Chương 4

Tôi cố gắng giữ lại bình tĩnh ăn hết quả táo. Cho đến khi chỉ còn lại hạt táo, tôi giơ tay ra cho ông ta xem.

Ông ta không biểu hiện cảm xúc gì cả. Lại rót thêm một chén trà rồi ngồi nhâm nhi.

Tận một lúc lâu sau mới nói "Thật ra, ta chẳng biết gì về cô cả."

Tôi cảm thấy như mình đang bị đùa giỡn. Ông ta đang thử thách sự kiên nhẫn của tôi thì phải.

"Nhưng thật ra, tình cảnh lúc ta gặp cô, ta nghĩ trước đây cuộc sống cô cũng chẳng tốt đẹp gì."

Giọng nói của ông ta trở nên nghiêm túc, trầm ổn và sâu lắng. Có lẽ ông ta thật sự vô tình cứu lấy tôi mà thôi. Tôi đã quá hấp tấp, nóng vội. Tôi còn chưa cảm ơn ông ta nữa.

Thật áy náy.

Tôi im lặng. Ông ta lại nói "Ta chỉ là một người yêu thiên nhiên cây cỏ, mới ẩn thân dưới chân núi này. Hôm đó là ngày định kì đi đốn củi, thì ta thấy cảnh hoang tàn của một chiếc xe, khói vẫn còn nghi ngúc. Ta bèn tiến lại thì nhìn thấy cô, người đầy thương tích lại đang mặc áo cưới đã bị nhuốm máu đỏ, thoi thóp. Ta đưa cô về đây, băng bó vết thương. May cho cô chỉ là những vết thương ngoài da, đầu bị thương nặng nhất nhưng cũng chưa đến mức chết, lâm vào trạng thái chết lâm sàn, mất đi ý thức. Ta chăm sóc cô hằng ngày, tính đến nay là sáu tháng năm ngày, cuối cùng cô cũng tỉnh. Thật may mắn."

Nghe ông ta kể đầu đuôi câu chuyện, tôi lặng thin.

Người đầy thương tích...

Áo cưới nhuốm máu đỏ...

Tôi suy nghĩ về những thứ đó. Đột nhiên bên tai tôi vang lên tiếng súng nổ "pằng", tôi giật mình hoảng hốt, ngó nhìn xung quanh. Không có gì cả.

Chợt tai tôi lại vang lên tiếng hét thất thanh "Ba" kèm theo là tiếng khóc thảm thiết.



Chuyện gì vậy? Rốt cuộc đã xãy ra chuyện gì?

Tôi muốn suy nghĩ tiếp nhưng đầu tôi lại muốn nổ tung ra. Tôi ôm lấy đầu mình, tôi cứ cảm giác thấy có thứ gì lẩn quẩn trong đầu mình, khó chịu đến phát điên được. Nước mắt tôi bỗng nhiên không ngừng rơi.

Khi tôi sắp chịu không nỗi nữa thì ông già gõ vào đầu tôi. "Tịnh tâm. Không nhớ được thì đừng cố nhớ. Suy nghĩ không ra thì đừng cưỡng cầu. Nếu chuyện đã không mấy tốt đẹp thì quên đi, nhớ đến lại đau lòng. Uống miếng nước đi."

Ông ta đưa tôi cốc trà, tôi đón lấy và uống sạch. Tôi nhìn ra ngoài cửa, rừng cây đang lay động theo gió, tạo ra những tiếng xào xạc xào xạc. Tôi cố lắng nghe nó, điều đó khiến tôi không suy nghĩ nữa, tâm trạng dần cũng tốt lên hẳn.

"Lão già ta đây chính là thích những điều tự nhiên đó mới về đây sống. Có phải rất thanh bình không?" Nét mặt ông ta trở nên ôn hòa.

Tôi đồng tình với điều ông ta nói, gật đầu. "Nhưng một mình ông ở đây không cô đơn sao? Bây giờ ai ai cũng thích ở nơi phố thị phồn hoa, của cải tiền bạc, ông lại quy lâm tịnh dưỡng, có rau ăn rau, có quả ăn quả. Không buồn chán?"

"Không có gì là buồn chán cả. Tâm yêu thích tự khắc sẽ thích nghi. Ta ở đây cũng không phải không có việc làm. Trồng lúa, trồng trà, bắt cá, bắn chim đều là một cách rèn luyện thân thể rất tốt. Không cần tốn tiền mua thuốc men hay máy móc. Sáng nghe chim hót, tối ngắm sao trời, đều là một thú vui."

Tôi cảm thấy cuộc sống như vậy cũng không tệ. Không lo không nghĩ, sống với thiên nhiên mới tốt đẹp làm sao. "Ông già."

"Con nhóc thối, không được gọi ta là ông già. Ta già lắm sao?"

Tôi cười thầm, vừa nãy ông ta còn tự xưng mình là lão già, giờ lại không cho tôi gọi như vậy. Tôi muốn nói lời cảm ơn cũng muốn xin cho tôi ở lại đây một thời gian, nhưng lại không biết xưng như thế nào.

Nếu cứ gọi ông ta là ông già, ông ta tức giận lại đuổi đi cho.

"Tôi..."

Tôi ngập ngừng không biết nói làm sao.

"Ta là Dụ Cẩn Niên. Cô có thể gọi ta là Dụ ca."



"Ặc. Khụ khụ khụ"

Ông ta vừa nói gì? Dụ ca? Ông ta hại tôi suýt sặc nước bọt mà chết rồi.

"Ông già. Đừng đùa nữa. Tôi ngã xuống vách núi không chết mà suýt bị ông làm sặc nước bọt mà chết đấy."

Ông ta quay qua nhìn tôi, vẻ mặt rất tỉnh hỏi "Sao? Không được sao?"

Không được. Tôi thật sự rất muốn hét lên trước mặt ông ta.

"Ông nhìn ông lại đi ông già. Chí ít cũng hơn năm mươi rồi lại bảo tôi kêu ông là anh?"

(Ca = anh. Có lẽ tác giả đọc truyện TQ quá có bị nhiễm chút chút rồi hihi)

Tôi dừng một chút lại nói "Cỡ ông, tôi đây chắc phải kêu một tiếng ông nội rồi. Còn bảo tôi kêu là Dụ ca. Ông đang tấu hài sao?"

"Con nhóc thối, ta chỉ vừa hơn bốn mươi mà thôi. Nhìn cô mười mấy kêu ta bốn mấy là anh, khó khăn vậy sao?"

"Bốn mươi? Ông lại đùa gì thế ông già? Ông hình như bị bệnh rồi."

Nhìn ông ta vậy thật sự rất khó tin rằng chỉ mới hơn bốn mươi. Hết thử thách kiên nhẫn lại đang kiểm tra thị giác của tôi sao?

"Ta nói thật. Ta lừa cô làm gì?"

Trông ông ta rất kiên định, tôi lại cảm thấy chột dạ. Thật sự tôi đã nhìn lầm hay sao?