Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Là Con Cưng Của Làng Giải Trí

Chương 10: Hoắc Tư Viễn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bộ phim «Thành thị x hồ sơ» áp dụng theo hình thức vừa quay vừa chiếu phim.

Khi bộ phim «Kỷ niệm ngây ngô» của Trình Tuyết Ý đóng máy thì «Thành thị x hồ sơ» đã chiếu được tám tập, rating của tập thứ tư là 1.5, tập thứ sáu là 2, khi tập thứ tám được phát sóng thì rating đã lên tới con số 2.4.

Một bộ phim có rating đột phá như vậy, đương nhiên đã trở thành một làn sóng lớn phim truyền hình cho cả nước.

Mỗi ngày trang diễn đàn đều bị sụp, vài hotsearch trên Weibo đều là liên quan đến bộ phim «Thành thị x hồ sơ» mọi không chỉ thảo luận về bộ phim mà còn thảo luận về các nhân vật chính trong phim.

Trình Tuyết Ý cũng không nhịn được mà gia nhập vào đội quân theo dõi phim, vừa xem cô vừa hâm mộ khả năng quay phim của Hứa Duyên Bình. Sự thăng trầm của bộ phim khiến cho người đã từng đọc kịch bản như cô cũng phải sởn cả gai ốc.

Vì vậy khi cô bắt đầu tiến vào đoàn phim «Thành thị x hồ sơ», cả người đều toát ra vẻ hâm mộ không thể che dấu được.

Ngày tiến tổ đầu tiên, Hứa Duyên Bình đã giới thiệu cô với vài diễn viên chính.

Nam chính Hoắc Tư Viễn là người mới, bộ phim này hắn là người được lợi nhiều nhất, từ một tuyến mười tám không có tiếng tăm, nhảy một phát đã trở thành tiểu sinh chạm tay là bỏng.

*Tiểu sinh: chỉ chung những nam diễn viên trẻ, tương tự cũng chưa có thành tựu chuyên môn đặc sắc nhưng có giá trị thương mại, dễ hút fangirl.

Khi Trình Tuyết Ý lướt Weibo đã từng nhìn thấy ảnh của hắn, diện mạo của hắn thuộc kiểu trắng trẻo năng động, chỉ là vai diễn trong phim là một cảnh sát, nên hắn đã tự phơi nắng da, trước khi bộ phim bắt đầu quay hắn còn đi tập thể hình, hiện tại dáng người cũng không được xem là có cơ bắp nhưng nhìn cũng khá là mạnh mẽ.

Trình Tuyết Ý rất thích những người có thái độ như vậy, cô cảm thấy những người cố gắng chịu khó thì rất xứng đáng để được nổi tiếng. Có lẽ bởi vì vẫn còn là người mới nên Hoắc Tư Viễn không hề kiêu ngạo chút nào, còn là một người khá ngay thẳng.

Ngược lại, nữ chính là Thẩm Dịch Nhiên có tính cách lạnh nhạt hơn hẳn, cô ấy cũng được xem là minh tinh tuyến hai, không thể nói là rất nổi tiếng nhưng bởi vì phong cách diễn xuất độc đáo nên ở trong giới cũng khá có tiếng. Khi Hứa Duyên Bình giới thiệu hai người với cô, thái độ của Thẩm Dịch Nhiên rất lạnh nhạt.

Đương nhiên Trình Tuyết Ý cũng không quan tâm đến chuyện này, dù sao cô cũng chỉ là một nhân vật nhỏ, không lý nào lại bắt người ta phải để ý đến mình, chỉ là ánh mắt của cô ấy luôn mang tới cho cô cảm giác cô ấy đang im lặng quan sát mọi thứ xung quanh.

Liên Khê…thì không cần phải nói nhiều nữa.

Cô ta vào vai đàn em của nam chính.

Là hoa khôi của cục cảnh sát.

Được tính là vai nữ phụ số bốn nhưng cũng đủ để đè bẹp Trình Tuyết Ý rồi.

Đúng là có cây đại thụ để chống lưng thật là tốt. Trình Tuyết Ý cảm thấy mình có hơi ghen tị.

Trưa hôm đó là cảnh quay đầu tiên của cô, nhưng không may là "bà dì" của cô lại ghé thăm.

Cơn đau bụng kinh như là dời non lấp biển ụp tới, dáng người của nguyên chủ có hơi mảnh mai, hơn nữa nơi quay phim «Thành thị x hồ sơ» lại là ở thành phố S, bây giờ đã là cuối tháng 11 nên thời tiết ở miền Nam càng lạnh rét hơn. Khi tới lúc quay phim thì bụng của cô lại bắt đầu đau, không khí ẩm ướt lạnh lẽo lại càng khiến cho toàn thân cô lạnh buốt, sắc mặt trắng bệch.

