Chương 8: “ Tôi Tên Là Liên Khê ”

Đoàn phim « Kỷ niệm ngây ngô » vẫn đang điên cuồng đuổi kịp tiến độ.

Mặc dù Trình Tuyết Ý bận rộn nhưng vẫn nhớ tới việc Liên Khê sắp xuất hiện nên trong lòng luôn cảm thấy bất an, không biết khi cô ta xuất hiện thì cuộc sống của cô sẽ thay đổi như thế nào.

Trong nguyên tác, bởi vì Liên Khê có Từ Kỳ Ngôn chống lưng nên con đường diễn xuất vô cùng bình thản, thăng tiến địa vị từng bước một, cuối cùng còn rất vẻ vang được gả vào hào môn. Ngược lại là nữ phụ, cũng chính là bản thân Trình Tuyết Ý, đã làm không được việc mà còn thích tự đi tìm đường chết.

Mặc dù tình hình hiện tại có hơi khác, cô không bị hàng ngàn người ghét bỏ nữa nhưng thái độ của Từ Kỳ Ngôn đối với cô…

À, phải rồi.

Tối hôm đó hắn còn mỉa mai cô!!!

“Trước khi giúp người khác thì nên xem lại bản thân có khả năng hay không.”

Lời này còn không phải là đang mỉa mai căn phòng của cô vừa nhỏ vừa nát, cơm ăn áo mặc của bản thân còn lo chưa xong mà lại nổi tâm thánh mẫu giúp em gái hắn bỏ nhà ra đi sao? Thật ra cô cũng muốn ở biệt thự cao cấp, lái siêu xe đắt tiền, nhưng đâu phải cô muốn là sẽ được đâu?

Sao hắn có thể thâm tình với nữ chính, mà đối với cô lại căm ghét như vậy. Về sau Liên Khê xuất hiện tại Thịnh Gia, nếu không có gì thay đổi thì cả hai chắc chắn sẽ chung người đại diện với nhau, không cần nghĩ cũng biết tài nguyên sẽ nghiêng về phía Liên Khê nhiều hơn.

Cho nên cũng không thể nói là Trình Tuyết Ý lo xa được. Kịch bản « Thành thị x hồ sơ » đã nằm ở tủ đầu giường được vài ngày, thật ra cô đã đọc lại lần thứ hai rồi. Thật sự là một kịch bản rất hay, Tô Ngu đưa cho cô tổng cộng ba kịch bản, nhưng hai cái còn lại đều không cùng đẳng cấp với kịch bản này. Hơn nữa cô biết rõ kịch bản này sẽ nổi, nên có lý do gì để từ bỏ nó.

Chỉ là mỗi khi nghĩ đến sẽ đóng phim chung với Liên Khê thì cô lại cảm thấy do dự. Trình Tuyết Ý ngồi mãi cũng không thể quyết định được nên đã đi hỏi thử Vu Đồng Đồng:

“Đồng Đồng, nếu tớ nói, chỉ là nếu thôi nhé.”

Trình Tuyết Ý ngập ngừng: “Nếu bây giờ có một kịch bản tốt và cậu có cơ hội được tham gia, là một cơ hội rất hiếm có nhưng cậu sẽ phải hợp tác chung với đối thủ cạnh tranh, người mà cậu kiêng kị nhất thì cậu có tham gia không?”

“Tham gia.” Đồng Đồng trả lời rất dứt khoát.

“Cậu cũng đã nói là cơ hội hiếm có, thì tại sao phải đưa cơ hội này cho người khác, hơn nữa diễn chung không đáng sợ, ai diễn kém hơn thì mới phải sợ, cậu chỉ cần cố gắng nỗ lực áp đảo cô ta là được.”

Nghe thì rất là có lý.

Trình Tuyết Ý cảm thấy, người bị xấu hổ có lẽ không phải là cô, hiện tại kỹ thuật diễn của cô cũng đã được rất nhiều người khen là tiến bộ đó. Hơn nữa cô cũng không có suy nghĩ sẽ hãm hại Liên Khê, nên không cần gì phải lo lắng cả.

