Chương 6: Thế giới 1

Những người này còn chờ xem Trịnh Giai Nguyệt xấu mặt, lại không nghĩ rằng sẽ có xuay ngược, đám người Ninh Văn nhìn một màn này, cũng bị tức giận đến cắn răng.

Trịnh Giai Nguyệt đang ở bên Quý Dương nhau, đáy mắt cô đều là nhu ý, mềm nhẹ dò hỏi.

“Anh có muốn lên nghỉ ngơi một chút không?”

Đối phương hai ngày này đều bận rộn vì việc đấu thầu của Trịnh thị, cô biết hắn rất ưu tú, rời khỏi Quý thị vẫn có thể sống rất tốt.

“Đúng là cơ hơi mệt.” Quý Dương lộ ra vẻ mỏi mệt. “Mấy ngày nay cũng không ngủ tốt.”

“Yến hội còn có một lúc lâu nữa mới kết thúc, A Dương anh đi lên nghỉ ngơi đi, để em tiếp đón là được rồi.”

Cô nói rồi duỗi tay giúp đối phương sửa sang lại hạ cà vạt, nhìn tơ máu ở đáy mắt hắn, đau lòng càng thêm lợi hại.

Không chờ hắn đáp lời, Ninh Văn bưng ly rượu vang đỏ trong tay, chậm rãi đi tới, cười mở miệng,.

“Giai Nguyệt, hôm nay là sinh nhật cậu, tôi còn chưa uống một ly với cậu đâu.”

Trịnh Giai Nguyệt cười lại, bưng chén rượu bên cạnh lên, lại bị Quý Dương lấy lại, đối phương hơi giơ giơ chén rượu với Ninh Văn.

“Ninh tiểu thư, tửu lượng của Giai Giai không tốt, tôi uống đỡ cô ấy.”

Dứt lời, một ly uống cạn.

Ninh Văn không dự đoán được hành vi của hắn, vẻ mặt hơi cứng lại, cũng bày ra một nụ cười.

“Quý tổng thật yêu thương Giai Giai.”

Chuyện vừa rồi cô ta có nghe nói, Quý Dương không thể nghi ngờ lại trở thành người tuổi trẻ đầy hứa hẹn, chẳng sợ công ty của hắn không thành công, cũng sẽ rất có một phen sự nghiệp.

Quý Dương cười nhạt, xem như chào hỏi, không nói cái gì nữa.

Quý Dương cách Trịnh Giai Nguyệt rất gần, không chờ lâu, bám vào người hôn trán cô một cái, nhẹ giọng nói.

“Anh đi lên nghỉ ngơi một chút trước, nửa giờ sau sẽ xuống.”

Trịnh Giai Nguyệt xưa nay đau lòng hắn, nói ngay.

“A Dương, anh đến phòng của em mà nghỉ ngơi.”

“Đến phòng cho khách là được, anh mới vội vã trở về, rất bẩn.” Quý Dương vừa nói vừa đi. “Có việc gọi điện thoại cho anh.”

“Em lại không chê anh.” Trịnh Giai Nguyệt ngậm cười, đáy mắt ngọt ngào.

Hắn luôn là như vậy, sợ ủy khuất cô cho cô thêm phiền toái.

“Người đã đi khuất, còn nhìn sao?” Mấy cô gái vừa rồi kia cũng đi tới, trêu chọc. “Không thể tưởng được Quý Dương mạnh tay như vậy, ngay cả nguyên thủy cổ đều cho cô.”

*Nguyên thủy cổ: mình hiểu là cổ phần của những người cùng sáng lập công ty

Ngoài miệng nói như vậy, đáy lòng có bao nhiêu ghen tị chỉ có chính các cô biết.

Vừa rồi mới hạ thấp Trịnh Giai Nguyệt, trong nháy mắt vị hôn phu người ta tặng cổ phần, Quý Dương làm người sáng lập, trong tay chính là nguyên thủy cổ, đó là đáng giá nhất.

Cổ phần rất có thể là thứ mà cả đời này bọn họ đều không tiếp xúc đến, trừ phi sau khi liên hôn tranh đua sinh mấy đứa con trai, cha chồng có lẽ xem trọng liếc mắt một cái, khen thưởng một chút.

Trịnh Giai Nguyệt cười mà không nói.

Chuyện của cô và Quý Dương, cô ít khi nhiều lời với cha mẹ, loại chuyện này càng không muốn nhiều lời, Quý Dương cho thì cô nhận, biết đối phương là muốn cho cô có cảm giác an toàn.

Ở bên cạnh hắn vẫn luôn là điều làm cô hạnh phúc nhất.

“Quý Dương vẫn luôn đối với Giai Nguyệt như vậy.” Ninh Văn cười nói. “Bất động sản của hắn đều là Giai Nguyệt đứng tên đó.”

Đây mới là điều làm cô ta ghen ghét nhất, Quý Dương có thể đối xử với Trịnh Giai Nguyệt như thế, đương nhiên cũng có thể đối xử với cô ta như thế, chỉ cần bắt lấy người đàn ông này, là cái gì đều có.

