Chương 47

“Cũng không còn sớm nữa, em còn có việc khác phải làm, cho nên em đi về trước đây!"

Hứa Khả Nhân biết rằng Trương Viễn sẽ không nghỉ ngơi nếu cô ở lại đây, hơn nữa cô cũng không thể giúp được gì khi ở đây.

Không bằng quay về làm việc của mình đi, cô còn chưa quên phải làm hàng rào cho gà con trong không gian.

Trương Viễn thấy Hứa Khả Nhân thực sự không muốn ở đây, nên anh cũng không ép cô ở lại.

Sau khi Hứa Khả Nhân rời đi, Trương Viễn lại dựa vào gốc cây nhắm mắt dưỡng thần, vừa rồi anh đã ăn no, trong bụng đầy nước canh mì, ánh mặt trời ấm áp từ trong kẽ lá truyền ra những vệt hơi nóng còn sót lại, chiếu vào người Trương Viễn, làm anh có chút buồn ngủ.

Nhưng anh đâu biết rằng, ở bên kia, có người đang không tiếc công sức để nói xấu hai vợ chồng anh, một cơn bão đang lặng lẽ ập đến.

Hôm nay, cả gia đình nhà họ Trương được trưởng thôn phân công làm việc ở ba nơi, đến trưa mới ăn cơm xong.

Bà Trương tên là Đại Lưu, cùng người đàn ông của bà ta, Trương Quốc Khởi đang chuẩn bị nghỉ ngơi sau khi gặm bánh bột ngô khô cứng với nước lạnh.

Một thanh âm quỷ khóc sói gào từ xa truyền đến, thanh âm rất quen thuộc, hai người nhìn nhau, đều nhìn ra đối phương trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Cha, mẹ, hai người phải làm chủ cho bọn con!"

Hai bóng người loạng choạng hỗ trợ nhau từ phía xa chạy tới, hai người nhìn kỹ một chút, đây không phải là đứa con thứ hai cùng đứa con dâu thứ hai sao, có chuyện gì mà hiện tại lại chạy tới đây?

Trong lòng Đại Lưu buồn bực, mặc dù cô con dâu thứ hai là cháu gái ruột của mình, nhưng lại suốt ngày ăn chơi lêu lổng, được nhà mẹ đẻ cưng chiều nên ỷ lại, không hề tôn trọng mẹ chồng một chút nào, nếu không phải bà nể mặt chị gái họ hàng xa, Tiểu Lưu đã sớm bị bà thu thập không biết bao nhiêu lần rồi!



Đại Lưu biết rất rõ sức chiến đấu của bọn họ, nhưng bây giờ hai người bọn họ lại chật vật như vậy chạy tới đây, xem ra sự tình cũng không hề nhỏ!

“Cha mẹ mày còn chưa có chết đâu, mày khóc tang làm gì!"

Đôi mắt hình tam giác của Đại Lưu lạnh lùng nhìn hai người họ. Liền thấy quần áo bọn họ nhàu nát, đầu tóc bù xù và không có bị gì cả, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Cha mẹ, các người không biết đâu, cái kia Trương Viễn cùng cái kia con cɧó ©áϊ đều bị điên rồi!"

Tiểu Lưu chạy tới trước mặt hai người bọn họ cáo trạng, khi nghe thấy tên của Trương Viễn, Đại Lưu liền cúi gằm mặt, Trương Quốc Khởi người vẫn luôn nhắm mắt không mở miệng nói chuyện cũng từ từ mở mắt ra.

“Nói cho tao biết ruốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, tại sao lại có liên quan đến tên xui xẻo đó!"

Trong lòng Tiểu Lưu rất là vui vẻ, quả nhiên chỉ cần nhắc đến tên Trương Viễn, cha mẹ chồng nhất định sẽ coi trọng.

Vì thế Tiểu Lưu kể lại chuyện vừa xảy ra còn thêm mắm thêm muối, lại cố tình nhấn mạnh đồ ăn của Trương Viễn có bao nhiêu ăn ngon, chẳng những có mì sợi, lại còn có thêm cả trứng gà nữa.

Đại Lưu nghe vậy liền cảm thấy không vui, sao tên xui xẻo kia lại có thể ăn ngon như vậy, mà bà chỉ có thể gặm bánh bột ngô cứng ngắc.

Huống chi, cái tên xui xẻo kia còn đánh anh hai của mình, như vậy làm sao có thể nhịn được, cho rằng cánh mình đã cứng rắn rồi sao, dọn ra khỏi nhà liền tưởng bà không làm được gì nó sao!

“Mày nói đều là thật sao, cái tên xui xẻo kia thật sự là ăn lương thực tinh bột, tiền ở đâu ra mà nó mua lương thực?"

Phải biết rằng sau khi Trương Viễn bị bà dụ dỗ trở về, tất cả số tiền mà nó kiếm được đều nằm trong tay bà, cái nhà hiện tại nó đang ở, cũng đã bí mật lục soát mấy lần rồi, không có thứ gì đáng giá cả.