Chương 1: Thế giới bao la, oan gia ngõ hẹp

Mùa đông trời đầy mây có lúc sẽ làm cho người ta có một loại cảm giác "ngủ mơ", như thể tâm trí vẫn còn quấn ở trong lớp chăn bông thật dày, chưa theo kịp với mắt, tiếp xúc với ánh sáng mờ ảo.

Hôm nay là một ngày đầy mây, nhìn thời tiết thì chắc hẳn là sẽ có tuyết rơi. Không khí lưu động cũng rất không thân thiện, phàm là vừa thò đầu ra, gió đông bắc gần như có thể "gào" một tiếng, lập tức xua đi tâm trí hãy còn lơ mơ.

Một chiếc Audi Q5 Jeep màu đen chói mắt đang tấp vào lề đường. Một người đàn ông to lớn để lộ ra đôi chân gò bó không được tự nhiên, kim chỉ màu đỏ trên đồng hồ tốc độ xe chỉ dừng ở vạch ở mười rưỡi.

Không khí ấm áp trong xe đang bốc lên, thổi vào trên mặt người ngồi ở ghế lái đang phát sốt.

Trương Úy Lam dứt khoát đưa tay, tắt điều hòa trong xe. Rồi hắn lại buồn bực khó chịu, lại mở cửa sổ xe ra một khe hở.

Không khí lạnh theo khe hở chui vào bên trong, chui vào trong cổ áo Trương Úy Lam, vương lên sợi tóc của hắn.

Đầu lạnh buốt làm cho huyệt Thái dương của hắn giật giật, lập tức cảm thấy đau đầu, như thể đầu bị nhét vào trong máy xoắn(*) vậy.

(*) Máy xoắn là một loại thiết bị chế biến thực phẩm , cũng có thể nói là thiết bị chế biến bán thực phẩm, nhiệm vụ chính của nó là thay thế công việc thủ công chế tạo các loại thiết bị tạo hình xoắn khác nhau.

Trương Úy Lam cau mày, nhanh chóng đóng cửa sổ xe lại. Hắn lại lắc đầu hai cái, tốt xấu gì cũng dịu đi một chút.

Cũng không biết đã là chiếc xe thứ mấy vượt qua hắn. Lần này chiếc xe phía sau là một chiếc Santana màu vàng sâm panh.

Chiếc Santana bọc da sáng chói, tư thế phô trương, nó vượt qua Audi Q5 rồi nghênh ngang rời đi, đồng thời không quên bấm còi "Bíp" một tiếng để thể hiện sự khinh thường. Không có con ốc sên nào bò chậm như vậy.

Trương Úy Lam cuối cùng cũng nhấn chân ga, tăng tốc độ xe lên, không để cho chiếc Jeep màu đen của mình lại va phải đầy phân gà trên đường nữa.

Phía trước có đèn đỏ, Trương Úy Lam lười chờ, vì thế bẻ lái rẽ phải.

Hắn đi theo các con đường rất tùy hứng, không phải bởi vì mọi con đường đều dẫn đến La Mã, mà là vì cuộc hành trình này của hắn không có mục đích, cho nên tốc độ, hay là phương hướng, đều không quan trọng.

Trương Úy Lam mơ hồ quẹo vào một con phố. Bảng hiệu ở góc đường không nổi bật trong bầu trời đầy mây, giống như bị phủ bụi. Trên đó viết "Đường Chung Thủy", phía dưới là một cặp mũi tên nhỏ.

Trương Úy Lam nhìn thoáng qua, quét tới hai cái KTV. Đây là một con phố thương mại giải trí.

Lúc này đã qua giữa trưa rồi, nhưng vẫn có mấy cửa hàng chưa mở cửa.

Trương Úy Lam đang lái xe đi dạo, thì điện thoại di động trong túi vang lên.

Hắn cầm điện thoại lên nhận máy: "Alo."

