Chương 5: Nhà họ Chung có chút thần bí

"Tôi xấu? Trước khi sinh cho anh một đứa con trai, vòng eo của tôi không phải là 63 cm sao? Đồ súc sinh không có lương tâm, tôi liều mạng với anh. Hôm nay hoặc là anh chết hoặc là tôi chết."

Lữ Tinh Tinh vừa mắng vừa đi nhặt chiếc ghế gập ở bên cạnh, vung về phía Trương Chí Cường. Chân bà ấy đạp lên đôi dép lê, giẫm lên đống hỗn loạn trên mặt đất, gót chân trái không biết bị cái gì cắt, đang chảy máu ào ào.

Chung Ninh không khỏi trợn mắt há hốc mồm, hai vợ chồng nhà họ Trương thường xuyên cãi nhau gà bay chó sủa, nhưng tình hình hôm nay thật sự rất căng thẳng.

Ngay lúc Chung Ninh đang phân vân có nên đi kéo người một cái hay không, kéo ai thì sẽ có cơ hội chiến thắng hơn, trước cửa viện đột nhiên "Kít" một tiếng phanh lại.

Một chiếc xe tải lớn dừng ở cửa, cửa ghế lái mở ra, bước xuống đúng là một ngưởi phụ nữ xinh đẹp - Là Chung Bội.

Chung Bội cởi đôi giày cao gót ra, hai tay mỗi bên một chiếc giày, vừa nhìn thoáng qua, bà ấy chính là một mỹ nhân chân trần đang bước ra từ trong thế giới phàm trần, bước chân nhanh như gió.

Chung Bội mở đôi môi đỏ rực: "Trương Chí Cường, anh là tên khốn nạn nhát cáy, anh giở thói ngang ngược trong viện nhà ai? Anh thử động đến Tinh Tinh thử xem, đừng trách bà đây làm đầu anh đầy lỗ nhé!"

Bà ấy nói xong, đẩy Lữ Tinh Tinh ra, lập tức giơ cao tay lên, hai tay cùng tấn công, nện gót giày dài nhọn lên đầu Trương Chí Cường.

Trương Chí Cường tám phần là cố gắng tránh né, một phần nhẫn nhịn, còn một phần còn lại là xô đẩy đánh trả, ngoài miệng thì chửi bởi, không nghe rõ là nói bậy bạ gì.

Lữ Tinh Tinh nhìn thấy người đứng ra bảo vệ mình đã trở về, đặt mông ngồi dưới đất, bàn tay đập xuống đất mà gào khóc: "Sao tôi có thể mắt mù mà đi theo một tên khốn nạn như anh!"

Chung Ninh thật sự không dám ngớ ra tiếp tục xem kịch nữa. Cậu hét một tiếng chạy vào chiến trường: "Mẹ!"

Chung Ninh ôm chặt Chung Bội, kéo người về phía sau: "Mẹ, mẹ, đừng đánh nữa."

"Con cút đi, không liên quan đến con." mẹ ruột cũng không để ý đến cậu, trong lúc hỗn loạn không chú ý, huých khuỷu tay vào đầu Chung Ninh.

Mắt thấy trò hề càng ngày càng nghiêm trọng, gần như không cách nào kết thúc, bà cụ Nghiêm Hủy Uyển bỗng nhiên xuất hiện ở cửa, tựa như lão Thái Sơn, vững vàng kêu một tiếng: "Còn đánh nữa tôi báo cảnh sát đấy, đều cút hết ra ngoài, tới đồn cảnh sát mà đánh đi."

Không khí dường như đọng lại trong một giây, không khí đột ngột đóng băng, Chung Ninh cuối cùng cũng kéo mẹ ruột lui ra sau vài bước.

"Chung Bội, con mang giày vào ngay, cái đức hạnh gì thế này." Nghiêm Hủy Uyển dạy dỗ xong, lại nhìn Lữ Tinh Tinh trên mặt đất: "Tinh Tinh, đừng ngồi dưới đất, vào trong nhà."

Bà cụ nói xong rồi lập tức quay đầu vào nhà, không thèm quan tâm có ai phản ứng lại với bà không.

Chung Bội trừng mắt liếc Trương Chí Cường một cái, giãy khỏi Chung Ninh, đỡ Lữ Tinh Tinh đầy nước mắt dậy đi vào nhà mình.

Trương Chí Cường và Chung Ninh đứng đối mặt một lúc. Trương Chí Cường nhổ một ngụm nước bọt thật to xuống đất, xoay người đi ra cửa viện.

