Chương 5

Chẳng qua những thứ này đều là văn bản thuần chữ, cũng không có tranh vẽ miêu tả cụ thể.

Nói cách khác, chính là tri thức lý luận phong phú, nhưng lại không có kinh nghiệm thực tiễn.

Mãi đến giờ khắc này, cô bé mới rời đi sơn động âm u, lần đầu tiên nhìn đến trời xanh không mây, cảm giác ánh mặt trời chiếu khắp nơi, rốt cuộc mới ý thức được--------------

Chính mình thật sự đi tới thế giới này.

Mà sơn cốc Darryl Hill bị núi đá bao phủ, cũng không có quá nhiều thực vật, con sông phía dưới sơn cốc đã sớm khô cạn.

Ngay cả hô hấp cũng có thể ngửi được mùi vị rỉ sắt cuồn cuộn của đất đá.

Đừng nói biển rộng, ngay cả tung tích của nước cũng không có.

Nhưng mà Tân Tây cũng không thất vọng quá nhiều, lúc này trên mặt cô bé tràn đầy tò mò, móng vuốt nhỏ nắm lấy bả vai của Harold, đôi mắt xanh lam ngó trái ngó phải, đối với mọi thứ đều tràn ngập cảm giác mới mẻ.

Cuối cùng, tầm mắt của cô bé cố định ở trong một sơn động thật lớn.

Khác với những sơn động đơn sơ khác, rõ ràng nơi này được cố tình mở ra, xung quanh được mài giũa trên nhẵn, còn trang bị cửa đá dày nặng, phía trên còn điêu khắc hoa văn đơn giản.

Đối với những con rồng khổng lồ không để ý tới nơi dừng chân tới nói, nơi này đã rất tỉ mỉ.

Tân Tây vươn móng vuốt chỉ qua: “Nơi đó có tiếng nước.”

Nghe xong lời này, Harold kinh ngạc nhìn cô bé một cái, giống như không nghĩ tới em gái Tân Tây thoạt nhìn nhu nhược lại có một đôi tai nhanh nhạy như vậy, rất nhanh nói: “Đó là cung điện Rồng, bên trong có một hồ nước rất lớn, trong khoảng thời gian này mẹ và các rồng khổng lồ khác đang bận rộn chứa đầy nó.”

Nói xong, cậu bé cẩn thận tiến đến cửa đá, chen vào kẹt cửa.

Cảm giác đầu tiên của Tân Tây là âm lãnh.

Tuy rằng hang rồng mà cô bé ở hơn nửa năm không có cửa, nhưng mỗi ngày đều có thích mặt trời chiếu vào mấy giờ đồng hồ.

Lạnh, cũng không hoàn toàn là lạnh.

Nhưng khác hẳn với cung điện Rồng.

Mới vừa bước tới đã bị hàn khí ập vào mặt, còn có mùi vị thâm thúy của thủy triều trong huyệt động.

Đồng thời, nơi này cũng rất lớn, đỉnh đầu ảnh dấu hoàn toàn trong bóng tối, căn bản nhìn không thấy.

Tân Tây cảm thấy, làm Harold ôm chính mình bay hai vòng ở bên trong cũng không phải vấn đề gì lớn.

Đi vào bên trong, liền thấy một hồ nước được đào ra.

Giống như sự miêu tả của Harold,, hồ nước rất lớn, sóng nước lấp lánh.

Tràn ngập lực hấp dẫn đối với bé con Thần Long hệ thủy đang bị khô cằn.

Cô bé căn bản không kịp chờ Harold tới gần, đã ngồi dậy nhảy vào trong, thân hình mảnh khảnh trực tiếp chui vào trong nước.

Đồng thời, hé miệng hộc ra một viên hạt châu.

Long châu.