Chương 16: Thế giới 1

“Oa ô ô ô... Ô ô...”

“Ngoan nào, mẹ đang ngủ, sao có thể khóc như vậy chứ?”

“A Dương, có phải bảo bảo đói bụng hay không? Ôm lại đây em xem nào.”

“Em tỉnh rồi?”

...

Ninh Văn mang một gương mặt sưng đỏ vô cùng, xuyên qua cửa kính, nhìn vào trong phòng bệnh.

Quý Dương thật cẩn thận ôm đứa bé qua, Trịnh Giai Nguyệt hơi ngồi dậy, tiếp nhận đứa nhỏ từ tay hắn.

“Mới ngủ không bao lâu đã tỉnh rồi?” Trịnh Giai Nguyệt hiền hòa, nhéo tay em bé. “Nhóc hư, cũng đã lăn lộn một ngày.”

“Đòi nợ.” Quý Dương bất đắc dĩ nói, duỗi tay giúp cô vén sợi tóc rủ xuống lên, lại dùng dây thun hơi túm lại.

“Không phải! Không được nói con như vậy!” Trịnh Giai Nguyệt ngẩng đầu, nhẹ giọng nói với nhóc con. “Thành Thành nhà chúng ta là tiểu thiên sứ đáng yêu nhất thế giới đúng không?”

Giọng cô dịu dàng, em bé thật sự ngừng khóc, chờ mắt to đáng yêu chớp chớp nhìn cô, phun đầu lưỡi nhỏ.

“Đê anh đi pha chút sữa bột cho tiểu thiên sứ uống.” Quý Dương nói rồi đứng dậy.

“Vâng.”

Trịnh Giai Nguyệt ôm em bé, thường thường cúi đầu hôn hôn bé, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Quý Dương, cong môi cười.

Trong mắt cô tràn đầy tươi cười làm đau đớn mắt Ninh Văn.

Vì cái gì?

Cảnh tượng đoán trước một lần cũng không xuất hiện, sao Trịnh Giai Nguyệt vẫn như vậy? Không phải cô vô cùng yêu Quý Dương sao? Chẳng lẽ không ghen ghét sao?

“A Dương, hơi ít nước, bảo bảo không uống được nhiều như vậy, sáng nay em mới nói với anh rồi đó!” Tiếng Trịnh Giai Nguyệt lại truyền đến.

“Được, lần sau sẽ chú ý.” Quý Dương quay đầu hướng cười với cô. “Đừng tức giận.”

Trịnh Giai Nguyệt lại bị hắn chọc cười, tiếp tục cúi đầu. “Không để ý tới ba ba ngu ngốc của con nữa, ba ba là ngu ngốc.”

“Vậy mẹ thông minh, bảo bảo học tập mẹ.” Quý Dương lắc lắc bình sữa nói tiếp, ngồi ở mép giường, đưa bình sữa cho cô.

Trịnh Giai Nguyệt cong cong mi mắt, đưa đầu đến gần hắn. “Vậy thì đều học em nha, A Dương anh thật ngốc.”

Quý Dương gật đầu. “Ngốc.”

Người một nhà ấm áp thật sự, Ninh Văn ở bên ngoài ghen ghét đến đỏ cả mắt, đứa nhỏ trong lòng lại khóc lên, cô ta vội vàng đi ra ngoài.

Ra cửa, đứng dưới ánh mặt trời, đứa nhỏ cảm thấy không thoải mái, khóc càng dữ.

“Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc!” Ninh Văn rống lên một tiếng. “Khóc nữa tao ném mày đi bây giờ!”

Đây là con của Quý Vĩ, vừa rồi đối phương còn ra tay đánh cô ta, nếu thật là con của Quý Dương thì sẽ không phải chịu loại đãi ngộ này.

Nhìn lại Trịnh Giai Nguyệt, bởi vì sinh con cho Quý Dương, nên mới có thể đắc ý.

Nhưng nghĩ lại, ai nói con của cô ta không phải con của Quý Dương? Cô ta nói là, đó chính là!

*

Bởi vì sinh thường, Trịnh Giai Nguyệt cũng không ở viện vài ngày đã khôi phục đến cũng không sai biệt lắm, ngày thứ năm đã xuất viện.

Cha Quý có đến một lần vào ngày hôm sau, người nhà họ Trịnh hơi bất mãn, Quý Dương nói muốn để Trịnh Giai Nguyệt về nhà họ Trịnh ở cữ, người nhà họ Trịnh cầu mà không được.

Đứa nhỏ này còn chưa sinh ra, cha Trịnh cũng đã lấy rất nhiều tên, nam nữ đều có, cuối cùng chốt một cái: Trịnh Chính Khải.

