Chương 1

Khi ba tôi ở trong bữa cơm tối giới thiệu cho tôi về người phụ nữ sẽ trở thành mẹ kế của tôi, tôi đã không muốn nói chuyện với ông ấy nữa rồi.

Kỳ thật tối hôm qua tôi đã mơ thấy một giấc mơ.

Trong mơ chính là ba tôi lại tìm cho tôi một người mẹ kế, còn là mua một tặng một, thế là tôi có thêm một người anh trai.

Nhưng mọi chuyện cũng không đơn giản như việc tôi có thêm một người mẹ và một anh trai.

Trong giấc mơ kia có người nói với tôi, thật ra tôi là đứa em kế độc ác và xấu xa của nhân vật chính trong tiểu thuyết.

……

Tôi không biết bản thân nên sốc khi lần đầu tiên trong mười tôi năm qua đột nhiên phát hiện thật ra bản thân là người đồng tính, hay nên sốc khi tính cách của tôi là một tên khốn nạn, một người em kế xấu xa và độc ác.

Người huynh đệ nhân vật chính đang ngồi đối diện tôi mặc một cái áo sơ mi trắng, đeo kính gọng vàng, trên mặt như có viết bốn chữ to “Đoá sen trắng vô hại”.

Anh ta nhìn tôi một cái rồi nói: "Xin chào"

Tôi cảm thấy mình đang không ổn lắm nên không để ý đến anh ta nữa mà tập trung vào việc ăn uống của mình.

Ba tôi còn gắp đồ ăn cho tên Bách Liên kia.

Ba già của tôi đã không gắp đồ ăn cho tôi từ khi tôi được bảy tuổi nữa, bây giờ ông ấy lại đang tỏ ra ân cần với một người khác.

Đại khái là tôi tức giận biểu hiện ra ngoài quá rõ ràng, thế là ba tôi do dự một chút, cũng gắp cho tôi một đũa đồ ăn.

Thật may mắn vì tôi đã xem xét kỹ trước khi ăn.

Nếu không, tôi cũng không biết thứ mà ông ấy gắp cho tôi chỉ toàn là gừng và hành lá.

Ba tôi còn nói với tôi rằng thành tích của Bách Liên rất tốt, anh ta sẽ học ngay lớp bên cạnh tôi sau khi chuyển trường, ông ấy bảo tôi trong học tập có vấn đề gì không hiểu có thể đi hỏi anh ta.

Tôi giận dữ đi vào phòng rồi đóng sầm cửa phòng ngủ lại.

Một lúc sau tôi nghe thấy tiếng trò chuyện vui vẻ của ba người bọn họ ở phòng khách.

Tôi hít một hơi thật sâu, hé cửa ra và nói: “Ba à, tiền sinh hoạt tháng này ba còn chưa đưa cho con đâu!”

Xem ra ba tôi vẫn còn quan tâm đến tôi, từ trong túi quần móc ví ra, lúc tôi định lấy hai ngàn tệ mà ông đưa cho tôi thì nghe thấy mẹ kế của tôi nói: "Con không phải là học sinh cao trung sao? Tại sao lại cần nhiều tiền như vậy??”

Bà ấy có lẽ là sợ tôi chưa đủ ghét bà ấy nên mới nói thêm câu nữa: “Bách Liên cũng không xin tiền em, con nó là tự mình đi dạy kèm cho bọn trẻ để kiếm tiền.”

Bách Liên nói: "Mẹ, đừng nói nữa."

Tôi cân nhắc xem bọn họ có phải là hợp nhau lại tới chọc tức tôi không, sau khi lấy được tiền thì tôi liền đóng sầm cửa lại.

Ngày hôm sau tôi lại gặp một chuyện càng làm cho người bực bội.

Ba tôi mua cho Bách Liên chiếc xe đạp ngầu đét mà tôi thích đã lâu.

Tôi cắn bánh quẩy, trừng mắt nhìn ba tôi, nói: “Dựa vào cái gì ba chỉ mua cho anh ta? Con cũng muốn!”

Ba tôi nói: “Không phải ba vừa mua thẻ xe buýt cho con rồi sao?”

Tôi:"……"

Khi người bạn ghét vừa lúc lại là con trai của mẹ kế bạn, bạn không thể mắng anh ta bằng những lời như “Tôi thao mẹ anh” nữa.

Thứ nhất là bản thân tôi không thể nói ra khỏi miệng được, thứ hai là ba tôi lúc khác cũng đối xử khá tốt với tôi, tôi không thể làm chuyện khiến cỏ xanh mọc trên đầu ông ấy như thế được.

Khi tôi đang đợi xe buýt ở tầng dưới cạnh trạm xe buýt, tôi nhìn thấy Bách Liên đi ngang qua tôi trên chiếc xe đạp ngầu lòi vốn nên là của tôi.

Anh ta nhìn tôi cười cười.

Tôi dơ ngón giữa với anh ta.

Thao cả nhà anh.