Có khi tự mình nghĩ quẩn trong lòng, còn không bằng đi hỏi người khác. Hiện tại người này chính là Trình Tuyết Ý. Cô ôm Vu Đồng Đồng, chu môi nói:

“Đồng Đồng ơi, cậu thật sự rất tuyệt!”

Vu Đồng Đồng cảm thấy có chút kỳ lạ, Trình Tuyết Ý là người lúc nào cũng tươi cười vui vẻ, cô chưa từng để tâm đến những lời nói của Tống Tình, nhưng bây giờ cũng có người khiến cho cô phải kiêng kị sao?

Vì vậy cô ấy tò mò hỏi: “Người cậu nói là ai?”

Trình Tuyết Ý không thể giải thích với cô ấy được nên chỉ có thể nói: “Chuyện này mà kể ra thì rất là dài, sau này tớ sẽ kể cho cậu nghe.”

Sau khi Trình Tuyết Ý nghĩ thông suốt thì cô cũng đó chọn được vai diễn mà mình vừa ý, không lâu sau đạo diễn Hứa Duyên Bình của «Thành thị x hồ sơ » gửi tin nhắn nói muốn gặp mặt.

Hai bên chọn thời gian, địa điểm gặp nhau là ở một tiệm trà.

Ngày hôm đó, Trình Tuyết Ý đi tới tủ quần áo lựa chọn một lúc lâu, cuối cùng cô chọn một chiếc áo khoác len màu trắng kem, mái tóc dài suôn mượt được cột cao trông trẻ trung năng động, lộ ra vầng trán trắng nõn, cô cũng không trang điểm gì, mà chỉ bôi thêm một chút kem chống nắng và son môi.

Trước khi rời khỏi nhà cô còn soi gương một chút, hừm...cô không nhịn được mà huýt sáo một cái với chính bản thân mình. Cái gọi là vẻ đẹp tự nhiên, chính là đây nè.

Nói về sở thích của nguyên chủ thì đúng là có chút diễm tục, quần áo trong tủ đều là những màu nổi và rất hở hang, thật sự không phù hợp với khí chất của thân thể này chút nào.

*Diễm tục: hư hỏng, phóng đãng, trác táng, hèn hạ, đê tiện, tầm thường.

Nên sau khi cô nhận được thù lao đóng phim, cô đã dùng để đóng tiền viện phí, số còn lại thì để mua một ít quần áo, hiện tại quần áo trong tủ cũng vừa mắt hơn được một chút.

Khi đến thời gian hẹn, Tô Ngu đã chạy xe tới đón cô, Trình Tuyết Ý vừa ngồi vào ghế sau thì Tô Ngu đang ngồi ở ghế phó lái quay lại hỏi: “Cô chuẩn bị thế nào rồi? Có tự tin không?”

“Chắc là có thể.” Trình Tuyết Ý nở nụ tự tin.

Tô Ngu lại bắt đầu lải nhải nói liên tục về những chuyện liên quan đến đạo diễn Hứa Duyên Bình này.

Nói tóm lại ông là một người có lý lịch rất tốt, các tác phẩm đều là những bộ phim có chất lượng cao, đặc biệt là rất thích dùng người mới, hơn nữa kết quả nhận được thường vượt xa sự mong đợi.

Trình Tuyết Ý cũng hiểu rõ những chuyện này, bởi vì nam chính mà bà ấy chọn chính là Hoắc Tư Viễn, người sẽ giành được giải thị đế Kim Tử Kinh nhờ bộ phim truyền hình đầu tiên này. Cô chọn lọc ra những thông tin có ích, sau đó thì nhìn lướt sơ qua kịch bản một lần nữa.



Khi bọn họ đến nơi thì đạo diễn Hứa đã tới trước một bước.

Bức màn tre được vén sang.

Khi Hứa Duyên Bình ngẩng đầu lên thì đã bị thu hút bởi Trình Tuyết Ý.