Nghe vậy, mấy người càng thêm đố kỵ, ý cười trên mặt đều giả dối hơn nhiều, biểu tình nhìn Trịnh Giai Nguyệt đều trở nên sắc bén, còn tưởng Trịnh Giai Nguyệt ngốc, hóa ra không ngốc.

Sớm biết Quý Dương dễ khống chế như vậy, bọn họ cũng lên, nắm bất động sản và cổ phần trong tay mình mới là bản lĩnh!

“Chỉ là treo cái tên mà thôi.” Trịnh Giai Nguyệt hơi nhíu mày, nhìn Ninh Văn cười đến vô hại, nhàn nhạt trả lời.

“Nhà đất thời buổi này càng ngày càng đáng giá.” Một người trong đó cười. “Nhà ở đâu vậy? Không phải là biệt thự sao?”

Cảm xúc trong lời nói đều không che giấu được.

“Biệt thự có một chiếc, còn là ở bờ biển.” Ninh Văn lại nói tiếp, mang theo hâm mộ. “Hơn tám trăm mét vuông đâu, còn có sân sau.”

Cô ta không cho Trịnh Giai Nguyệt mở miệng trước, như thuận miệng nói.

Sắc mặt Trịnh Giai Nguyệt lạnh vài phần, đặc biệt mấy người kia lại đang tìm hiểu lương một năm của Quý Dương ở Quý thị, lại ở bên gõ vô tình cố ý hỏi giá nhà, cô bắt đầu đề phòng, vô cùng hối hận lúc trước bị Ninh Văn đào tin tức.

Ngày thường tính tình cô ôn hòa, chỉ có chính cô biết, kỳ thật là hơn nửa tâm tư đều đặt trên người mình và Quý Dương, lười đi để ý, chỉ cần đề cập đến Quý Dương, cô sẽ lập tức dâng lên cảnh giác.

“Đó là hạng mục Quý thị khai phá mà thôi.” Trịnh Giai Nguyệt nói tiếp. “Không đáng giá bao nhiêu tiền, đất nơi đó rất rẻ.”

Ninh Văn thầm cười lạnh, hiện tại đều tấc đất tấc vàng, Trịnh Giai Nguyệt cũng sợ Quý Dương trở nên phỏng tay? Cô ta càng không như ý cô, ngữ khí ra vẻ nghi vấn. “Phải không? Biệt thự không phải ở Tam Loan sao? Giá cả vẫn luôn tăng lên.”

“Tam Loan dù có tăng, cũng không bằng giá trị tài sản trong thành phố.” Trịnh Giai Nguyệt tiếp tục nói, “A Dương nói, bút đầu tư kia đều lỗ, gần nhất đang muốn ra tay.”

“Tam Loan sao?”

“Vài vạn một mét cũng có.”

...

Vài người nói, sắc mặt Ninh Văn trắng nhợt, không nói nữa, tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại, mặt lộ vẻ khó lòng chịu đựng nổi.

Vài vạn một mét đối với cô ta là con số khổng lồ, xa xôi không thể với tới, trong miệng nhóm người này, chỉ là tùy tiện nhắc đến, cô ta vừa rồi may mà không nhiều lời, nếu không sẽ bại lộ.

Trong lúc đó, di động của Ninh Văn rung lên, đáy mắt cô ta mang theo hưng phấn không che giấu được, chậm rãi tránh ra, đi lên trên lầu.

Không biết có phải bởi vì quá nóng hay không, tim cô ta đập càng lúc càng nhanh, sắc mặt cũng càng ngày càng đỏ.

Quý Vĩ hứa hẹn sinh hoạt, Quý Dương ra tay rộng rãi, cô ta nghĩ cảm thấy mình sắp đi lêи đỉиɦ cao nhân sinh.

Theo số phòng trong di động, cô ta đẩy cửa ra, bên trong tắt đèn, cô ta liếc mắt một cái đã nhìn thấy người đàn ông đang ngủ trên giường, khóe miệng cười đắc ý.

Quý Dương lớn lên không tệ, có thể ngủ người đàn ông của Trịnh Giai Nguyệt, cô ta mới là nhân sinh người thắng.

Tình cảm sâu đậm thì thế nào? Cô ta có bản lĩnh chen ngang, thế nào cũng phải làm Trịnh Giai Nguyệt nếm thử cái gì gọi là đau khổ!

Đi đến mép giường, cô ta chỉ cảm thấy đầu óc càng ngày càng mơ hồ, phòng này thơm quá, nhìn mặt người càng ngày càng mờ nhạt, nhưng cô ta bất chấp nhiều như vậy, cởϊ qυầи áo của mình ra, càng thêm cảm thấy khó chịu, ý thức càng ngày càng mơ hồ, kìm nén không được nhào vào người đàn ông kia.

Mà người đàn ông đang ngủ cũng có động tĩnh, giở trò với cô ta.

Quý Dương cũng không phải thứ gì tốt, đáy lòng Ninh Văn càng thêm đắc ý, càng thêm lớn mật.

*

Ninh Văn bị đánh thức đã là hai giờ sau, cô ta nhớ tới hành vi vừa rồi, nội tâm vô cùng thỏa mãn.

