Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Là Trúc Mã Của F4 Trong Tiểu Thuyết Học Đường

Chương 2.1: Méc bố mẹ.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Văn Tiêu vừa vào lớp học đã đi thẳng xuống dưới cuối lớp, phát hiện Tống Cảnh Bạch đã biến mất.

Cậu ngồi xuống bàn, tay mở sách giáo khoa ra, chợt nhớ ra bản thân cậu đã quên một chuyện —— quên mất nói với thầy giáo là muốn đổi bạn cùng bàn.

Bình tĩnh mà xem xét, cậu không muốn ngồi chung với Tống Cảnh Bạch, dù sao thì những hồi ức mà cậu ta mang tới cho cậu cũng không tốt đẹp gì.

Nếu trọng sinh, sẽ không có chuyện là cái gì cậu cũng không làm, không đi dạy dỗ bọn họ là đã tốt lắm rồi, làm sao mà sống hòa hợp được chứ.

Hơn nữa vừa rồi ở văn phòng cậu cũng đã đυ.ng tới Hoắc Triển Ngôn.

Từ nhỏ đến lớn thấy những lời này, quả nhiên không sai...... Dễ tức giận, không hề có lý, tự cho mình là đúng, đó chính là nói Hoắc Triển Ngôn.

Cậu vừa nhớ ra chuyện này thì liền nhìn thấy một bóng dáng vọt vào phòng học, người đó sau khi nhìn một vòng xung quanh phòng học thì nhanh chóng đi thẳng về phía cuối lớp, dùng sức đập mạnh tay vào bàn học của Văn Tiêu, tiếng vang rất lớn làm cả ban ngay lập tức im bặt.

“Mày lập tức đi tìm thầy giáo nói rằng mày muốn đổi bạn cùng bàn mau!” Hoắc Triển Ngôn nghiến răng, hung ác mà trừng mắt với cậu.

Chỉ là cậu ta càng làm dáng vẻ như này thì cái mặt sưng lên một nửa với chi chít băng dán kia lại hơi buồn cười.

Bây giờ còn nhỏ nên chưa có biết thích cái đẹp gì, có lẽ còn chưa ý thức được rằng mình có hơi hơi béo phì.

Văn Tiêu cảm thấy có khi Hoắc Triển Ngôn bị Tống Cảnh Bạch đánh nên đầu có vấn đề rồi, nói chuyện không đầu không đuôi thật khó hiểu.

Chỉ là cho dù Hoắc Triển Ngôn không nói thì cậu cũng phải đi tìm thầy giáo đổi bạn cùng bàn, đổi thành ai cũng được, chỉ cần đừng cho cậu ngồi chung với F4.

“Mày không được ngồi chung với Tống Cảnh Bạch!” Hoắc Triển Ngôn nói từng chữ một.

Văn Tiêu cũng nghe ra được ý gì, vậy là Hoắc Triển Ngôn muốn cậu đổi bạn cùng bàn là bởi vì ngày hôm qua Tống Cảnh Bạch vừa đánh cậu ta một trận.

Bởi vì đã kết thù với Tống Cảnh Bạch nên liền nghĩ tới việc bắt ép bạn cùng bàn của Tống Cảnh Bạch đổi chỗ, như vậy sẽ không ai đồng ý ngồi chung với Tống Cảnh Bạch nữa, thật là ấu trĩ mà...

“Tôi ngồi cùng ai cậu quản được sao?” Văn Tiêu ngẩng đầu lên nhìn cậu ta chằm chằm, trên mặt không biểu hiện gì, chỉ là khi nói chuyện không hề giấu đi sự khinh thường: “Cậu đánh không lại cậu ta nên chỉ có thể làm mấy việc râu ria này thôi.”

Giọng của Văn Tiêu rất nhỏ, các bạn học khác lại ngồi cách khá xa nên không nghe rõ được, chỉ có thể ở bên cạnh tò mò tại sao mới đây mà Hoắc Triển Ngôn đã tìm bạn học mới gây chuyện.

Đôi tay Hoắc Triển Ngôn đặt trên bàn học, thân mình hơi nghiêng về phía trước một tí, do đó cậu ta và Văn Tiêu không chỉ mặt đối mặt mà còn cách rất gần, nên mỗi câu cậu ta đều nghe được rõ ràng.

Đôi mắt cậu ta trừng lớn nhìn Văn Tiêu, như là bị những lời này của cậu chọc trúng tim đen, mặt đỏ tai hồng hết cả lên.

Văn Tiêu cảm thấy vẫn còn chưa đủ, chỉ muốn nhanh chóng tiễn cái người phiền như quỷ này đi, trực tiếp thêm dầu vào lửa.

“Với lại, cậu không nhìn lầm đâu, tôi vừa rồi chính là đang chê cười cậu......”

Ngay sau đó Văn Tiêu liền cảm nhận được cổ áo mình bị người đối diện kéo lên, đến cái ghế dựa bên cạnh cũng bởi vì hành động bất ngờ này của Hoắc Triển Ngôn mà bị đẩy ngã.

Cậu ta túm lấy cổ áo Văn Tiêu, làm cho chiếc nơ sạch sẽ màu xanh biển cũng trở nên nhăn nhúm.

“Mày thừa nhận rồi.” Hoắc Triển Ngôn cắn răng, trừng mắt đến đỏ lên.

Nếu không phải Văn Tiêu biết lực tay của cậu ta bao lớn thì có khi đã nghĩ Hoắc Triển Ngôn bị làm tức tới khóc cơ. Nhưng cậu biết là không thể nào, ai cũng có thể khóc nhưng riêng Hoắc Triển Ngôn thì không thể được.

Trước nay đều là cậu ta bắt nạt người khác, bắt nạt người ta đến phát khóc, chứ ai lại dám bắt nạt tiểu Thiếu gia của nhà họ Hoắc đâu?

Cậu nhìn Hoắc Triển Ngôn, đôi mắt không cảm xúc đột nhiên hơi cong lên một chút, đôi mắt xinh đẹp này khi cười giống như có thể khiến cho người nào đang giận dữ đều có thể bình tĩnh trở lại, chỉ là trong những người này không bao gồm Hoắc Triển Ngôn.

“Chẳng lẽ cậu không thấy buồn cười sao?” Văn Tiêu nói.

Nhìn lực tay Hoắc Triển Ngôn mạnh như vậy làm Văn Tiêu có hơi nghi ngờ, Tống Cảnh Bạch làm thế nào mà lại đánh nổi Hoắc Triển Ngôn hơn nữa trên mặt lại không bị thương gì.

Bởi vì dù cho là hiện tại hay là kiếp trước, Tống Cảnh Bạch trong ấn tượng của cậu đều không phải là kiểu người sẽ đi đánh nhau.

Huống chi là một trận gió mang theo dao nhỏ, khi gió thổi qua, trên người cũng đã đầy các miệng vết thương nhỏ, mà đối phương từ đầu đến cuối đều là bộ dáng cười dịu dàng không để tâm chút nào, cứ như chuyện gì cũng đều không liên quan đến cậu ta.

“Mày có tin là tao đánh mày không......” Hoắc Triển Ngôn siết chặt tay, nửa ngày mới nghẹn ra những lời này.
« Chương TrướcChương Tiếp »