Cô gái nhỏ không trang điểm, dáng người mảnh mai tinh tế, khuôn mặt tròn trịa chỉ lớn bằng bàn tay, ngũ quan vô cùng thanh tú, khí chất thanh tao thuần khiết. Tổng quan rất tao nhã mà không kém phần sang trọng.

Không phải là loại mỹ nữ khiến cho người ta kinh ngạc vào cái nhìn đầu tiên, mà cô giống như ánh trăng sáng ở trong lòng các thiếu niên, khiến cho người ta phải nhớ mãi không quên.

Tô Ngu và Trình Tuyết Ý ngồi xuống.

Cô lễ phép khiêm tốn nói: “Xin chào đạo diễn Hứa, xin lỗi vì đã để cô phải chờ lâu.”

Hứa Duyên Bình mỉm cười, đẩy tách trà đã pha xong về phía cô, nói: “Tôi cũng vừa mới tới mà thôi.”

Hai bên chào hỏi nhau vài câu thì bắt đầu vào vấn đề chính. Hứa Duyên Bình hỏi: “Cô Trình đã xem qua kịch bản chưa?”

“Rồi ạ.” Trình Tuyết Ý cầm lấy tách trà được làm bằng ngọc, nhâm nhi một ít rồi gật đầu nói: “Kịch bản thực sự rất hay, con không nhịn được mà đã đọc lại vài lần.”

“Vậy cô nghĩ như thế nào về nhân vật Tạ Oản Tâm? Suất diễn của cô ấy không được tính là nhiều nhất.”

“Bởi vì con cảm thấy nhân vật Tạ Oản Tâm này rất đặc biệt, vô cùng thử thách.”

Nhân vật này không có nhiều suất diễn nhưng lại vô cùng xuất sắc.

Tạ Oản Tâm là một hung thủ trong kịch bản.

Cô ấy tự tay gϊếŧ chết chồng của mình.

Ở trong mắt người khác, Tạ Oản Tâm là một người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng, thiện lương yếu ớt.

Thậm chí sau khi cô ấy gϊếŧ người mà vẫn khiến cho người khác cảm thấy như vậy, sự bình tĩnh của cô ấy đã lừa gạt toàn bộ cảnh sát, giúp cô ấy thoát khỏi sự tình nghi. Nhưng lưới trời lòng lộng tuy thưa mà khó thoát, cuối cùng nam chính vẫn phát hiện bằng chứng, chứng minh cô ấy đã gϊếŧ người.

Nhân vật này giống như một ánh trăng sáng, bên ngoài thì ôn nhu tươi sáng, nhưng vẫn còn một mặt trái mà không ai biết tới.

“Vậy sao?” Đạo diễn Hứa nhướng mày: “Nếu cô cảm thấy nhân vật này là một thử thách, vậy có thể nói cho tôi biết cô nghĩ như thế nào về nhân vật này không?”

Chuyện này không làm khó được Trình Tuyết Ý, lúc trước cô đã viết một bài luận ngắn 2000 chữ về nhân vật này rồi.

Cô nói những suy nghĩ và quan điểm của mình về nhân vật một cách rõ ràng. Đạo diễn Hứa vừa nghe vừa gật đầu, không hề che dấu sự khen ngợi trong ánh mắt.

“Cô Trình thực sự rất có tâm.”

“Đúng vậy, đúng như cô nói, nhân vật Tạ Oản Tâm này thực sự rất phức tạp.” Đạo diễn Hứa ngừng lại một chút: “Nếu tôi giao nhân vật này cho cô, cô có tin tưởng bản thân sẽ diễn tốt không?”

Trình Tuyết Ý cẩn thận trả lời: “Nếu con nhận được vai diễn này thì con sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành tốt vai diễn.”

Tô Ngu ngồi bên cạnh cảm thấy rất vui mừng, chị ta dám chắc tám phần là Trình Tuyết Ý sẽ nhận được vai diễn này.

