Chương 3

|Ký chủ, có chuyện gì sao?|

Dư Ngư thấy Lâm Linh trực tiếp xuất hiện giữa không trung, giật mình một cái, nhanh chóng xoay người lại ngăn trở tầm mắt của đồng nghiệp.

|Ký chủ không cần lo lắng, trừ cô thì những người khác không nhìn thấy tôi cùng phần mềm trong điện thoại di động đâu, sau này cứ trực tiếp gọi tôi bằng ý niệm là được.|

Nghe thấy lời nói của Lâm Linh, Dư Ngư lập tức làm bộ mà cầm điện thoại di động đi tới đi lui, làm cho động tác che đậy của mình quá đột ngột, thuận tiên mở đơn đặt hàng từ tối hôm qua ra xem một lượt, chỉnh sửa địa chỉ giao nhận.

|Lâm Linh, cô nói có nguy cơ sinh tồn là sao, sẽ không ngừng có thiên tai sao? Giống động đất như hôm nay?|

|Căn cứ vào số liệu không có cách nào phân tích ra kết luận cuối cùng.|

Dư Ngư thay đổi vấn đề.

|Khoảng cách đến thời gian gian nguy cơ sinh tồn còn bao lâu?|

|6 ngày 8 giờ 52 phút.|

Thời gian còn lại quá ngắn.

Ngón tay cô vì nôn nóng mà vòng quanh, trong lúc vô tình mở ra thông tin nào đó, thoáng nhìn cái tên trong đó, Dư Ngư nhang chóng ấn khoá màn hình lại.

Thần sắc của cô hiện lên qua màn hình tối đen như mực không tốt lắm.

|Bây giờ tôi phải làm cái gì?|

|Thời gian vô cùng cấp bách, căn cứ vào thông tin của ký chủ, tạm thời đưa ra các kiến nghị sau đây:

Một, một lần nữa lên kế hoạch mua sắm đồ dùng, giảm các chi tiêu đồ ăn vặt không cần thiết, gia tăng vật dụng chứa đựng, đồ ăn lâu dài, mua những mặt hàng cần thiết, đồ phòng thân đao hoặc là vũ khí, cùng với dựng cụ y tế.

Hai, đổi mới nơi ở, nơi ở hiện tại có tính an toàn, riêng tư kém, không gian lưu trữ vật tư không đủ, đề cử thuê một nơi tương đối độc lập, có tín an toàn cùng riêng tư cao, ví dự như biệt thự ở ngoại ô, hoặc đổi thành cứ trú ở thành phố, hoặc trở về nhà cũ của bà của cô để lại.

Ba, mua xe, đến thời gian sinh tồn, dẫn đến giao thông không thuận tiện, có thể thông qua cho vay mà mua sắm xe việt dã địa hình, tiếp theo tìm cơ hội tìm nơi chứa xăng nhất định.|

|Làm sao cô biết bà của tôi để lại nhà cho tôi?|

Nhưng mà Dư Ngư chua kịp nghe được Lâm Linh trả lời thì bị giọng nói của đồng nghiệp kéo suy nghi trở về.

“Tiều Ngư, tiểu Ngư, sao em lại đứng gây ngốc chỗ đó?”

“Sao ạ?” Dư Ngư lấy lại tin thần, phát hiện ra mọi người xung quanh đã tản ra, “Mọi người đều đi rồi sao?”

“Đúng vậy, động đất đã kết thúc. Sếp ở trong nhóm chat thúc giục mọi người quay trở về, muốn mở một cuộc họp nhỏ, đi nhanh lên, nếu đi muộn coi chừng ông ta mắng đó.”

Dư Ngư: “Bây giờ?”

Đồng nghiệp gật đầu, kéo cô đi vào trong.

Trong nháy mắt trong đầu Dư Ngư hiện lên một suy nghĩ: Tận thế đến cũng tốt, ít nhất không cần phải đi làm.

Đi được một nữa, đột nhiên Dư Ngư dừng lại.

Đồng nghiệp có chút khó hiểu: “Sếp nói họp ở lầu 4 mà.” Bây giờ mới ở lầu 3.

“Mọi người đi lên trước đi, em về lấy vở và bút.”

Dư Ngư nhanh như bay chuẩn bị giấy xin nghỉ phép 5 ngày cùng với thư từ chức, cô nghĩ kỹ rồi, nếu sếp không đồng ý cho cô nghĩ 5 ngày, thì cô sẽ trực tiếp từ chức.

Không nghĩ tới, thấy được bản kế hoạch lần trước của cô hoàn thành cũng không tồn, nên sếp sảng khoái đồng ý cho cô nghĩ 5 ngày.

Trước khi đi Dư Ngư mượn chuyện động đất, ám chỉ nói cho đồng nghiệp vài câu, ngược lại bị trêu ghẹo một hồi, hỏi cô có phải gần đây bị áp lực công việc quá không mà xuất hiện ảo tưởng không thực tế.

Dư Ngư cũng không có nhiều lời, đành phải cười cười mà rời đi, trên đường trở về chung cư cô mua vé máy bay gần nhất, thu thập đơn giản hành lý của mình, nhanh chóng xách vali chạy tới sân bay, sau khi bước lên máy bay cô mới có thời gian rảnh rỗi hỏi chuyện Lâm Linh.