Với tình trạng này thì đương nhiên cô không thể quay phim tốt được. Một cảnh quay nhưng cô đã NG rất nhiều lần. Nhưng dù sao đây cũng là cảnh quay đầu tiên nên Hứa Duyên Bình cũng chỉ cho rằng cô chưa lấy được trạng thái mà thôi.

Sau khi đoàn phim kết thúc công việc, Trình Tuyết Ý đã đi tới tiệm thuốc gần đó mua thuốc giảm đau, mong rằng có thể giảm bớt cơn đau bụng kinh.

Khi trở lại khách sạn, Trình Tuyết Ý đã lấy bình mà cô mang tới để đun ít nước ấm, khi nước sôi, cô đã đi tới tủ đầu giường để tìm remote của máy điều hòa. Phòng mà đoàn phim thuê cho các diễn phụ đơn giản hơn rất nhiều, phòng cô quay mặt về hướng Bắc, lạnh lẽo lại càng thêm lạnh lẽo.

Chỉ là cô đã bấm remote một lúc lâu nhưng vẫn không thấy máy điều hòa có phản ứng gì hết. Remote vẫn còn pin, trên mặt vẫn còn hiện số như bình thường, cho nên cô chắc tám phần là máy điều hòa này hư rồi.

Mùa đông của miền Nam càng thêm ẩm ướt và lạnh lẽo, thật ra điều hòa cũng không có tác dụng gì nhiều nhưng không có điều hòa thì không được. Trình Tuyết Ý dùng điện thoại bàn gọi cho lễ tân, cô muốn hỏi thử xem khách sạn còn phòng trống khác không.

Trình Tuyết Ý đã uống thuốc xong nhưng vẫn chưa thấy ai hồi âm, gọi lại một lần nữa thì báo là máy bận. Cô lạnh tới mức run bần bật, nên chỉ có thể tự mình đi xuống dưới tìm lễ tân.



Tiếp tân chân thành xin lỗi : “Thật ngại quá cô Trình, hôm nay đã hết phòng rồi.”

Cô không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận sự thật.

“Vậy làm phiền cô, chút nữa cho người đưa thêm chăn bông tới được không?”

Tiếp tân mỉm cười nói: “Đương nhiên là được, một chút nữa tôi sẽ cho người mang tới, làm phiền cô đợi một chút.”

Tác dụng của thuốc cũng không nhanh như vậy, Trình Tuyết Ý khó khăn đi về phía thang máy.

Trước cửa thang máy cũng có một chàng trai đội mũ lưỡi trai trắng đeo khẩu trang đứng đợi, khi nhìn thấy cô, hắn kinh ngạc nói: “Thật là trùng hợp.”

Cô ngạc nhiên một lúc rồi mới hỏi: “Anh là…”

Chàng trai kéo khẩu trang xuống một chút, để lộ ra khuôn mặt đẹp trai: “Là tôi.”

Hoá ra là Hoắc Tư Viễn

Trên mặt Trình Tuyết Ý hiện lên vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Xin chào, thật là khéo.”

Hừm, nói xong thì cô cảm thấy đoàn phim ở chung một khách sạn, nếu gặp mặt nhau thì cũng chẳng có gì gọi là trùng hợp cả.

“Em xuống đây ăn cơm sao?” Hoắc Tư Viễn hỏi.

“Không.” Trình Tuyết Ý lắc đầu nói: “Máy điều hòa trong phòng tôi hỏng rồi, nên phải xuống đây để hỏi xem còn phòng trống khác không.”

“Em không thoải mái sao? Hôm nay khi quay phim, tôi thấy trạng thái của em không tốt cho lắm.”

Hắn thật sự rất cẩn thận.

Hắn nghiêng đầu suy nghĩ một chút, đột nhiên lên tiếng nói: “Không thì hai chúng ta đổi phòng đi.”

“Hả?” Thật sự Trình Tuyết Ý đã bị dọa sợ rồi, người anh em à, có phải là anh quá nhiệt tình rồi không?

Nhưng Hoắc Tư Viễn nói chuyện rất nghiêm túc: “Hôm nay ga giường trong phòng tôi đã được thay rồi, tôi vẫn chưa ngủ qua đâu.”

Cô vội vàng xua tay: “Không không không, sao tôi có thể không biết xấu hổ như vậy được chứ. Tôi chỉ cần đắp thêm chăn bông là được.”

Anh cười rộ lên, trong ánh mắt giống như có cả trời sao: “Chăn bông cũng vô dụng thôi.”

“Chẳng lẽ em chưa từng nghe về cơn lạnh của miền Nam sao, sức đề kháng của em hoàn toàn không chống đỡ được.”

