi bắt đầu cuộc sống ở lỳ trong phòng vẽ. Lúc trước ở Diệp gia thì phòng ngủ cậu cũng dần thành phòng vẽ. Còn bây giờ thì ngược lại những kết quả vẫn là giống nhau.

Sau khi Phó Chiêu tỉnh dậy thì hết sức hối lỗi mà xin lỗi Diệp Hoài Vân vì đã gây phiền phúc cho cậu. Diệp Hoài Vân nhìn anh mà suy tư sau đó quyết định hỏi: “Anh cần gì phải vội vàng như vậy?”

Phó Chiều trầm lặng như đưa ra quyết định gì đó, nói: “Thời gian tôi làm người thực vật nằm tren giường đã quá lâu, kẻ hại gia đình tôi đã sống tự tại đã quá dài rồi, tôi có chút đợ không nổi.”

Diệp Hoài Vân thở dài: “Anh cần gì phải vậy, thời gian bỏ lỡ thì cũng đã bỏ lỡ rồi, người hại gia đình anh nhở nhơ ngoài kia cũng lâu rồi, anh cần gì phải vội trong thời gian này. Anh chậm một chút thì bọn họ cũng chỉ sống tự do tự tại được một chút. Thứ anh nên quan tâm không phải là trả thù nhanh hay chậm mà là kết quả, kết quả anh có thể trả thù được hay không chứ không phải là cái thứ kết quả anh muốn thì anh chưa nhìn thấy mà anh đã tự hại mình tổn thất.”

Phó Chiêu im lặng không nói, anh biết mình sai, anh cũng biết Diệp Hoài Vân nói đúng thế nên anh không có gì để nói cả.

Diệp Hoài Vân thấy anh không nói gì thì cũng không nói gì nữa cậu tính đẩy xe lăn đi ra ngoài thì nghe Phó Chiêu nói: “Tôi, tôi muốn nhờ cậu mời bác sĩ tâm lý cho tôi. Tôi cần bình tĩnh lại nhưng tự tôi không thể làm được.”

Diệp Hoài Vân lúc đầu thấy anh hành động và nói chuyện bình thường còn tưởng anh tâm lý cũng ổn định nhưng cậu quên mất, có mấy người trải qua những chuyện không hay mà không để lại tổn thương tâm lý chứ. Vì thế cậu hỏi: “Tôi mời bác sĩ tâm lý của tôi cho anh được chứ. Tôi không thể khẳng định anh ta có phải là một bác sĩ giỏi không nhưng là người có thể tin tưởng.”

Phó Chiêu hơi ngạc nhiên: “Cậu, cậu bị bệnh tâm lý sao?” Sau đó anh nghĩ tới gì đó liền im lặng.

Diệp Hoài Vân trả lời: “Ừ, cũng khá lâu rồi, chắc là chữa không được.”

Phó Chiêu trầm lặng rồi nói: “Tùy cậu sắp xếp đi.”

Lần này Diệp Hoài Vân mới thật sự rời đi.

…….

Hôm sau Diệp Hoài Vân hẹn Mạt Văn Đình đến nhà khám sức khỏe tâm lý cho Phó Chiêu tiện thể kiểm tra cho cậu luôn.

Mạt Văn Đình nhìn thấy Phó Chiêu cậu đầu tiên anh ta thốt ra chính là: “Cậu nhìn xem, ý chí người thực vật mạnh mẽ biết bao, cậu ta tỉnh dậy rồi, cậu cũng càng có cơ hội.”

Diệp Hoài Vân: “…” Cậu muốn đổi ý, cậu muốn đổi bác sĩ chữa trị.

Mạt Văn Đình biết mình nói sai, anh ta vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi. Là tôi kích động nói bậy mong anh bỏ qua cho.”

Phó Chiêu lắc đầu nói: “Không có gì.”

Sau đó Mạt Văn Đình nhờ Diệp Hoài Vân đi ra ngoài để anh ta khám cho Phó Chiêu. Một lúc sau thì khám xong Mạt Văn Đình bước ra ngoài Diệp Hoài Vân liền hỏi: “Sao rồi?”

Mạt Văn Đình uống một chút nước rồi nói: “Tâm lý người bệnh mạnh mẽ nên không có gì quá nghiêm trọng, chỉ là có chút bài xích người lạ. Lúc nãy tôi với người bệnh ở trong đó một mình thì người bệnh sinh ra chút kháng cự nhưng đã ra sức kiềm chế. Một lúc sau làm quen rồi người bệnh mới thẻ lỏng một chút điều này chắc chắn liên quan một phần đến tổn thương tâm lý của người bệnh. Người bệnh tuy không kể nhiều nhưng tôi đại khái hiểu được, anh ấy gặp tai nạn đã là một tổn thương tâm lý không nhỏ lại gặp người lạ không quen biết thực hiện hành vi bạo lực. Theo tôi phương án tốt nhất hiện giờ đừng để cho người bệnh tiếp xúc với người lạ. Lúc trước là cậu không biết và cũng có nguyên do không thể không làm vậy nhưng bây giờ vẫn nên thực hiện. Việc bệnh nhân xin về nhà sớm cũng là vì lý do này, nói chung là nên để ý cảm xúc của người bệnh nhiều hơn, kiếm cho người bệnh một chút món ăn thần như một số loại trà hay đồ uống có tác dụng an thần, vài món ăn hay những tác động đến các giác quan khác như nghe nhạc vv…. Nếu như vậy nhưng người bệnh vẫn gặp ác mộng khá nhiều thì nói với tôi để tôi kê cho người bệnh một chút thuốc an thần vậy.

Được rồi bây giờ đến lượt cậu qua đây để tôi làm kiểm tra tâm lý cho cậu…..”

Cứ như vậy lại sắp hết một ngày, Diệp Hoài Vân, một người bệnh sắp tới lại phải tự mình chăm sóc một người bệnh khác. Cuộc sống này hình như không muốn cho cậu được thoải mái.