Nhìn bên cạnh đã không còn ai, khăn trải giường hỗn độn, xem ra Quý Dương sợ hãi chạy trốn rồi.

Nhưng vậy thì sao? Vẫn không thể thay đổi sự thật hai người đã lên giường.

Nếu Trịnh Giai Nguyệt biết, sợ là sẽ tức chết đi?

Vừa nhìn thời gian, yến hội cũng gần kết thúc, cô ta vội vàng thu thập một phen, đi xuống dưới lầu.

“Ninh Văn, cậu đi đâu?” Trịnh Giai Nguyệt nghi hoặc.

“A? Vừa rồi tôi có hơi mệt, sau đó vào phòng cho khách không cẩn thận ngủ rồi.” Ninh Văn xấu hổ nói, trộm liếc Quý Dương bên cạnh Trịnh Giai Nguyệt, đối phương đã thay một bộ quần áo khác, động tác thật là nhanh.

“Nếu không đêm nay cậu ngủ lại đây đi, phòng cho khách cũng nhiều.” Trịnh Giai Nguyệt nói.

“Sao có thể không biết xấu hổ như vậy đâu?” Ninh Văn cúi đầu cắn môi, chậm rãi đỏ ửng.

Nhỡ đâu nửa đêm Quý Dương lại đến, vậy phải làm sao bây giờ? Dù sao tên đàn ông vừa rồi từng nói dáng người cô ta rất tốt, vừa rồi cứ quấn lấy cô ta, xem ra cũng đã chán ngấy Trịnh Giai Nguyệt, đàn ông không phải đều như vậy sao, cô ta cảm thấy bản lĩnh trên giường của mình có thể khá hơn Trịnh Giai Nguyệt nhiều.

Trịnh Giai Nguyệt bị phản ứng của cô ta làm không thể hiểu được, nhưng lúc này cũng không nghĩ quá nhiều, thấy có người tới cửa, lập tức đón tiếp.

“Chị họ.”

Cháu gái mẹ Trịnh, Hứa Hòa, xưa nay có quan hệ rất tốt với Trịnh Giai Nguyệt giao hảo, là tiểu minh tinh, gia thế tốt, trên có hai người anh trai chiều chuộng, tính tình cũng không nhỏ.

Ví như hiện tại, cô mới vừa định cười, nhìn đến Ninh Văn phía sau Trịnh Giai Nguyệt lập tức phai nhạt, liếc trên dưới cô ta hai cái, híp híp mắt, trực tiếp mở miệng.

“Quần áo của cô từ đâu ra?”

Ninh Văn đang suy nghĩ làm thế nào tiến thêm một bước thông đồng Quý Dương, đột nhiên bị hỏi, ngơ ngác tại chỗ.

“Quần áo đâu ra?” Hứa Hòa đứng trước mặt cô ta, dường như còn có hơi tức giận. “Hỏi cô đấy, quần áo từ đâu ra?”

“Chị họ?” Trịnh Giai Nguyệt cũng vội vàng đi giải hòa. “Đây là bạn cùng phòng của em.”

“Chị biết, cho nên chị mới hỏi.” Hứa Hòa quay ra nhìn cô ta. “Bộ quần áo này đặt ở đâu?”

“Chị họ, không phải đặt riêng.” Trịnh Giai Nguyệt cho rằng Hứa Hòa không thích Ninh Văn, tính tình lại sắp lên, hiện tại gây ồn ào không tốt, thấp giọng nói.

“Đương nhiên là đặt tiêng, đặt giá mười lăm vạn không phải sao?” Hứa Hòa nhìn về phía Ninh Văn, đề cao giọng. “Thật không khéo, ngày mai tiệc tối của tôi cũng đặt bộ lễ phục này, không phải nói độc nhất vô nhị sao? Sao lại mặc trên người cô?”

Phản ứng đầu tiên của Hứa Hòa là Ninh Văn lợi dụng quan hệ trộm quần áo đặt riêng của cô, lại còn mặc tới tham gia yến hội, nếu chuyện này truyền ra, thanh danh của cô có còn hay không? Đương nhiên là vô cùng tức giận.

Trịnh Giai Nguyệt ngơ ngẩn.

Cô cho rằng Ninh Văn đi thuê lễ phục, đối phương có tiền đi đặt riêng sao? Còn là bộ quần áo mười lăm vạn? Sao có thể?

Mặt Ninh Văn trắng bệch, tay buông xuống run nhè nhẹ.

Xem bộ dáng Hứa Hòa là sẽ không cho qua chuyện, cô ta thật là đi đặt làm, Quý Vĩ trả tiền, xem như phí vất vả lần này, nhưng cô ta không thể thừa nhận, nếu thừa nhận, Trịnh Giai Nguyệt chẳng phải sẽ biết cô ta có tiền sao? Ngày sau còn làm thế nào khóc lóc kể lể với cô? Còn tiếp cận Trịnh Giai Nguyệt như thế nào? Nếu không thừa nhận... Cô ta nhìn mấy vị tiểu thư vừa muốn giao hảo phía sau, vậy không phải phải thừa nhận mình là cái kẻ nghèo hèn sao?