“Tôi còn một yêu cầu cuối cùng, Tạ Oản Tâm là một vũ công múa ba lê, chúng tôi sẽ phải quay một cảnh múa của cô ấy.” Ánh mắt Hứa Duyên Bình sáng ngời nhìn cô: “Cô Trình có thể múa ba lê không?”

.....

Phía bên kia thành phố, ánh đèn rực rỡ vừa được thắp lên.

Bên trong một câu lạc bộ cao cấp.

Hôm nay Từ Kỳ Ngôn có một buổi tiệc xã giao. Những việc xã giao như vậy là chuyện thường ngày đối với hắn.

Có lúc sẽ có hai ba buổi tiệc trong một ngày, sẽ có những khuôn mặt khác nhau, sẽ có những mục đích khác nhau, nhưng tất cả đều có một điểm chung là sẽ có người đẹp và rượu ngon.

Hôm nay người mời hắn là Khương Đổng của giải trí Tinh Quang, người này nổi tiếng là hào phóng nhưng trên bàn cũng chỉ có hai chai Domaine de la Romanee-Conti.

*Domaine de la Romanee-Conti : rượu khoảng 19.000 USD (44 triệu đồng)

Từ Kỳ Ngôn nhìn một vòng xung quanh, hôm nay ngoại trừ hắn thì ai cũng mang bạn nữ theo, một số người còn là minh tinh nổi tiếng. Bọn họ thích mang theo các nữ minh tinh, bởi vì như vậy mới có thể giúp cho bọn họ nở mày nở mặt.

Từ Kỳ Ngôn ngồi ở đó, im lặng nghe bọn họ nói chuyện.



20 vạn cho một bữa cơm, 50 vạn để ngủ một đêm.

Mỗi một người đều giống như một món hàng, đều có bảng giá riêng. Từ Kỳ Ngôn nhìn về phía Khương Đổng đang nói chuyện hùng hồn nhất, bạn nữ mà ông ta mang theo hình như chỉ mới 20 tuổi, dung mạo thanh tú dịu dàng, dáng vẻ nhu nhược yếu ớt.

Hình như cô ta vẫn chưa có nhiều kinh nghiệm đối với những buổi xã giao này, những người khác đều rất quen tay mà rót rượu, chỉ có cô ta là không biết phải nên làm gì.

Không hiểu tại sao lúc này Từ Kỳ Ngôn lại nhớ tới Trình Tuyết Ý, dường như cô có hơi giống với người phụ nữ trước mặt hắn, khí chất cả hai đều yếu ớt như nhau, nhưng tính cách…thì khác nhau như trời với đất.

Bởi vì lá gan của Trình Tuyết Ý thật sự là rất lớn, không chỉ dám đưa thẻ phòng cho hắn, tranh cãi với hắn, mà còn giúp Từ Gia Ninh bỏ nhà ra đi. Cô chỉ yếu ớt khi không nói lời nào mà thôi.

Không biết vì sao, khi nghĩ tới người phụ nữ đó, khóe môi hắn lại bất giác cong lên.

Ánh mắt của Khương Đổng vẫn luôn chú ý tới Từ Kỳ Ngôn, hình như ông ta đã phát hiện ra gì đó. Vì vậy ông ta vỗ vai cô gái bên cạnh mình: “Mau, mời Từ tổng uống rượu.”

Cô gái theo bản năng mà co người lại, nhìn Từ Kỳ Ngôn do dự một lúc rồi mới đứng dậy, tay cầm ly rượu hơi run rẩy: “Từ tổng, tôi…”

Từ Kỳ Ngôn lạnh nhạt rũ mắt xuống: “Không.”

Cô gái kia ngạc nhiên đứng tại chỗ, vừa xấu hổ vừa lúng túng.

“Tôi không uống rượu với phụ nữ.” Hắn lạnh nhạt nói.

Những người xung quanh bắt đầu trêu ghẹo: “Đúng là chỉ có Từ tổng biết thương hương tiếc ngọc mà thôi, không nỡ để cho phụ nữ uống rượu.”

