Chương 29: Ưʍ...a... nhẹ một chút!

Sau khi tất cả mọi người ngồi xuống, Chu Hãn cũng ngồi xuống bên cạnh Lâm Tinh Nhược, hai người cách nhau rất gần, chân của cậu ấy vô tình chạm vào đùi của Lâm Tinh Nhược, nhất thời cô có chút hốt hoảng, Chu Hãn không cảm thấy khoảng cách này có gì là không ổn, rất nhiệt tình tiếp đón mọi người, bởi vì ở nơi này chỉ có cậu ấy là khách quen, cho nên liền giới thiệu một số loại cocktail phù hợp với mấy cô gái, còn cậu ấy và Vương Chuẩn uống loại rượu mạnh hơn một chút.

Không khí hỗn tạp nồng nặc mùi thuốc lá và rượu, không khí trong quán bar rất cao, trên sân khấu còn có các DJ nước ngoài điều chỉnh không khí, giữa tiếng trống dồn dập, đủ loại nam nữ đang nhảy nhót trên sàn nhảy, bên tai họ tràn ngập tiếng thét chói tai ồn ào. Vương Chuẩn uống vài ly liền say khướt, cả người dính vào người Giang Tử Nhu, hai người thì thầm cái gì đó.

Chu Hãn gọi cho Lâm Tinh Nhược là một ly cocktail gradient màu đỏ và trắng, bên trên được trang trí bằng một lát chanh, có vị chua ngọt và vị rượu rất nhẹ, uống vào có chút giống nước ép nam việt quất, Chu Hãn thấy cô vẻ mặt nghiêm túc nghiên cứu ly rượu trước mặt mình, liền tiến lên giải thích bên tai cô : "Ly cocktail này của cậu tên là ‘sea breeze’ gió biển, được làm từ nước ép nam việt quất và rượu vodka, rất phù hợp cho các cô gái, thế nào? Uống lên không tồi đúng không?"

Xung quanh tiếng nhạc ầm ĩ đinh tai nhức óc, môi Chu Hãn gần như chạm vào tai Lâm Tinh Nhược, mang theo mùi rượu phả vào má cô, hình ảnh quỷ quyệt này khiến mắt cô dần trở nên mê ly, cô giống như cũng say rồi, cô đơn phảng phất bị nuốt chửng từng chút một. Cô quay đầu nhìn cậu ấy, ánh đèn lập lòe, trên mặt của cậu ấy tràn đầy màu sắc, trên mặt mang theo ý cười, cảm giác quen thuộc chợt ùa về, trên thế giới này sẽ có hai người giống nhau sao? Hay tất cả chỉ là ảo giác của cô?

Cô si mê vươn tay muốn chạm vào lông mày của cậu ấy, nhưng vừa chạm vào một lúc, cô đột nhiên thanh tỉnh, đây không phải là anh.

Chu Hãn thấy cô có chút say, cười cười đoạt lấy ly rượu trong tay cô : "Đừng uống nữa, nếu không sẽ say thật đấy."

Lâm Tinh Nhược không dám nhìn cậu ấy nữa, ngẩng đầu lên lại phát hiện ba người vốn dĩ ngồi trên chỗ kia không biết đã chạy đi đâu. Cô đứng dậy muốn vào phòng vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo, sợ dáng vẻ này của bản thân lát nữa về nhà sẽ bị Lâm Đào phát hiện ra chỗ không bình thường.

Đi qua hành lang dài, vừa bước đến cửa phòng vệ sinh, liền nhìn thấy chỗ rẽ trong một góc, Vương Chuẩn và Giang Tử Nhu đang ôm nhau, môi răng kề sát, hôn kịch liệt, người luôn luôn tuỳ tiện như Giang Tử Nhu giờ phút này nhắm hai mắt, vẻ mặt đầy si mê thẹn thùng. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cảnh tượng như vậy trong hiện thực, hơn nữa lại chính là người bên cạnh mình, mặt cô lập tức đỏ bừng, tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực, vội vàng lao vào phòng vệ sinh. Cô dùng nước lạnh rửa mặt, nhìn chính mình trong gương hai gò má vẫn còn ửng hồng, đang cố gắng bình tĩnh lại, đột nhiên từ gian phía sau truyền đến tiếng rêи ɾỉ của một người phụ nữ cùng tiếng thở dốc nặng nề của một người đàn ông.

“Ưm ưm … a… nhẹ một chút … có người a … ”

"Đừng … đừng tới … "

Cô sửng sốt, còn tưởng rằng là tiếng động gì, dựng lỗ tai lên cẩn thận lắng nghe, sau khi nghe xong lập tức nhận ra đó là âm thanh gì, sắc mặt lại đỏ bừng, hốc mắt có chút nóng bỏng khô khốc, toàn thân nóng bừng, cô chạy trốn khỏi nơi đầy thị phi này.