Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Là Trúc Mã Của F4 Trong Tiểu Thuyết Học Đường

Chương 1.3: Quay về lúc 7 tuổi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Người phụ nữ nhìn về phía Văn Tiêu, chỉ cảm thấy cậu bé nhỏ xinh đẹp im lặng đứng bên cạnh, trên mặt không có biểu cảm này thật ngoan.

Bị Hoắc Triển Ngôn bắt nạt cũng không hé răng không khóc nháo, dáng người cũng nhỏ nhỏ gầy gầy, không giống như Hoắc Triển Ngôn, trong đám bạn cùng lứa tuổi có cỡ người là lớn nhất, y như hổ con.

Đứng trước cậu bé nhìn vừa ngoan ngoãn, hiểu chuyện lại vừa xinh đẹp này liền khiến cho người phụ nữ dâng lên ý muốn bảo vệ.

“Bạn học nhỏ này không cần sợ đâu, trên này là số điện thoại của dì, nếu Hoắc Triển Ngôn dám bắt nạt con, con hãy đi tìm giáo viên liền nhé, con cũng có thể trực tiếp gọi tới điện thoại dì rồi nói cho dì.

Dì không phải loại phụ huynh không hiểu chuyện, nếu con nói cho dì thì dì chắc chắn sẽ vì con mà ra mặt......” Nàng hơi hơi cúi người, không có bút nên liền lấy ra từ ví da một tấm danh thϊếp, đặt ở trên tay Văn Tiêu.

Nhưng mà một đứa bé đáng yêu như vậy, tại sao nàng bị gọi phụ huynh nhiều lần thế mà cũng chưa từng nhìn thấy lần nào.

Lại không phải nói, vừa nhìn đã thấy đúng là kiểu sẽ làm cho Hoắc Triển Ngôn bắt nạt.

“Chỉ là lúc trước tại sao lại chưa từng nhìn thấy con, là ở ban nào...... Con yên tâm, dì không phải người xấu.”

Văn Tiêu bị cả đống hành động này làm cho kinh ngạc đứng sững tại chỗ, nhưng tiếng động ngoài cửa cũng truyền tới trong văn phòng, người đàn ông trẻ tuổi khi nãy dẫn cậu đến phòng học mới đi ra.

Anh đeo đôi kính đen dày nặng, mặc chiếc áo lông màu sợi đay, thoạt nhìn hơi yếu đuối nhưng cũng rất đỗi dịu dàng.

“Bà Hoắc......” Chủ nhiệm lớp cười bất đắc dĩ, cho rằng Văn Tiêu sững sờ tại chỗ là do sợ hãi nên kéo cậu bé ra xa: “Cậu bé là Văn Tiêu ở ban chúng ta, lúc trước bởi vì bị bệnh nên xin nghỉ hai tháng, không có tới học cho nên chưa thấy qua cũng là chuyện bình thường.”

“Bị bệnh...... Còn là bạn học cùng lớp của Triển Ngôn?”

Văn Tiêu mơ hồ cảm thấy ánh mắt bà Hoắc này nhìn mình có vài phần nóng bỏng, ngó qua bên cạnh là vừa vặn đối diện với tầm mắt hung ác của Hoắc Triển Ngôn......

Đều nóng rực như nhau, từ phương diện nào đó mà nói, đôi mẹ con này rất ư là giống nhau.

Tới khi vào văn phòng, chủ nhiệm lớp mới đẩy đẩy mắt kính, nhìn Văn Tiêu cũng đi theo vào thì có hơi bất ngờ.

Anh vốn đang cho rằng khi Văn Tiêu đi ngang qua văn phòng thì đúng lúc bị Hoắc Triển Ngôn chặn lại ở cửa.

“Bạn học Văn Tiêu tới tìm thầy có chuyện gì sao?”

Văn Tiêu vẫn chưa quên mục đích mình đến đây, tuy rằng đã gặp được Tống Cảnh Bạch và Hoắc Triển Ngôn nhưng cậu vẫn chưa từ bỏ ý định muốn tận mắt xác nhận một chút.

Tên bọn họ là kêu như này sao, có khi lại chỉ là đồng âm thì sao?

“Thầy ơi, con muốn xem danh sách lớp.”

Chủ nhiệm lớp nghe xong hơi sửng sốt, từ trong ngăn kéo lấy ra 2 tờ giấy được kẹp chung với nhau.

“Con muốn tìm hiểu bạn học trong lớp à?” Chủ nhiệm lớp thấy Văn Tiêu nghiêm túc nhìn tên trên danh sách, trong mắt hiện lên một tia vui mừng.

Phải biết rằng tuy rằng những đứa trẻ này đều là học sinh lớp một nhưng lại thật sự khó quản thúc, đặc biệt là bên trong còn có mấy học sinh làm người ta vô cùng đau đầu.

Bây giờ nhìn thấy Văn Tiêu quan tâm lớp như vậy, không thể nói là không vui mừng được.

Lớp học cuối cùng cũng có một đứa hiểu được đoàn kết chính là sức mạnh rồi!

“Giữa các bạn học nhớ phải hỗ trợ lẫn nhau, yêu thương lẫn nhau, dù sao thì tới trường này học, sau này sơ trung cao trung cũng đều có thể sẽ cùng nhau học…… Ngày thường đi học nhớ chơi với các bạn nhiều vào.”

Văn Tiêu từ lúc lướt mắt đến mấy cái tên kia thì đôi mắt vẫn luôn kinh hoàng, bởi vì cậu thấy được trên danh sách lớp không chỉ có Tống Cảnh Bạch và Hoắc Triển Ngôn mà còn thấy được hai cái tên khác......

Các nhân vật có tiếng tăm lớn trong tương lai ở truofng học, đi đến đâu cũng đều là - F4, thế nhưng tất cả ở cùng lớp với cậu. Có chắc là còn cứu được không

Hơn nữa bốn người bọn họ còn có một điểm chung, đó là tính cách ác liệt.

Hỗ trợ lẫn nhau, yêu thương lẫn nhau..... Cùng nhau học lên, này chắc là đùa thôi……

Văn Tiêu lại nghĩ tới cái bản mặt không cân đối kia của Hoắc Triển Ngôn, trả lại danh sách cho thầy rồi đi ra khỏi văn phòng.

Tống Cảnh Bạch tại sao lại không dùng sức đánh chứ, chưa ăn cơm no sao?
« Chương TrướcChương Tiếp »