Chapter 7: Uất Trì Sinh, cho phép tôi hít thêm một hơi được không?

Thời Phi đột ngột tỉnh lại, hoảng hốt toát mồ hôi lạnh.

Chỉ thiếu chút nữa! Vừa rồi anh ta suýt mơ luôn!

Anh ta đã nhìn thấy bản thân mình đang tổ chức concert ở thế giới cũ!

Uất Trì Sinh thấy Thời Phi đột ngột tỉnh lại, ánh mắt tối sầm lại.

Không ai có thể tự tỉnh táo dưới sự thôi miên của anh ta.

Thời Phi là làm thế nào để tỉnh lại?

Thời Phi hít thở sâu một hơi, mỉm cười: "Bác sĩ Uất Trì, không nói gì mà chơi thôi miên, có hơi quá đà không?"

Chiếc bật lửa xoay một vòng trên đầu ngón tay Uất Trì Sinh, rồi được Uất Trì Sinh cất đi.

Anh ta lúc này mới nhìn về phía Thời Phi, cười lạnh: "Tôi không nhớ nhầm thì phải, là cậu lừa dối tôi trước chứ?"

"Kia không phải lừa dối anh." Thời Phi nhắm mắt lại một lúc, rồi chậm rãi nói: "Những gì tôi có thể nhìn thấy không chỉ giới hạn trong những gì tôi đã nói với anh. Anh muốn tôi bói toán cho không?"

Uất Trì Sinh nhìn Thời Phi vô cùng nghiêm túc trước mặt, không nói gì.

Thời Phi đem chính mình biến thành một dáng vẻ cao thâm khó đoán: “Vậy...để chứng minh, tôi sẽ nói cho anh biết tiến độ của Tô Bạch Dã và Cố Trầm Phong nhé. Họ...đã đánh dấu, ngay trong khách sạn này, còn số phòng...

Thời Phi cong môi, đôi mắt màu lam ngọc đầy vẻ quyến rũ: "...Nếu tôi đoán đúng số phòng, anh có thể tin tôi được không? Cho phép tôi...hít thêm một hơi của anh được không?"

Uất Trì Sinh nghe thấy yêu cầu này, bỗng chốc khựng lại.

Thời Phi không hề cảm thấy xấu hổ.

Cơ thể bên trong vẫn ngứa ngáy, khiến anh ta chỉ cần nhìn thấy Uất Trì Sinh là đã muốn lao tới, không thể kìm nén được.

Cảm giác này có lẽ là do tác dụng phụ còn lại của xuân dược.

Vì vậy, tốt hơn nên để anh ta hít thêm hai hơi của Uất Trì Sinh nữa, hẳn là sẽ thoải mái.

Uất Trì Sinh cau mày.

Thời Phi lấy tay vén mái tóc của mình, giọng điệu uể oải: "Tôi là Omega còn chưa nói gì, anh sẽ không nghĩ tôi làm nhục anh chứ? Trên người tôi, vẫn còn lưu lại mùi hương của anh.

"Hơn nữa, tôi đã nói tôi bói ra thân thế của anh, anh không tin, còn phải để tôi tốn công giải thích. Vì vậy, anh đã biết những gì anh muốn biết, xác nhận những gì anh muốn xác nhận, điều kiện duy nhất là để tôi hít thêm hai hơi, không có lời nào sao?"

Uất Trì Sinh lần đầu tiên gặp một Omega như vậy.

Hoàn toàn không có chút dè dặt nào, xông xáo, thậm chí còn coi tin tức tố riêng tư trở thành giao dịch lợi thế.

Nhưng rõ ràng Omega cũng giống như Alpha, vô cùng quý hiếm, vô cùng kiêu hãnh. Và những Omega dfinhr cấp, thậm chí còn hiếm có hơn, đều vô cùng yêu quý bản thân.

Không phải là không thể kết giao với các Alpha khác nhau, mà là về mặt bản năng và sinh lý sẽ cảm thấy người khác bẩn thỉu, không xứng đáng với họ.

