Chương 17: Bối rối

Diệp Hoài Vân rời khỏi Phó gia trở về chung cư cậu đang ở. Ngày hôm nay đã gần như làm bay sạch tinh thần cậu gom góp được khi ở nước ngoài về. Cậu ngồi trong phòng tranh nhìn ra cửa sổ. Diệp Hoài Vân chán nản vò tranh ném vào sọt rác. Cậu không có một chút hứng thú vẽ vời nào. Diệp Hoài Vân rời khỏi phòng vẽ trở về phòng ngủ, Phó Chiêu vẫn đang nằm bất tỉnh trên giường như mọi hôm. Nhưng không biết vì sao hôm nay cậu nhìn anh lại thấy khó chịu.

"Anh nằm đây cũng thật sung sướиɠ. Tôi hôm nay còn phải chịu thêm sắc mặt của người nhà anh. Bao giờ anh mới chịu tỉnh chứ... Anh vẫn còn nằm được á!!!"

Cậu hít sâu một hơn cố gắng lấy lại bình tĩnh: " Xí. Không biết tôi tức giận với người thực vật như anh làm gì nữa. Hừ...."

Đột nhiên không khí trong phòng như trầm xuống với mở đầu của một câu hỏi:

"Anh nói coi, mẹ tôi ... bà ấy rột cuộc là....muốn làm gì đây....?"

Cậu hơi cúi đầu không thấy rõ biểu cảm: "Anh nói xem. Tự nhiên hôm nay bà ấy lại chủ động đến tìm tôi để xin lỗi. Từ lúc Diệp Thanh Thẩm vào nhà bà ấy chưa từng xin lỗi tôi khi bà ấy làm sai lần nào. Vì sao lần này lại đến xin lỗi tôi??? Anh có biết hơn mười năm cuộc đời tính từ lúc năm tuổi của tôi đến bảy năm trước tôi đã chờ đợi bà ấy không biết bao nhiêu lần, tôi cố tìm cách cho bà ấy vui, cho bà ấy quan tâm tôi trở lại nhưng tất cả đều là vô dụng. Không phải là một lần mà là rất nhiều lần, ngày hôm trước tôi đã làm bà ấy hoà hoãn với tôi, ngày hôm sau bà ấy đã xông vào phòng tôi mắng tôi một trận rồi phạt tôi, lúc đó tôi không hiểu tại sao nhưng khi nhìn Diệp Thanh Thẩm ở phía sau bà tự nhiên tôi lại hiểu. Tôi biết, nếu tôi không tách cậu ta ra khỏi gia đình tôi thì tôi đừng mong sẽ có ngày có cuộc sống tốt hơn được. Lúc đầu tôi đi tìm ba tôi, ông ấy vẫn tin tưởng tôi, ông ấy hứa sẽ điều tra cẩn thận, nếu Diệp Thanh Thẩm thật sự làm vậy ông sẽ đưa cậu ta đi. Nhưng tôi không biết tại sao, ngay cả người ba thương tôi nhất cũng quay lưng lại với tôi chỉ trong một tháng. Tôi thật sự không hiểu vì sao một đứa trẻ mới 7 tuổi như Diệp Thanh Thẩm lại có thể làm được như vậy, tôi không thể hiểu. Cực kì không hiểu. Chẳng biết sao lúc đó tôi biết, bản thân mình xong thật rồi. Gia đình này sớm muộn gì sẽ không còn là của tôi...

Tôi không bỏ cuộc, tôi đã kiên trì, kiên trì tận mười năm nhưng mọi thứ đã kết thúc. Bảy năm trước mọi thứ đã kết thúc. Từ lúc tôi chịu gặp bác sĩ tâm lý, mọi thứ đã kết thúc. Tôi buông bỏ rồi. Vậy thì vì sao sau bảy năm, tôi đã chẳng quan tâm gì nữa thì lại quay lại xin lỗi tôi? Anh nghe đi, có phải quá vô lý không? Cho nên tôi đang tự hỏi Diệp gia là cần tôi làm cái gì nữa? Nhưng tôi vẫn chưa nghĩ ra. Tự nhiên lại làm mình đau đầu thế không biết... Đúng thật là ngu ngốc. Tôi kể cho anh thì làm được gì. Anh có thể tỉnh dậy mắng tôi ngu ngốc rồi li hôn với tôi à." Cậu hậm hực quay mặt đi: "Không nói chuyện với anh nữa. Nhìn mặt anh đúng là đáng ghét chết được."

Diệp Hoài Vân lại tức giận rời đi. Cậu rời khỏi nhà Thi Mỹ và Điềm Anh Tú cũng không biết cậu sẽ đi đâu. Trước khi đi cậu chỉ nói buổi tối sẽ quay trở về.

........

"Mẫn Thư, em làm thật à. Đừng quăng đồ của anh ra ngoài mà..." Diệp Vũ Tuân bất đắc dĩ nhìn Lục Mẫn Thư nép đồ của ông ra mà năn nỉ.

Lục Mẫn Thư cao giọng: "Bộ anh tưởng tôi nói chơi à. Không phải bảo không muốn nhận con à. Thế thì vừa ý anh rồi đấy. Bây giờ đến lượt tôi. Cút ra sofa đi. Không cho lén chạy vào phòng khác ngủ."

Diệp Vũ Tuân vẫn không bỏ cuộc: "Mẫn Thư, chuyện này thật sự không hay lắm đâu, không nói đến khách đột nhiên tới nhà chơi nhìn thấy rất khó xử thì người làm ở nhà mình không ít. Em cũng giữ mặt mũi cho anh chút chứ."

Lục Mẫn Thư cười lạnh: "Mặt mũi của anh. Ha. Thế mặt mũi của tôi và con tôi hôm nay anh có cho miếng nào không!!! Anh cút ngay, trước khi tôi phải động tay động chân. Cút mau!!!"

Diệp Vũ Tuân cố gắng lần cuối: "Mẫn Thư à, anh xin lỗi mà. Anh biết sai rồi mà, thật đó, anh biết sai ròi. Để anh mang đồ trở vào đi. Đợi con về anh xin lỗi nó mà. Chúng ta mỗi người nhường một chút đi."

Lục Mẫn Thư: "Ha ha, nhường một chút á. Anh, nằm, mơ, đi!!!!"

"Rầm...."

Cánh của trước mặt Diệp Vũ Tuân mạnh mẽ đóng lại. Diệp Vũ Tuân khóc không ra nước mắt. Ông, ông cũng là giận quá thôi. Ai biết bà đi mà không rủ ông thật. Ông chỉ là, chỉ là muốn giữ chút thể diện của một người cha. Ai nghe được con trai muốn từ mặt cả gia đình không đau lòng đâu. Vì vậy nên ông mới giận quá nói bậy thôi. Hôm nay ông nhìn thấy con trai khẳng định lại lời nói hôm đó là ông biết mình sai rồi. Thật sự sai rồi. Giờ phải làm sao đây. Không chỉ con trai giờ đến cả vợ cũng từ mặt ông luôn. Sao số ông khổ vậy chứ. Con trai à, bao giờ con mới chịu về thế. Con về sớm đi mà, con mà không về là cuộc đời sau này của ba phải ngủ ghế sofa đó.

.......

[Đủ chương nha mn😂😂😂]