Chương 10: Giải nghệ!

Bụi bay lơ lửng trong ánh sáng dịu của hoàng hôn, mãi sau này cô ta mới biết được đó gọi là hiệu ứng Tyndall. Hiệu ứng Tyndall trong phòng tập buổi chiều tối, chiếc áo số 7 màu trắng, quả bóng bay vào rổ và chàng trai cao lớn đẹp trai, những yếu tố này kết hợp lại khiến cho trái tim người thiếu nữ lần đầu tiên phải thổn thức, thế cho nên sau này lớn lên, tiêu chuẩn duy nhất để cô ta tìm bạn trai chính là người đàn ông biết chơi bóng rổ.

Mãi cho đến khi anh rời đi, cô ta cũng không có đủ dũng khí để tiến lên hỏi tên của anh, có lẽ vì biết rằng hai người sẽ không gặp lại nhau nữa nên cô ta đã không hỏi tên anh. Sau đó không lâu, Trần Giai ra nước ngoài du học, lần rung động đầu đời khi còn trẻ đó cũng chỉ giống như một tấm ảnh cũ kỹ phủ đầy bụi ở sâu trong trí nhớ mà thôi, đã rất nhiều năm rồi cô ta không còn nghĩ đến nữa.

Cho đến khi nhìn thấy người đàn ông ngồi đối diện mình, đoạn ký ức kia giống như được cởi bỏ phong ấn, chui lên từ mặt đất.

Lâm Đào ngồi ở phía đối diện, chủ động mở miệng giới thiệu trước: “Xin chào, tôi là Lâm Đào, là thầy Trần…”

Trần Giai kích động ngắt lời anh: “Anh… anh là chàng trai mặc áo số 7 phải không?”

Anh có chút ngẩn người sau đó vội gật đầu, “Đúng vậy, nhưng hiện tại tôi đã giải nghệ rồi.”

Trần Giai kể cho anh nghe về lần đầu tiên cô gặp anh trước đây, Lâm Đào nghe xong cũng cảm thấy có chút kỳ diệu, mỉm cười nói: “Không ngờ chúng ta lại có duyên từ sớm như vậy.”

“Vâng, đúng thật là định mệnh.”

Sau đó, bọn họ hẹn gặp nhau thêm vài lần, Trần Giai luôn tỏ ra rất nhiệt tình nhưng Lâm Đào chưa bao giờ đề nghị ở bên nhau, cuối cùng Trần Giai không thể đợi thêm được nữa, cô ta phải nhờ Trần Trung Hoa hỏi ý tứ của Lâm Đào. Lâm Đào cũng thú nhận với Trần Trung Hoa rằng anh không muốn làm Trần Giai nhỡ dở, anh muốn đợi cho đến khi đứa nhỏ nhà mình lên đại học rồi mới tính đến chuyện kết hôn, anh sợ rằng nếu như kết hôn vào thời điểm này sẽ làm ảnh hưởng đến cảm xúc của con gái mình.

Trần Giai, người đã sớm bị Lâm Đào mê hoặc từ lâu, bất chấp tất cả nói với Lâm Đào rằng cô ta cũng không vội trong chuyện kết hôn và cô ta sẵn sàng đợi cho đến khi con gái anh lên đại học. Chỉ cần hai người ở bên nhau thôi, cô ta cũng hứa rằng sẽ không làm ảnh hưởng đến việc anh chăm sóc con gái.

Đối với sự nhiệt tình của Trần Giai và sự tác động nhiệt tình từ người thầy, Lâm Đào không có cách nào để từ chối, hai người bọn họ cứ như vậy mà ở bên nhau.