Chương 4: Ba!

Sau khi kết hôn, hai người vẫn sống ly thân, Lâm Đào ở Giang An, Mạnh Ngọc Kiều ở Giang Ninh. Một năm sau có con gái Lâm Tinh Nhược, con gái sinh ra hai tháng, hai người cũng kết thúc cuộc hôn nhân như trò hề này, còn đứa nhỏ thì thuộc về Lâm gia. Kỳ thật trước khi kết hôn hai người đã đạt được thỏa thuận vì họ không có tình cảm, tốt hơn là nên thương lượng trước, cô ấy đã hoàn thành nguyện vọng của Lâm gia sinh con cho Lâm Đào, Lâm Đào cũng đã nói chuyện với ba mẹ của hai bên về việc đề nghị ly hôn với cô ấy, để đạt được một tình huống đôi bên cùng có lợi.

Mạnh Ngọc Kiều là một người phụ nữ bề ngoài thoạt nhìn dịu dàng và hiền hậu, ít nói nhưng kỳ thật trong nội tâm cô ấy lại phóng khoáng hoang dã, cô ấy chán ghét sự trói buộc của gia đình đối với cô ấy, nhưng cô ấy lại không cách nào thoát khỏi, cô ấy khao khát tất cả cuộc sống tự do, khát vọng có thể giải phóng chính mình. Lúc còn học đại học, cô ấy đã có một người bạn trai nước ngoài, kết quả gia đình cô ấy biết và cũng không đồng ý, hơn nữa còn nhanh chóng sắp xếp hôn sự của cô ấy và Lâm Đào. Sau khi sinh đứa con theo thỏa thuận này, cô ấy nhanh chóng ly dị Lâm Đào. Nói cho ba mẹ biết mình đã hoàn thành nghĩa vụ của mình, trả lại ân tình mà bọn họ đã cho cô ấy có cuộc sống sung túc nhiều năm như vậy, sau đó cô ấy liền cùng bạn trai người nước ngoài kia cùng nhau xuất ngoại.

Cô ấy chưa bao giờ ôm Lâm Tinh Nhược, đừng nói đến việc cho cô một ngụm sữa, thậm chí ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn cô một cái, đứa nhỏ này chẳng những không khơi dậy được tình mẹ con của cô ấy mà còn khiến cô ấy cảm thấy vô cùng chán ghét, cô là minh chứng cho cuộc sống đè nén nửa đời trước của cô ấy.

Mặt khác, Lâm Đào đã có một mối liên hệ tình cảm với Lâm Tinh Nhược ngay khi nhìn thấy cô, anh có chút xúc động khi nghĩ đến đứa nhỏ trông giống mình này sẽ có mối quan hệ không thể tách rời với anh trong suốt phần đời còn lại của mình. Từ nhỏ đến lớn anh chưa từng có cảm giác là sẽ có bất cứ thứ gì thuộc về anh, mà giờ phút này trước mặt anh là cái thứ nhỏ bé mềm mại này, cô bé đáng thương vừa sinh ra đã bị mẹ vứt bỏ, lại hoàn toàn thuộc về anh. Cô phải dựa vào anh để lớn lên, cô sẽ ngừng khóc dưới sự dỗ dành của anh, cô sẽ tìm kiếm giọng nói của anh, và một vài tháng sau đó cô sẽ gọi anh là “Ba”.

Khoảng thời gian đó cũng là thời kỳ khó khăn nhất trong sự nghiệp của Lâm Đào, trước trận đấu tay phải của anh bị gãy, bác sĩ yêu cầu anh không được tham gia thi đấu, nếu kiên trì ra sân rất có thể sự nghiệp của anh sẽ bị hủy hoại. Nhưng đối mặt với đối thủ mạnh, anh băng bó và ném bằng một tay, vài lần ghi bàn, dẫn dắt đội giành chiến thắng, giúp đội Giang Lam bảo vệ thành công ngôi đầu bảng. Nhưng nó cũng để lại di chứng vĩnh viễn, mỗi khi trời mưa cánh tay anh đều bị đau, sau đó vài lần phẫu thuật cũng khiến anh bỏ lỡ vào đội tuyển quốc gia.

Đó là một thời gian rất đen tối, anh không thể nhìn thấy tương lai, không biết liệu cánh tay của anh có thể trở lại bình thường hay không, không biết liệu anh có thể chơi bóng rổ và để hoàn thành ước mơ của mình hay không.

Nhưng khoảnh khắc y tá ôm Lâm Tinh Nhược ra khỏi phòng sinh, anh dường như đã được cứu sống, giống như nhìn thấy sự tồn tại có ý nghĩa hơn trong cuộc sống của anh so với bóng rổ, anh đặt tên cho cô là “Tinh Nhược”, “Hành trình của mặt trời và mặt trăng, nếu xuất hiện trong một nơi, ngôi sao sẽ rực rỡ khi xuất hiện.” Cô chính là ngôi sao may mắn của anh, sự xuất hiện của cô làm cho tất cả mọi thứ không còn tồi tệ như vậy, để cho anh biết rằng ngoại trừ bóng rổ, có những việc đáng để mình làm, là cô chiếu sáng anh trong bóng tối trong khoảng thời gian đó.