Chương 5

Giọng nói của anh tôi từ bên ngoài cửa truyền đến.

Tôi vẫn còn chưa kịp nói gì, Hứa Phiên Phiên đột nhiên vùng khỏi bảo an, lao về phía trước, đυ.ng phải anh trai tôi.

Mọe! Cái thứ c.hết tiệt như cô ta chả biết bình thường làm cái trò gì mà sức như trâu vậy!

Sau khi đυ.ng phải, Hứa Phiên Phiên tự mình ngã vật ra trước mặt anh tôi.

Hốc mắt đỏ bừng, đôi gò má nhợt nhạt, cứ như một đóa hoa trắng nhỏ đung đưa trước gió.

Mà hình ảnh tôi phản chiếu trong gương, mái tóc lọn sóng to, đôi môi đỏ chót cùng với đường kẻ mắt cao vυ"t như sắp chạm đến tận trời.

Chẳng trách cô ta là nữ chính, còn tôi đây chỉ được cái vai nữ phụ ghẻ.

Hệ thống bắt đầu la hét: “Cuộc gặp gỡ định mệnh!”

Mặc dù như vậy, tôi cảm thấy có lẽ nó vẫn còn vui mừng quá sớm.

Anh tôi lùi về phía sau hai bước, hai tay giơ cao chứng minh trong sạch:

"Anh không có đυ.ng vào cô ta! Ăn vạ! Chắc chắn là ăn vạ!"

Nước mắt Hứa Phiên Phiên mới rơi được một nửa, lại bị lời nói của anh tôi làm cho nín họng, đợi đến lúc phản ứng lại bị quản lý mau lẹ xách ra ngoài rồi.

Cô ta vừa đi vừa điên cuồng xin thứ lỗi.

Trong cơ thể tôi, hệ thống đã ỉu xìu như quả cà tím bị sương giá đánh gục.

Nó còn tiếp tục tự động viên bản thân: “Không sao! Nam nữ chính là oan gia ngõ hẹp, việc tốt nhiều trắc trở, không có gì phải lo cả.”

Lạc quan thật đấy.

Tôi dặm lại son trên môi, mỉm cười, nắm tay anh tôi cùng nhau đi xuống lầu.

Trên sân khấu, tôi và anh trai cùng nhau cắt bánh, bố mẹ đứng một bên nhìn về phía chúng tôi, vui vẻ cong mắt cười.

Anh tôi mặc dù tính ch.ó thật, nhưng tôi không tin anh ấy sẽ vì người khác mà hại c.hết tôi, còn làm cha mẹ tức c.hết.

Trừ khi anh ấy phát điên.

"Em đang nhìn gì đấy?"

Anh tôi đưa tay vẫy vẫy trước mặt tôi: “Em vẫn chưa muốn ăn bánh à?”

“Đừng nói với anh là em lại muốn giảm cân, em gầy như con bọ ngựa ấy.”

"Anh mới giống bọ ngựa ấy!"

Anh trai lập tức phô bày thể hiện cơ bắp cho tôi xem.

Thần kinh!