Chương 53: Anh trai tốt nhất thế giới

Người già ở những thôn này đều không dễ bị lừa, mặc dù trên người Yến Chử không có điểm nào đáng ngờ, nhưng ông lão vẫn bảo con trai đi theo phía sau và âm thầm quan sát, xem thử rốt cuộc Yến Chử đi ra sau núi hay là cầm cái máy ảnh kia chụp bừa bãi trong thôn.

Con trai Lão Căn Đầu nhấm nháp củ khoai lang sống, uể oải đáp lại, mặc áo mưa của hắn vào. Yến Chử ra ngoài chưa được bao lâu, hắn vẫn duy trì khoảng cảnh mấy chục mét ở phía sau.

Dường như Yến Chử không nhận ra có người đi theo phía sau, thong thả đi hết con đường về phía bên kia của thôn, con đường đó dẫn đến đằng sau ngọn núi.

Lúc này trời đang tối dần, mưa dầm không ngớt làm cho cả thôn trang nhỏ trở nên u ám hơn. Yến Chử nhìn trẻ con không ngại lấm lem bùn đất chơi đùa nước mưa ở hai bên đường, còn có những ông già bà cả ngồi dưới hiên nhà và hút thuốc lá kiểu cũ. Sung sướиɠ hay thỏa thích, tất cả đều được ẩn giấu trong bóng tối. Yến Chử mỉm cười, trong mắt phủ kín một tầng u ám và khát máu, anh rất muốn hủy họai tất cả…

Con trai của Lão Căn Đầu đi theo phía sau ở một khoảng cách xa xa, nhìn thấy Yến Chử đã ra khỏi thôn và đi về phía sau núi. Hắn gặm sạch sẽ miếng khoai lang cuối cùng trên tay, rồi mυ"ŧ ngón tay, oán trách ba hắn thật sự quá cẩn thận rồi, hại hắn ngày mưa như vậy còn phải đi một chặng đường vô ích. Chưa kể đến chàng trai trẻ tuổi này thoạt nhìn hết sức bình thường, cho dù cậu ta có ý đồ xấu xa, trong thôn họ có nhiều thanh niên trai tráng như vậy, có thể để cho cậu ta lành lặn rời khỏi sao? Hắn lại đưa mắt nhìn, xác định Yến Chử đã đi xa, hắn mới rung đùi đắc ý quay trở về nhà.

---

Trời mưa liên tiếp mấy ngày, con đường nhỏ trên núi vô cùng lầy lội. Yến Chử mang một đôi ủng leo núi, mũi giày và giày đã bám đầy đất vàng. Có vẻ như anh đang lang thang không có đích đến, lại có vẻ như trong lòng anh đã có đáp án. Rẽ trái, rẽ phải, cũng không hoàn toàn đi theo những lối mòn của những người đã đi trước và để lại.

Chẳng biết đi được bao lâu, lúc này phía chân trời đã hoàn toàn tối đen, trên bầu trời có một vầng trăng tròn, bị mây mù che khuất lúc ẩn lúc hiện. Nếu bây giờ ngẩng đầu lên, người ta sẽ ngạc nhiên khi phát hiện vầng trăng tròn này lại có màu đỏ.

Núi rừng tĩnh mịch, con đường phía trước tối tăm làm cho người ta muốn dựng tóc gáy. Yến Chử đứng lặng dưới gốc cây to bốn người ôm không xuể, kéo ba lô trên lưng ra phía trước và mở ra, bên trong không có gì cả, chỉ có một cái xẻng gấp nhỏ. Ảnh ngồi xổm xuống, xới tung mảng cỏ dài tràn đầy sức sống bên cạnh gốc cây. Một cái…hai cái…ba cái…bùn đất bị ngấm nước mưa nhiều ngày, hết sức mềm mại, dường như chẳng mất bao nhiêu sức lực là có thể đào nó lên.

Ban đầu, tất cả những gì đào lên được đều chỉ là bùn đất. Dần dần, lộ ra vài đoạn xương trắng và thịt thối rửa.

"Đây là xương tay của em gái!".

Yến Chử vô cùng kính cẩn lau chùi sạch sẽ xương cốt đào được, cẩn thận đặt vào ba lô bên cạnh.

"Đây là xương ngực của em gái!".

Anh lẩm bẩm trong miệng, khuôn mặt vốn dĩ vô hại trong môi trường tăm tối có phần âm trầm khủng bố. Nhất là đôi mắt kia, xinh đẹp nhưng lại đỏ hoe, giống như một kẻ đã hoàn toàn điên loạn.

"Nhân Nhân ngoan, anh hai tới tìm em đây. Anh hai đưa em về nhà, trong nhà có ba, có cả mẹ. Cả nhà chúng ta mãi mãi không rời xa nhau nữa".

Yến Chử vẫn tiếp tục đào bới và tìm kiếm xương cốt, cho đến khi đào được một cái hố sâu khoảng hơn hai mét và chắc chắn rằng không tìm được bất kỳ xương cốt nào nữa anh mới dừng tay lại.

Những mảnh xương rời rạc, trong đó có rất nhiều mảnh không còn hoàn chỉnh. Tất cả đều đã bị sói và thú dữ khác gặm nhấm, thậm chí xương cốt còn bị cắn xé và nuốt vào trong bụng cho đến khi tiêu hóa hết.

Yến Chử tìm suốt hai tiếng đồng hồ, xương cốt tìm được đều nhét vào trong một cái túi vải nhỏ. Nhân Nhân của anh…xương cốt không còn nguyên vẹn.

"Á…á…á…"

Yến Chử nhìn lá bùa vàng đã bị nước mưa và máu loãng làm cho rách nát, không còn nhìn ra hình dạng ban đầu. Lá bùa này được bàn tay bị gặm mất một nửa nắm chặt trong lòng bàn tay, hình dạng ban đầu của nó giống với lá bùa hộ mệnh trên người Yến Chử. Nó được mẹ của hai anh em cầu trước khi cô gái ra ngoài đi du lịch cùng bạn bè. Em gái Yến Nhân một cái, anh hai Yến Chử cũng có một cái.

"Nhân Nhân, anh hai đưa em về nhà".

Sau khi khóc đủ rồi, anh lau khô nước mắt. Yến Chỉ vốn đang quỳ gối trên bùn đất, vịn vào thân cây bên cạnh và đứng dậy. Anh hơi nghiêng người sang một bên, giống như nhẹ nhàng nói với ai đó ở bên cạnh. Một cô gái mặc váy trắng, cả người bê bết máu, dính đầy bùn đất, không có đôi mắt như người bình thường, hốc mắt là hai cái lỗ rướm máu to bằng nắm tay, nhìn Yến Chử và mỉm cười.