Trịnh Giai Nguyệt lấy nhũ danh, là Thành Thành.

Có đứa nhỏ này, nhà họ Trịnh càng thêm náo nhiệt, cha mẹ Trịnh quả thực noi đứa nhỏ trở thành bảo bối, hận không thể nâng niu trong lòng bàn tay.

Đáy lòng Trịnh Giai Nguyệt luôn có hơi mất mát, may mắn Quý Dương luôn ở bên cô, làm cô dễ chịu không ít, ở cữ cũng coi như thoải mái.

Đáng tiếc có người không muốn làm cô thoải mái.

Chuyện là, Ninh Văn ôm con tới cửa, đứng ở ngoài biệt thự nhà họ Trịnh không chịu đi, khóc lóc muốn gặp Quý Dương.

Tiếng đứa nhỏ khóc nỉ non cùng với tiếng phụ nữ khóc không ngừng truyền đến.

Mẹ Trịnh đi ra ngoài thấy cô ta, một phụ nữ ôm một đứa nhỏ, đứng khóc, vừa thấy đã biết không tốt.

“Cô tới nơi này làm cái gì?” Mẹ Trịnh nghiêm giọng. “Khóc cái gì? Không biết hàng xóm láng giềng còn tưởng nhà họ Trịnh chúng tôi làm chuyện có lỗi với cô! Không khỏi cũng quá khôi hài!”

Đi lên là khóc, chiêu này có thể gạt được đàn ông, đối với người cùng giới chỉ khiến phản cảm.

“Dì, con muốn gặp Quý Dương, con không liên lạc được với anh ấy, con muốn gặp anh ấy có thể chứ?” Ninh Văn duỗi tay lau khô nước mắt, ôm đứa nhỏ dỗ dành, cầu xin. “Con biết Giai Nguyệt sinh con, con không có ý khác, con chỉ cần gặp Quý Dương một lần.”

Không có ý khác?

Sắc mặt mẹ Trịnh đã đen như đáy nổi, xem như bà đã hiểu, người phụ nữ này là tới khıêυ khí©h? Bà hừ lạnh một tiếng. “Nếu muốn tìm Quý Dương, vậy đến công ty mà tìm, tới nơi này làm gì? Nơi này là nhà họ Trịnh, không phải nhà họ Quý!”

Tới công ty gặp Quý Dương? Cô ta ngu sao? Tìm chính là người nhà họ Trịnh bọn họ đi? Còn hy vọng làm chủ cho cô ta hay sao?

Mặc kệ lúc này trong lòng nghĩ như thế nào, đối với tiện nhân như vậy không cho thể diện!

“Bác gái, con tìm không thấy anh ấy.” Ninh Văn tiếp tục khóc, yếu đuối đáng thương.

“Tìm không thấy tôi cũng không có cách, mặt mũi cô lớn như vậy, muốn tôi đi mời Quý Dương ra cho cô sao? Vậy cô thật là quá đề cao chính mình.” Mẹ Trịnh nói chuyện rất không khách khí, “Nhà chúng ta mấy ngày nay có tin vui, cô đừng ở cửa khóc tang, bằng không tôi gọi bảo vệ đuổi người!”

Nói xong, trực tiếp xoay người đi vào.

Tiện nhân còn trông cậy vào bọn họ làm ầm ĩ hay sao? Trở về đóng cửa lại đánh cũng sẽ không mở cửa nháo!

Nhìn bóng dáng đối phương, Ninh Văn lại ngốc.

Cô ta đã sinh con của Quý Dương, mẹ Trịnh không tức giận sao? Sao lại thế này?

Trịnh Giai Nguyệt là Ninja rùa còn chưa tính, cha mẹ cô cũng vậy sao?

Một đám tức chết cô ta!

Đứa nhỏ trong lòng cô ta vẫn đang tiếp tục khóc, cô ta cũng không nhúc nhích, đứng tại chỗ, kết quả nơi xa có hai bảo vệ đi tới.

“Làm gì đây? Vào bằng cách nào?!”

Cô ta ôm đứa nhỏ quay đầu, chật vật chạy.

Trong phòng.

“Thành Thành, cười một cái, cười một cái cho ông ngoại nào!” Cha Trịnh đùa với em bé, đối phương giật giật khóe miệng, ông lập tức cười ha ha. “Cười cười.” Đối phương lại động động tay, ông lại cười. “Còn chào hỏi ông ngoại có phải hay không?”

Nếu lắc đầu, ông lại nhíu mày. “Thành Thành nhà chúng ta không thích đồ chơi này sao? Ông ngoại lấy cái khác cho!”

Đánh rắm cũng thơm.