Đôi mắt ướŧ áŧ của cô gái nhìn chằm chằm hắn. Buổi tiệc này thực sự rất nhàm chán, Từ Kỳ Ngôn muốn đi vệ sinh thuận tiện hít thở không khí trong lành một chút.

Khi ra ngoài, cô gái đi bên cạnh Khương Đổng đứng trước cửa, lúng túng nhìn hắn. Từ Kỳ Ngôn chuẩn bị rời đi thì đột nhiên cô gái mở miệng nói:

“Giúp...giúp tôi.”

“Cầu xin anh giúp tôi, nếu không tôi thực sự không thể sống nổi qua ngày mai mất.” Giọng nói cô ta run rẩy, nước mắt rơi như mưa.

Từ Kỳ Ngôn cầm lấy khăn lau tay, thản nhiên nói: “Vì sao tôi phải giúp cô?”

Cô ta xấu hổ nói: “Tôi biết như vậy thật sự quá đột ngột, chỉ là tôi không còn cách nào khác…tôi không muốn phải bồi ngủ.”

*Bồi ngủ : giống như việc lên giường á, kiểu hầu hạ mấy người đàn ông trên giường ( đây là cách hiểu của mình về từ đó )

“Cầu xin anh…”

“Việc này không có liên quan gì đến tôi.” Từ Kỳ Ngôn hờ hững quay mặt đi, nhấc chân chuẩn bị rời đi.

Nhưng không ngờ cô gái này thực sự quá cố chấp, đột nhiên cô ta quỳ xuống, cánh tay gầy yếu ôm chặt lấy chân hắn, khóc lóc nói:

“Từ tổng, tôi cầu xin anh, tôi thật sự không còn đường nào để đi, nếu anh không giúp tôi, tôi sẽ chết mất…”

Trong giới này nghe nói Khương Đổng có một ham muốn rất đặc biệt, thường xuyên "chơi" phụ nữ tới mức bọn họ chỉ còn nửa cái mạng. Trong lúc làʍ t̠ìиɦ còn thích dùng "đồ chơi"

“Thận phận của anh cao quý, coi thường chúng tôi như rác rưởi, chỉ là anh có bao giờ nghĩ tới, chúng tôi cũng là tâm can của cha mẹ…” Cô gái khóc liên tục, dường như là không thể nói nổi nữa.

Từ Kỳ Ngôn hiểu được lời nói của cô ta, cô gái này nhìn qua chỉ lớn hơn Từ Gia Ninh vài tuổi, em gái tinh nghịch của hắn vẫn chỉ là một thiếu nữ chưa hiểu sự đời, cả nhà đều thương con bé, không nỡ lớn tiếng nói nặng với nó, nhưng người trước mặt hắn lại phải đối diện với thứ bẩn thỉu nhất trong xã hội này.

Từ Kỳ Ngôn thực sự rất coi thường những quy tắc trong cái giới này, hắn không bị bọn họ vấy bẩn nhưng cũng sẽ không rảnh mà quan tâm đến chuyện của người khác. Nhưng những lời nói của cô gái này lại chạm vào lòng trắc ẩn của hắn.

Thôi, dù sao cũng chỉ là một việc nhỏ, đối với hắn đây là một việc chẳng đáng nhắc tới.

Hắn rũ mắt nói: “Cô muốn tôi giúp cô như thế nào?”

Cô gái cũng không biết phải làm gì, chỉ lẩm bẩm nói: “Tôi biết anh có thể giúp tôi.”

“Tên.” Hắn hỏi.

Niềm hy vọng hiện lên trong ánh mắt cô gái, cô ta vội vàng nói: “Liên Khê, tôi tên là Liên Khê.”

Dưới ánh mắt mong đợi của cô ta, Từ Kỳ Ngôn lấy điện thoại ra ấn một dãy số. Vài giây sau, điện thoại được kết nối, hắn trầm giọng nói: “Tôi muốn một người tại giải trí Tinh Quang.”

“Tên là Liên Khê.”