Ngay cả Thời Bạch, kẻ hay làm chuyện ngu xuẩn, từ đầu đến cuối cũng chỉ cho Cố Trầm Phong, một Alpha, đến gần mình, chỉ đối xử đặc biệt với Cố Trầm Phong, những lúc khác, đều như nuốt thuốc súng vậy, người khác đừng hòng đến gần.

Uất Trì Sinh thực sự chưa bao giờ gặp một Omega đỉnh cấp như Thời Phi, dường như anh ta hoàn toàn không quan tâm đến việc bị ai đánh dấu.

Rõ ràng là cùng một cơ thể...sao lại có thể khác biệt lớn đến vậy?

Có phải Thời Bạch đã phải chịu quá nhiều kí©h thí©ɧ, vượt quá giới hạn chịu đựng của chính mình, nên mới sinh ra nhân cách "Thời Phi" để thay anh ta chịu đựng không?

Một nhân cách thầy bói bí ẩn và lười biếng?

Vô tư lự, điên cuồng, xinh đẹp và quyến rũ, đây là con người mà Thời Bạch muốn nhìn thấy sao?

Uất Trì Sinh trong lòng nảy sinh một chút tò mò nhè nhẹ với Thời Phi.

Anh ta cũng rất tò mò không biết nhân cách chính Thời Bạch khi nào sẽ quay lại. Khi quay lại nhìn thấy mình bị anh ta Uất Trì Sinh đánh dấu, chứ không phải Cố Trầm Phong, liệu có nổi điên hay không.

Nghĩ đến cũng thấy rất thú vị.

"Cần suy nghĩ lâu vậy sao? Chẳng lẽ anh...còn chưa phóng khoáng bằng tôi sao?" Thời Phi nhìn Uất Trì Sinh bằng đôi mắt đào hoa.

Uất Trì sinh nghe vậy, thu hồi suy nghĩ, nhấc cằm lên, ra hiệu đồng ý.

Nụ cười trên khóe môi Thời Phi dần dần nở rộng.

Anh ta khẽ ho một tiếng, nhắm mắt lại, yên tĩnh.

"Hệ thống, số phòng là 8716 hay 18 nhỉ?" Thời Phi bình tĩnh dò hỏi trong đầu.

Hoàn toàn không nhớ nổi.

[......Ký chủ, điều này có vẻ không phù hợp với quy tắc.] Hệ thống khẽ ho một tiếng.

"Lại vi phạm quy tắc nào nữa?" Thời Phi mỉm cười.

Hệ thống nhỏ này còn có bao nhiêu quy tắc lớn mà anh ta không biết?

[......Ừm...thôi được...8718.]

[Nhưng là ký chủ, tôi không phải là hệ thống gian lận, tôi là "Hệ thống xuyên sách hoàn hảo xinh đẹp", mã số Tiểu Xuyên. Bất kể ngài có nhớ được cốt truyện hay không, ngài đều phải tự mình giải quyết, Tiểu Xuyên chỉ có thể cung cấp lời nhắc và hỗ trợ khi cần thiết.]

Hệ thống nói một cách rập khuôn.

"Oh." Thì Phi qua quýt đáp một tiếng.

Anh ta mở mắt ra, nhìn Viễn Trạch khẳng định: "Số phòng là 8718. Tô Bạch Dã đã trở lại phim trường. Bên trong hiện chỉ có Cố Trầm Phong."

Uất trì Sinh giơ tay ấn chuông gọi phục vụ.

Chẳng mấy chốc, một người phục vụ khách sạn đã dfi lên, lịch sự cúi người trước cửa.

"Mở một chai rượu vang đỏ cho phòng 8718, xem xem người bên trong có phải Ảnh đế Cố Trầm Phong không." Uất Trì Sinh nhàn nhạt nói.

Người phục vụ nghe thấy cái tên "Cố Trầm Phong", tức khác mở to hai mắt nhìn.

Anh ta im lặng hai giây, sau đó lại cung kính cúi người, tỏ ra mình đã hiểu.

Uất Trì Sinh tiện tay nhét tiền boa vào túi trước ngực người phục vụ, giọng nói trầm thấp: "Không nên nói, thì đừng nói."