Chung Ninh trừng mắt nhìn bóng lưng Trương Chí Cường hai giây, giơ ngón giữa về phía hắn ta.

Trương Chí Cường chết tiệt, ông là đồ thiểu năng.

Trận "gió tanh mưa máu" này hoàn toàn là do đồ thiểu năng này gây ra.

Trương Chí Cường ngoài mặt thì cười hì hì, trên thực tế hắn ta là một kẻ vụиɠ ŧяộʍ, tìm một người phụ nữ ở bên ngoài. Không biết bằng cách nào mặc dù hắn ta không có mấy đồng trong túi nhưng vẫn tằng tịu được với ả. Quả thật đã là đồ khốn thì ở chỗ rãnh nước thối nào cũng có thể phát tình được, không thèm chọn chỗ.

Đáng chết hơn chính là, hắn ta còn cùng người phụ nữ đó sinh một đứa con hoang.

Ầm ĩ thành như vậy là bởi vì giấy không gói được lửa, cuối cùng cũng bị bại lộ.

Những chuyện này Chung Ninh sau này nghe được khi Nghiêm Hủy Uyển than thở thở dài. Bà cảm thấy Lữ Tinh Tinh khó khăn, lại cân nhắc tình hình nhà mình, cuối cùng kết luận ra một câu: "Phụ nữ ấy mà, số thật khổ."

Tất cả chuyện này để sau rồi lại nói tiếp.

Trò khôi hài kết thúc, Chung Ninh đứng trước cửa phòng phía Đông một lúc, xoa xoa đầu bị cùi chỏ mẹ ruột thụi, đột nhiên lấy lại tinh thần: "Sao chó không sủa nữa?"

Cậu gọi to một tiếng: "Đại Đóa Tử!"

Chung Ninh gọi còn chưa tới năm giây, một con chó lớn màu vàng đất chui ra từ cánh cửa đối diện.

Con chó này không phân biệt được là giống lai nào, đứng lên cao đến đầu gối Chung Ninh, là năm đó Nghiêm Hủy Uyển đi chợ sáng, dùng mười lăm đồng dắt về, lúc vào cửa hãy còn là một thằng nhãi què.

Tuy rằng huyết thống của nó không thuần, nhưng thắng ở thắt lưng thon thả, mặt mũi xinh xắn,đặc biệt là đôi mắt giống như những viên ngọc trai đen.

Đôi tai của con chó này rất to, giống như hai cái quạt hương bồ, thỉnh thoảng động đậy hai cái, giống như là cánh hoa lớn vậy. Thế nên Chung Ninh đặt tên cho nó là Đại Đóa Tử.

"Đại Đóa Tử, mày là chó nhà ai? Mà đi liếʍ bát cơm nhà ai đó? Chui qua nhà khó khăn của người ta làm gì?" Chung Ninh tức giận phê bình: "Mày làm cái quái gì vậy? Thật khó ưa?"

Đại Đóa Tử ư ử ư ử vô cùng tủi thân, vẻ mặt dính nhơm nhớp. Chung Ninh ngồi xổm xuống, nhíu mày nín thở nhìn, đoán đó là dịch trứng gà.

Đoán chừng là lúc hai vợ chồng nhà họ Trương đánh nhau, Đại Đóa Tử ngốc nghếch đi tới quấy rầy, nên cái đầu mới được thưởng cho hai quả trứng.

Chung Ninh chậc một tiếng, đang ghét bỏ, ngoài cửa lại có người đi ra.

Chung Ninh ngẩng đầu lên nhìn, là Trương Úy Lam. Con trai của Trương Chí Cường và Lữ Tinh Tinh.

Vừa rồi cha mẹ ruột đánh nhau thành cái sàng, thân là con ruột lại đi lêu lổng ở đâu? Không ngờ bây giờ mới xuất hiện.

Trương Úy Lam cầm trong tay một cái khăn lông ướt, một cái rắm cũng không thả, ngồi xổm xuống túm lông trên gáy Đại Đóa Tử, lau mặt cho nó.

"Cậu nhẹ một chút, không thấy Đại Đóa Tử đang không vui sao?" Chung Ninh trừng mắt nhìn Trương Úy Lam.

Bàn tay Trương Úy Lam liên tục lau sạch đầu con chó rồi mới nói: "Không vui chỗ nào?"

Lúc hắn nói hoàn toàn không nhìn Chung Ninh.

Chung Ninh chướng mắt bộ dạng "trích tiên" giáng trần này của hắn, lỗ mũi phì ra một hơi: "Chỗ nào cũng không vui, mắt mũi miệng, chỗ nào cũng... thế..."