“Làm sao vậy? Ai ở bên ngoài?” Cha Trịnh vừa nhấc đầu, nhìn thấy sắc mặt mẹ Trịnh khó coi, thuận miệng hỏi.

“Quý Dương đâu?” Mẹ Trịnh bừng bừng lửa giận, nhưng vẫn kiềm chế.

“Cậu Quý ở trên lầu.” Người hầu nói.

“Gọi nó xuống đây cho tôi!” Mẹ Trịnh cưỡng bách mình bình tĩnh lại, sắc mặt vẫn khó coi, cha Trịnh cũng dừng động tác, nhưng giây tiếp theo lại bị trẻ con hấp dẫn. “Thành Thành nhà chúng ta muốn làm gì? Ông ngoại ôm được không?”

“Mẹ, làm sao vậy?” Quý Dương từ trên lầu xuống, nhìn mẹ Trịnh hỏi.

Mẹ Trịnh nhìn hắn, phẫn nộ lại thất vọng, bọn họ chỉ có một đứa con gái là Trịnh Giai Nguyệt, Quý Dương lại bất hòa với nhà họ Quý, bọn họ cũng nguyện ý trợ giúp hai vợ chồng son, có thể ở lại nhà họ Trịnh là tốt nhất, mà, Quý Dương cũng thực ưu tú, bà rất vừa lòng, vừa rồi bà vẫn hơi chút mất bình tĩnh, ngữ khí khó tránh khỏi cũng hơi cao. “Quý Dương, nhà họ Trịnh chúng tôi không bạc đãi cậu đi? Giai Nguyệt cũng không có điểm nào có lỗi với cậu đi?”

Quý Dương mờ mịt. “Mẹ, con không hiểu mẹ đang nói cái gì, mẹ rất tốt với con, Giai Giai cũng rất tốt.”

“Ninh Văn tới cửa tìm cậu, cầu gặp cậu một lần, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Mẹ Trịnh cũng không sợ mất mặt, nhăn mặt nói. “Chuyện này hôm nay cậu cần thiết phải nói rõ ràng!”

Lời nói vừa ra, cha Trịnh cũng nhìn lại đây, ngay cả em bé cũng không đùa nữa. “Sao lại thế này?!”

Còn có loại chuyện này? Ông lột da thằng nhóc này!

“Ông hỏi nó một chút, hôm nay Ninh Văn đã mang con tới cửa, tôi thấy lập tức ném mặt đến Thái Bình Dương!” Mẹ Trịnh ngồi xuống, đáy mắt còn hơi đỏ bừng.

Này là chuyện gì?

Sau này Trịnh Giai Nguyệt phải làm sao bây giờ?

Vừa rồi bà không biểu hiện ra ngoài, hiện tại có chỗ phát tiết, chỉ cảm thấy con gái mình mệnh khổ, dù sao Ninh Văn sẽ không lấy chuyện này nói giỡn đi?

Cha Trịnh sắc bén nhìn Quý Dương, gầm lên. “Thật hay giả?!”

Nếu là thật, Quý Dương chết chắc rồi!

“Mẹ, việc này con có thể giải thích.” Quý Dương bất đắc dĩ.

“Giải thích? Cậu muốn giải thích như thế nào?” Mẹ Trịnh kêu hắn một tiếng, em bé cũng bị dọa khóc, bà lại luống cuống tay chân dỗ dành. “Thành Thành không khóc không khóc.”

Cha Trịnh đi về phía hắn, rõ ràng đã muốn ra tay, Quý Dương lui về bậc thang phía sau. “Ba, con không có, đừng nghe cô ta nói bậy.”

“Nếu tên nhóc nhà ngươi không cho ra một đáp án vừa lòng, nếu chuyện này là thật, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu!” Cha Trịnh vừa mới có chút hảo cảm với hắn, lúc này là toàn bộ biến mất, tức giận đến đau cả tâm can.

Con của hai người mới bao lớn? Lúc này đã xuất hiện con riêng? Là muốn chọc tức ông vào quan tài sao?

Trịnh Giai Nguyệt ra tới, vừa vặn nhìn thấy một màn đối chọi gay gắt này, hô to một câu. “Ba, A Dương, hai người đang làm cái gì?”

Dứt lời, vội vàng lao xuống, che chở Quý Dương phía sau.

“Không có việc gì, có chút hiểu lầm.” Quý Dương dắt cô sang một bên, nhẹ giọng nói. “Nhỏ giọng chút, dọa đến bảo bảo.”

Em bé đang khóc không ngừng, Trịnh Giai Nguyệt nhìn qua, mẹ Trịnh chỉ vào Quý Dương. “Ninh Văn cũng tìm tới cửa, rốt cuộc là chuyện như thế nào? Hôm nay không nói rõ ràng, nhà họ Trịnh chúng ta sẽ không bỏ qua, sao có thể khi dễ Giai Giai nhà chúng ta như vậy!”