"Vâng, thưa ngài." Người phục vụ cảm nhận được tiền boa trong túi trước ngực, trên mặt hiện ra một tia vui mừng.

Dưới lầu là quán bar nổi tiếng ở thành phố A "Ngợp Trong Vàng Son", những vị khách đến Ngợp Trong Vàng Son tiêu xài đều là những người giàu có và quyền lực, anh ta đã gặp quá nhiều khách hàng như vậy, lần này còn liên quan đến ngành giải trí, tự nhiên anh ta biết nên nói gì và không nên nói gì.

Uất Trì Sinh quay lại ghế sofa trong phòng ngủ, ngồi xuống, hai tay tùy ý khoanh lại.

Thời Phi tràn đầy tự tin.

Quả nhiên, chưa đầy mười phút, người phục vụ đã bấm chuông cửa phòng, báo cáo tình hình cho Uất Trì Sinh.

Đúng là Cố Trầm Phong.

Ánh mắt Uất Trì Sinh tối sầm lại.

Một lúc sau, anh ta nhìn Thời Phi, nhàn nhạt nói: "Thời Phi, cậu nên biết rõ, có những chuyện gì cậu không được phép nói."

"Vâng, tôi biết. Vì vậy, tôi sẽ không nói gì về thân thế của anh. Cảm ơn bác sĩ Uất Trì đã giúp đỡ hôm nay. Bây giờ...tôi có thể hít thêm hai hơi của anh được không?"

Đôi mắt đào hoa của Thời Phi chớp chớp.

Uất Trì Sinh thở nhẹ một hơi.

Cậu ta coi anh ta là gì?

"Bác sĩ Uất Trì không muốn nuốt lời chứ?" Thời Phi cau mày.

Nghe vậy, Uats Trì Sinh dứt khoát giải phóng tin tức tố của mình.

[Kýchủ, nhài có thể yêu cầu anh ta giải phóng tin tức tố trấn an, hiệu quả sẽ tốt hơn.]

Hệ thống kịp thời nhắc nhở.

Thời Phi nghe vậy, trong lòng có chút hoang mang lại có chút kinh ngạc——

Tin tức tố trấn an?

Thứ này còn phân biệt được sao?

Thời Phi ngoan ngoãn, trực tiếp cong môi với Uất Trì Sinh: "...bác sĩ Uất Trì, ừm...tức là...có thể...trấn an trấn an tôi không?"

Uất Trì Sinh nghe thấy câu hỏi táo bạo này, trong lòng dấy lên một cảm giác kỳ lạ.

Anh ta đứng dậy lạnh lùng nói: "Đừng được voi đòi tiên."

Nói xong, anh ta nhặt lấy chiếc áo khoác vest bên cạnh, đi thẳng ra khỏi phòng ngủ, rời khỏi phòng suite.

Anh ta đã có câu trả lời, không cần thiết phải ở lại đây thêm nữa.

Thời Phi nhìn theo bóng lưng Uất Trì Sinh, không níu giữ, ngược lại thở phào nhẹ nhõm.

Anh ta ngửi thấy hương thơm lạnh lẽo của tuyết tùng trong căn phòng, toàn thân dường như được thông suốt.

[Không ngờ tin tức tố của Thời Bạch và Uất Trì Sinh lại phù hợp.]

Hệ thống lơ lửng trong tâm trí nói.

"Còn có chuyện ngươi không biết nữa đấy." Thời Phi nhướng mày.

Anh ta còn tưởng hệ thống biết hết mọi thứ trong cuốn sách này.

[Ký chủ, những gì Tiểu Xuyên có thể biết chỉ giới hạn trong những gì tác giả gốc đã viết. Mà những gì đang xảy ra với ngài bây giờ nằm ngoài cốt truyện chính.]

"Ừm. Chỉ cần hoàn thành cốt truyện chính là được rồi sao?" Thời Phi nhắm mắt lại, thoải mái cuộn tròn trên giường, "Làm thế nào để hoàn thành, ngươi sẽ quản tôi sao?"