Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Mở Nhà An Toàn Tại Thế Giới Vô Hạn

Chương 6: Đừng nghĩ về nó! (4)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Calcium / Beta: clow

Bị cái gì kí©h thí©ɧ, đáp án dường như đã rất rõ ràng.

✩₊˚.⋆☾⋆⁺₊✧

Trong giờ nghỉ trưa, đoàn người vội vã ra khỏi nhà ăn.

Phòng phát sóng của trường và văn phòng giáo viên đều nằm trong tòa nhà hành chính. Cái sau nằm ở tầng một, còn cái trước nằm ở tầng trên cùng.

Hạ Cảnh không có ý định cùng ai đến phòng phát sóng, nhưng hành động một mình trong phó bản sẽ rất nguy hiểm.

Tống Ngưỡng vốn muốn Lưu Ý đi cùng Hạ Cảnh, nhưng chưa kịp nói gì thì một bàn tay khác đã ấn vai Hạ Cảnh.

Kim Nam chậm rãi nói: "Này, ta đi cùng ngươi tới phòng phát sóng."

Bước chân của mọi người dừng lại, tất cả đều nhìn gã bằng ánh mắt quái dị, rõ ràng gã không giống một người tốt bụng đến vậy.

Kim Nam tự nhiên cũng có thể cảm nhận được những ánh mắt đó, không khỏi trầm mặt xuống, hung tợn nói: "Lão tử muốn lấy nhiều điểm hơn không được à?"

Những người chơi cuối cùng sống sót trong cùng một phó bản sẽ nhận được các điểm khác nhau, hệ thống sẽ căn cứ theo biểu hiện trong toàn bộ trò chơi mà tính điểm.

Cho nên, mặc dù có thể nằm không thắng, chỉ có điều trong quy tắc của Thành Tiếu Kiểm, mỗi người chơi phải tích lũy được 10.000 điểm mới có cơ hội hoàn toàn rời khỏi thế giới khủng bố này. Mà nếu chỉ dựa vào nằm không cho qua màn và nhận được 10 điểm trên mỗi phó bản thì tới đời thuở nào mới có thể rời khỏi cái nơi ác mộng này đây?

Lý do của Kim Nam không thể chê trách được.

Quái vật đương nhiên là sợ, ai cũng đều không muốn chết, nhưng không chủ động lại càng không được, nếu không chuyến này coi như trắng tay trở về.

Tống Ngưỡng liếc nhìn Hạ Cảnh xem ý tứ của chính cậu.

Chàng trai chỉ ý vị thâm trường mà cười, thong dong nói: "Được."

......

Chờ đến khi mấy người Vương Dược Nhiễm tách ra, khuất bóng trong tòa nhà hành chính, Tống Ngưỡng suy nghĩ một chút rồi thấp giọng nói với Hạ Cảnh: "Có chuyện gì thì gọi điện cho tôi."

Tám người mới vừa trao đổi thông tin liên lạc trên điện thoại di động của thế giới này với nhau.

Nghe được những lời này, Hạ Cảnh nhìn thẳng vào Tống Ngưỡng nói: "Anh thật sự là người tốt nha."

Tống Ngưỡng: "?"

Sống qua hai mươi ba cái xuân xanh, Tống Ngưỡng chưa bao giờ cảm thấy mình là người xấu, nhưng quả thực đây là lần đầu tiên hắn được khen là "người tốt". Cảm giác này khá... kỳ lạ?

Nếu đổi lại là người khác, Tống Ngưỡng nhất định sẽ cho rằng mình đang bị trào phúng.

Nhưng quả thực không có chút mỉa mai nào trong lời nói của chàng trai trẻ này. Tống Ngưỡng nhướng mày nói: "Vậy sao?"

"Không có gì." Hạ Cảnh mím mím môi, xoay người lên cầu thang, "Tôi rất thích người tốt."

Tống Ngưỡng: "......"

Không, những lời này không hề khiến người ta vui vẻ lên chút nào mà ngược lại càng khiến tâm tình trở nên vi diệu hơn!

*

Tòa nhà hành chính rất lớn.

Cửa kính được khảm bốn phía trên vách tường, cách nhau rất xa, ánh nắng chói chang bên ngoài không thể phủ kín mọi ngóc ngách.

Vì vậy, nhiệt độ trong toàn bộ tòa nhà hành chính rất thấp. Dù mặc đồng phục học sinh dài tay vẫn làm người ta nổi da gà khắp người.

Ngoài ra còn rất yên tĩnh, không có một tiếng động nào.

Trong đại sảnh mỗi tầng, hành lang hai bên trái phải một bóng người cũng không có. Ánh sáng và bóng tối giao nhau trên sàn đá cẩm thạch trơn bóng, không chút nhiễu loạn.

Kim Nam căng thẳng liếc nhìn bốn phía, tay cầm dao găm, cơ bắp căng chặt. Gã luôn cảm thấy có thứ gì đó trong góc tối đang lặng lẽ nhìn chằm chằm vào họ.

Người thiếu niên đi trước mặt gã bước đi nhàn nhã, tưởng chừng như không chút sợ hãi nào.

Hạ Cảnh đi phía trước, Kim Nam ở phía sau.

Đây là vị trí hình thành trong vô thức, cả hai đều không chút dị nghị về điều này.

Kim Nam khẩn trương phân ra một tia chú ý gắt gao quan sát bóng dáng Hạ Cảnh.

Ánh mắt nham hiểm quét từ cổ Hạ Cảnh, di động rồi lại đến cái cổ tay như ẩn như hiện dưới bộ đồng phục học sinh dài tay.

"Này... cậu đã bao giờ vào Nhà an toàn chưa?" Gã làm bộ lơ đãng hỏi.