Giọng của Trương Ngôn Hoan vừa mềm mại vừa ngọt ngào, là điển hình của cô gái nhỏ: "Anh, khi nào thì anh về?"

"Tìm anh có việc gì?" Trương Úy Lam không trả lời mà hỏi ngược lại.

"Không có việc gì..."

Trương Ngôn Hoan do dự một lúc, biết mình không thể nói vòng vo được với Trương Úy Lam, đành phải nói thẳng: "Năm nay anh có thể về đón năm mới không?"

Ngay sau đó cô nửa làm nũng nửa năn nỉ: "Anh, anh về đi, được không?"

Trương Úy Lam dừng lại, không lập tức nói chuyện, hắn dừng xe lại: "Tiểu Hoan, đừng làm loạn."

Trương Ngôn Hoan không vui: "Em không làm loạn."

"Cho dù anh không đến chỗ cậu, ít nhất cũng phải ở nơi trong tầm với, tháng trước anh vừa mới xuất viện, ai yên tâm về anh được chứ?" Trương Ngôn Hoan nói được một nửa tự mình im lặng.

Cô có yên tâm hay không? Người anh trai khốn kiếp của cô có bao giờ quan tâm đến trái tim của người khác đang treo lơ lửng hay không đâu?

Trương Úy Lam quả thật mặc kệ, nghẹn ra một câu: "Còn chuyện gì không?"

"..." Trương Ngôn Hoan không thể không thay đổi thái độ: "Vậy anh phải chú ý sức khỏe đấy!"

Trương Úy Lam: "..."

Trương Úy Lam thật sự không hiểu nổi. Hắn nghĩ thầm, Trương Ngôn Hoan từ nhỏ đã được nuôi nấng nâng niu bằng cả hai tay, kết quả lại không như ý muốn. Khỏi cần nói đến khuê tú, vẻ ngoài và bên trong của Trương Ngôn Hoan hoàn toàn trái ngược nhau, tiến hóa thành một củ cải thích lo chuyện bao đồng, củ cải chuyên ném lên mặt hắn.

"Nhất định anh phải ăn cơm đúng bữa biết chưa? Em sẽ gọi điện thoại cho anh để kiểm tra. Nếu anh lại bị bệnh, em sẽ không để yên cho anh đâu. Anh có nghe thấy không? Không để yên!"

Đầu Trương Úy Lam càng đau hơn, bị càm ràm đến nỗi rất tuyệt vọng, thật sự chống đỡ không nổi.

"Được rồi, biết rồi." Trương Úy Lam chỉ nói vỏn vẹn hai câu, không đợi Trương Ngôn Hoan gào lên, đã cúp điện thoại.

Lúc này vùng đất dưới bánh xe Trương Úy Lam, là quê hương nơi hắn lớn lên, cách thành phố nơi hiện hắn đang sinh sống và làm việc khá xa, khoảng hơn 2000 km.

Mà cái gọi là "quê hương", đối với Trương Úy Lam, cũng chỉ là một hình dung suông mà thôi.

Những năm gần đây, Trương Úy Lam có trở về "quê hương" vài lần. Trong những lần đó, hắn đã được dạy dỗ về sự tàn nhẫn của "Vật đổi sao dời".

Trường học đã được tân trang lại, nhà cửa trong khu phố cũ đã được xây dựng lại, gạch ngói cũ đều bị vứt bỏ. Địa mạch(*) bởi vì mưa gió ăn mòn trở nên biến dạng, kết cấu đảo lộn. Ngay cả con đường cũ đó cũng không còn nữa. Mùi thơm của bánh trứng, hơi nóng của khoai lang nướng, sơn tra đỏ rực của hồ lô đường, lớp đường lấp lánh dưới ánh mặt trời... Tất cả đều biến mất rồi.

(*) Mạch ở dưới đất, là từ được người ta dùng để miêu tả tính chất của địa hình khi nói về Phong Thủy.