Chương 7: Dàn Xếp (1)

“Không có việc gì, những người khác đều như vậy, chỉ là một cái lão oa nhi, em nếu như không tin, một hồi em sẽ biết."

Mặc dù nghe được Trương Viễn giải thích, Hứa Khả Nhân vẫn có chút lo lắng, nhưng thân thể không cho phép cô suy nghĩ nhiều, một lúc sau cô liền chìm vào giấc ngủ.

Hứa Khả Nhân lúc này ngủ không yên ổn chút nào, cô ngủ mê man, một hồi là hình ảnh cô bị những đứa trẻ khác trong trại trẻ mồ côi bắt nạt và nói cô là quái vật trong một thời gian, rồi lại là hình ảnh khi cô bị người khác đâm ngã xuống cầu thang trong nháy mắt cảm giác cận kề cái chết.

Còn có hình ảnh khi cô lớn hơn một chút bị lưu manh bắt nạy, tìm kẻ chủ mưu ra, nhưng những người đó lại nói là chính họ là kẻ chủ mưu.

Toàn bộ những điều tiêu cực tràn vào giấc mơ của cô, làm cô phiền muộn.

Ngay khi Hứa Khả Nhân không kiên trì được nữa cảm thấy mình sắp mất trí và phát điên, thì một giọng nói trầm và hơi khẩn trương kéo cô ra khỏi cơn ác mộng.

Mở mắt ra, trong đôi mắt có chút mê mang của Hứa Khả Nhân phản chiếu ánh mắt lo lắng của Trương Viễn, trong lúc nhất thời Hứa Khả Nhân bỗng cảm thấy mũi mình có chút chua xót.

Cảm giác được ai đó quan tâm thật tốt, cô đột nhiên không muốn buông tay người đàn ông trước mặt này, cô sợ nếu cô buông tay, sau này sẽ không còn cơ hội gặp lại!

Cô đã nhiều lần nửa đêm nằm ngủ mơ thấy ác mộng, cô cũng muốn ai đó kéo cô ra khỏi những quá khứ đau khổ đó, cô không muốn mỗi lần chìm vào giấc ngủ, lặp đi lặp lại đều là hình ảnh cô bị bắt nạt, sau lại, khi cô thất vọng hết lần này đến lần khác, cô biết bản thân mình đừng nên chờ mong gì nữa.

Nếu không phải cô luôn suy nghĩ tích cực và luôn hài lòng với hoàn cảnh, sau bao nhiêu chuyện xảy ra, cô có lẽ đã phát điên từ lâu.

“Sắc mặt của em không được tốt lắm, em gặp phải ác mộng sao? Mau uống thuốc này đi."

Thấy Hứa Khả Nhân sững sờ nhìn mình, Trương Viễn không nói gì, sợ do thân thể của cô quá yếu, nghĩ đến chú Đổng vừa đưa thuốc lại đây, Trương Viễn lập tức lấy ra và đút vào miệng Hứa Khả Nhân.

Viên thuốc nhỏ chỉ bằng móng tay, vô miệng liền tan ra, Hứa Khả Nhân chỉ cảm thấy trong cổ họng có một cỗ mát lạnh tan chảy, một cỗ ấm áp hơi thở chậm rãi bao phủ nội tạng, rồi lan ra khắp người, cô thoải mái nhịn không được mà nheo lại hai mắt.



Không ngờ thuốc của chú Đổng thật sự có công dụng như vậy, cảm giác rõ ràng nhất chính là thân thể nặng nề của cô đã thả lỏng ra rất nhiều, cô có thể xuống giường được, tuy rằng thân thể còn rất yếu nhưng so với nằm trên trên giường thì tốt hơn nhiều.

Sau khi được tự do đi lại, Hứa Khả Nhân cuối cùng cũng có cơ hội đi xung quanh xem nơi cô đang sống.

Nhà của Trương Viễn là một ngôi nhà nhỏ điển hình của miền bắc, với diện tích không lớn, có ba phòng, một phòng chính và hai phòng phụ.

Sát vách gian nhà chính là một chiếc bàn dài, trên có đặt một lư hương và một đĩa hoa quả.

Chính giữa nhà chính là một chiếc bàn gỗ lớn, phía trên kê hai chiếc ghế lớn, hai chiếc ghế dài xếp chồng lên nhau dựa vào tường hai bên trái phải.

Cửa của hai phòng phụ đều cách gian phòng chính một chút so le, nơi cô và Trương Viễn ở bây giờ chính là phòng phụ phía đông.

Đẩy cánh cửa căn phòng phụ phía tây ra, bên trong trống rỗng, không có thứ gì, nhưng mặt đất đã được quét dọn vô cùng sạch sẽ.

Xem cách bài trí, nơi này hẳn là nơi ở của bà nội Trương Viễn.

Khi người già chết ở đây, họ có phong tục là cõng người già lên núi, sau đó đốt tất cả những thứ mà người đó đã sử dụng khi còn sống, như vậy khi người đó đi đến một nơi xa lạ sẽ không cảm thấy sợ hãi. Có lẽ tất cả những thứ bên trong đã bị Trương Viễn đốt hết rồi.

Sau khi đi ra khỏi phòng phụ phía tây, Hứa Khả Nhân rẽ vào sân, phòng kho và phòng bếp thông nhau ở phía đông của sân, giếng nước ở bên ngoài phòng bếp. Một chuồng heo mới toanh cũng được xây gần cổng sân.

Bên phòng phụ phía tây chỉ có một phòng ngăn thành hai phòng nhỏ.

Một căn phòng nhỏ bên ngoài là phòng tắm, trong đó chỉ có một cái thùng gỗ, một cái gáo bầu cùng nửa thùng nước, trên mặt đất sát tường có một cái rãnh nối thẳng xuống dưới nền đất, cái này chắc là nơi nước bẩn chảy ra.