“Thật sự không cần mà, tôi biết lòng tốt của anh là được rồi.”

“Được thôi.” Trên mặt hắn lộ ra vẻ tiếc nuối: “Là do tôi đường đột.”

Tại sao lại nói chuyện với giọng điệu bị ức hϊếp như vậy, Trình Tuyết Ý còn tưởng là do cô ức hϊếp người ta không đấy.

Một tiếng đing vang lên, lúc này cánh cửa thang máy đã mở ra. Hai người cùng nhau bước vào thang máy, cả hai tự ấn vào tầng mình đang ở.

Thang máy bắt đầu đi lên, nhìn thấy đã sắp lên tới tầng 15 của Trình Tuyết Ý, trước khi cô chuẩn bị bước ra ngoài thì quay đầu lại nói lời tạm biệt với Hoắc Tư Viễn, nhưng cô còn chưa kịp nói thì đã nghe thấy hắn vui mừng lên tiếng:



“Đúng rồi, trợ lý của tôi có mang theo chăn điện, chỉ là tôi không cần dùng tới, nên tôi sẽ đưa cho em dùng.”

* Chăn điện : là loại chăn dùng điện để đắp nhằm sưởi ấm tốt hơn ( mọi người có thể tra google để biết thêm thông tin )

Anh thật sự là một thiên sứ nhỏ nhiệt tình mà.

Cô không muốn gây thêm phiền toái cho người ta, nên đã đi theo Hoắc Tư Viễn lên tầng 26, nhưng khi đứng ở cửa phòng cô mới nhận ra rằng bản thân thật sự rất ngu ngốc, nếu mà bị paparazzi chụp được vậy chẳng phải là cô sẽ khiến cho mọi người đều gặp phiền toái sao?

Hoắc Tư Viễn cũng mới nổi chưa được bao lâu, nên không để ý đến mấy vấn đề này cho lắm, đến khi chuẩn bị mở cửa thì hắn mới nhận ra được.

Hắn ngừng lại một chút, sau đó đi sang phòng bên cạnh gõ cửa.

Khi cửa phòng mở ra, một cô gái trẻ tuổi ngó đầu ra ngoài: “Anh Viễn, anh về rồi.”

Nhìn thì giống như là trợ lý của hắn.

“Thần Thần, chăn điện lúc trước em mang theo đã để ở đâu rồi? Tìm giúp anh đi.” Hoắc Tư Viễn cười nói

Thần Thần bối rối nói: “Chúng ta có mang theo thứ này nữa sao?”

Hoắc Tư Viễn: “…”

“À, đúng đúng đúng!” Cuối cùng Thần Thần cũng nhớ ra được: “Ở trong phòng của anh đó!”

Hoắc Tư Viễn khoanh tay dựa lưng vào cửa: “Vậy làm phiền em đi vào tìm cho cô Trình.”

Lúc này Thần Thần mới nhận ra vẫn còn một người đang đứng trên hành lang, cô ấy nhướng người ra ngoài, kinh ngạc nói: “A, đây không phải là chị gái nhỏ mới tiến tổ hôm nay sao?”

“Chào chị, em là trợ lý của anh Viễn, tên là Thần Thần!”

Không biết vì sao Trình Tuyết Ý lại cảm thấy cô bé trợ lý này có chút dễ thương và ngốc nghếch ?

Sự thật chứng minh Thần Thần không chỉ dễ thương mà còn rất là ngáo ngơ, cô bé lật tung phòng Hoắc Tư Viễn từ trên xuống dưới, cuối cùng cũng tìm ra được một chiếc túi màu đen ở trong góc tủ, cô bé ngồi thẳng xuống đất, vui mừng giống như đã trúng thưởng được 500 vạn: “Đã tìm được rồi!”

Trình Tuyết Ý vỗ tay ăn mừng, chăn điện này thật là quý giá mà.

Trình Tuyết Ý cầm lấy chăn điện, hai tay dâng lên giống như là dâng báu vật: “Đây, chị Trình, cho chị!”

Hoắc Tư Viễn đỡ trán: “Mau dọn lại phòng cho anh!”

“Được!” Thần Thần nhanh nhẹn chạy vào trong.

Hoắc Tư Viễn cảm thấy có hơi ngượng ngùng, hắn xấu hổ cười nói:

“Trợ lý của tôi đúng là…thật ngại quá.”

Thần Thần đang dọn dẹp đồ đạc bên trong phòng, lỗ tai của cô bé giống như là gắn radar: “Anh Viễn, không được nói xấu sau lưng em!”

Hoắc Tư Viễn: “…”

Trình Tuyết Ý cảm thấy hai người này quá là đáng yêu mà!
« Chương TrướcChương Tiếp »