“Ninh Văn?” Trịnh Giai Nguyệt ngơ ngẩn.

“Chính là bạn học đại học kia của con, cũng mang con nhỏ tới đây, nó không giấu giếm được.” Mẹ Trịnh thất vọng cực điểm.

“Ba, mẹ.” Trịnh Giai Nguyệt đỡ trán. “Không cần để ý cô ta, hiện tại đầu óc Ninh Văn không bình thường, có phải cô ta ôm đứa nhỏ còn nói là con của A Dương hay không? Sau đó còn sẽ nói là có vào tiệc sinh nhật của con, còn nói lúc đó A Dương đi nghỉ ngơi, ngày đó anh ấy căn bản không nghỉ ngơi.”

“Ngày đó A Dương vẫn luôn ở bên con, căn bản là không rời hỏi tầm mắt con, cô ta còn nói có thể làm xét nghiệm ADN, lúc trước có một người bạn trai, phỏng chừng là chia tay tinh thần không bình thường.”

“Thật sự?” Hốc mắt mẹ Trịnh còn mang theo nước mắt, cảm thấy xấu hổ.

Ánh mắt cha Trịnh mơ màng, nhưng cũng không dễ lừa gạt. “Cô ta sao có thể từ không thành có? Ta thật đúng là không tin!”

“Không tin ba có thể đi tra, con cũng cảm thấy không thể hiểu được.” Quý Dương gằn từng chữ một nói. “Con sẽ không làm chuyện có lỗi với Giai Giai, cũng chưa từng có gì giao thoa với Ninh Văn.”

Biểu tình của hắn không giống làm bộ, cha mẹ Trịnh cũng bắt đầu do dự.

“Còn chưa hỏi rõ ràng, ba mẹ không cần quá nhằm vào A Dương.” Trịnh Giai Nguyệt bảo hộ rõ ràng.

“Chuyện này ta sẽ điều tra rõ!” Cha Trịnh ho nhẹ một tiếng, làm vẻ cứng rắn nói. “Đừng làm ta phát hiện vấn đề, bằng không cậu sẽ biết tay!”

Cha vợ nhìn con rể, đương nhiên là càng nhìn càng không vừa mắt, tuy Quý Dương còn có thể, nhưng cướp con gái ông nhanh như vậy, còn sinh con nhanh như vậy, đích xác ông vô cùng khó chịu.

“Vâng.” Quý Dương bằng phẳng.

Trịnh Giai Nguyệt lôi kéo hắn lên lầu, đóng cửa lại, lo lắng. “Ba mẹ có nói gì quá mức với anh hay không?”

Quý Dương lắc đầu.

“Ninh Văn rốt cuộc muốn làm cái gì? Mục đích rốt cuộc là gì? Em thật là nuôi phải kẻ vô ơn.” Trịnh Giai Nguyệt căm giận nói.

“Em chỉ cần để ý thân mình, anh sẽ xử lý.” Quý Dương trấn an.

Trịnh Giai Nguyệt cúi đầu, giọng rầu rĩ truyền đến. “A Dương, ở lại nhà họ Trịnh với em, anh có thể cảm thấy ủy khuất hay không?”

Cô thì tự do, nhưng hắn thì sao?

“Sẽ không.” Quý Dương lắc đầu. “Ba mẹ đều rất tốt, em cũng rất tốt.”

“Nhưng mà...”

“Không có nhưng mà.” Quý Dương ngắt lời cô. “Ba mẹ đều là vì tốt cho em, chỉ cần là vì tốt cho em, em đều sẽ cảm kích.”

Trịnh Giai Nguyệt thấy sống mũi hơi cay, ôm hắn không nhúc nhích.

Dưới lầu.

Cha Trịnh đầy mặt ảo não, tuy cho người đi tra xét, nhưng bằng cảm giác của ông cùng với biểu hiện vừa rồi của Quý Dương, đúng là có vẻ không rất giống, đối phương không giống người ngu xuẩn như vậy, khó tránh khỏi nói thầm vài câu. “Bà già này, vừa vào đã làm ồn ào, cũng không biết tình huống thế nào!”

“Vậy không phải ông cũng rất xúc động sao? Hiện tại lại trách tôi?” Mẹ Trịnh cũng không phải dạng vừa, trực tiếp đáp trả lại ông.

“Tôi, tôi không phải bị bà ảnh hưởng sao?” Cha Trịnh nói xong, hẳn là cảm thấy mất mặt, né tránh đi về chỗ....