Người thiếu niên phía trước nghiêng đầu, như thể đang đưa ra câu trả lời khẳng định.

Kim Nam tựa hồ đang tán gẫu, cười nói: "Nghe nói trong Nhà an toàn có rất nhiều đạo cụ, chỉ cần có bộ phận cơ thể quái vật đạt tiêu chuẩn của người quản lý cửa hàng là có thể tiến hành trao đổi. Về phần cậu, cậu chỉ mua một cái mặt nạ da người, không mua cái khác?"

Chàng trai trẻ dường như cũng đang mỉm cười, tiếng nói nhẹ nhàng chậm chạp: "Người bình thường cũng rất khó để lấy được nhiều xác quái vật như vậy phải không?"

Kim Nam lập tức cười nhạo: "Cũng đúng."

Mặc dù Tống Ngưỡng có vẻ như rất để ý tên mập này, nhưng gã lại nghĩ cậu là một kẻ giỏi lừa đảo.

Vào được Nhà an toàn một phần do vận khí tốt. Với thực lực của tên mập mạp này, có thể mua được đạo cụ cũng là một khoản chi rất lớn. Cũng không biết tấm da mặt kia rất quý giá, vậy mà lại có thể biến thành một thứ khiến người khác không nỡ nhìn thẳng.

Nghĩ như vậy, Kim Nam lại cẩn thận chú ý tới bộ phận cơ thể khác lộ ra ngoài sau tấm áo đồng phục của Hạ Cảnh, xem xem có hay chăng những dấu hiệu nhỏ khó phát hiện khác.

—Ngoài dấu hiệu đặc trưng cho đạo cụ được Nhà an toàn bán ra còn có dấu hiệu của... điểm.

Thành Tiếu Kiểm sẽ công bố bảng xếp hạng điểm của người chơi hàng tuần - nhưng là công bố ẩn danh.

Mọi người chỉ có thể xem top 100 người chơi tích lũy được bao nhiêu điểm, nhưng lại không biết số điểm đó tương ứng với ai.

Mọi người chỉ có thể phỏng đoán sơ bộ về danh tính của những người xếp hạng đầu kia.

Muốn biết điểm cụ thể của mỗi người, chỉ có một cách duy nhất - tìm trên người họ dấu hiệu của điểm.

Thành Tiếu Kiểm sẽ in dấu điểm lên cơ thể của chính người chơi, thường xuất hiện trên những bộ phận cơ thể quan trọng.

Nhưng mọi người đều biết rằng dù điểm thấp hay cao, đối mặt với những người chơi khác nhau, mỗi người đều có thể bị coi là nạn nhân của cướp điểm, vì vậy hầu hết người chơi sẽ cố gắng che giấu điểm của mình.

Đương nhiên, cao điệu* như Tống Ngưỡng, cho dù giấu điểm, những người biết hắn vẫn biết điểm của hắn sẽ không thấp.

(*Cao điệu: Làm việc phô trương, khoe khoang, cố ý show ra cho người ta phải chú ý.)

Tuy nhiên, thực lực của những người như Tống Ngưỡng cùng người chơi bình thường khác quá xa. Bất luận là về trí thông minh, thể lực, lòng can đảm hay các khía cạnh khác.

Chính vì biết thực lực của Tống Ngưỡng phi phàm như vậy nên không ai dám nhắm vào hắn - đây chính là lý do tại sao tên đó thậm chí còn không thèm sử dụng mặt nạ da người.

Bởi vì cường đại, cho nên không sợ gì cả.

Nhưng những người khác thì không giống vậy.

Kim Nam liếʍ môi, trong lòng phán đoán điểm của Hạ Cảnh.

Đột nhiên, âm thanh thử âm gay gắt của microphone vang vọng khắp toàn bộ tòa nhà hành chính, không, khắp toàn bộ khuôn viên trường!

Hai người họ dừng lại.

Cùng lúc đó, Giả Thanh, Lưu Ý và Tống Ngưỡng, những người đã bước vào phòng giáo viên, da đầu tê dại mà đối mặt với những giáo viên NPC. Cùng với Vương Dược Nhiễm, Hứa Kim và bà cụ đang cẩn thận tìm manh mối trong khuôn viên ltrường, tất cả đều đồng loạt dừng lại bước chân, ngẩng đầu.

—Loa trong trường lại vang lên!

"A lô, a lô?" Một giọng nam thô ráp đang thử mic.

Ngay lúc mọi người cho rằng giọng nói này sẽ lại hô khẩu hiệu "Không cần suy nghĩ" dùng âm điệu ma tính tẩy não bọn họ, trong khi mọi người đang dấy lên đề phòng thì giọng thôi ráp ấy lại nói: "Đã đến giờ yêu cầu ca hát trong trường! Mọi người đều mong đợi đã lâu. Nào, hôm nay các bạn muốn nghe bài hát nào?"

Mọi người đều ngạc nhiên.

Yêu cầu ca hát trong trường?

Giọng nam thô ráp tự nhủ: "A a a, nhưng hôm nay vẫn không có người yêu cầu ca hát, phải làm sao đây, phải làm sao đây?"

Dừng một chút, hắn cất tiếng cười to: "Hi hi hi, đương nhiên chỉ có ta mới có thể tự mình chọn bài hát!"

"Cái gì, tên này đầu óc có bệnh à?" Kim Nam không thể hiểu được mà mắng một câu.

Giây tiếp theo, tiếng nhạc rock chói tai vang lên từ loa, như một đường quyền nện thẳng vào óc mọi người.

Nhịp trống dồn dập hòa với điệu bass điên cuồng, còn có giọng nam thô ráp hát lệch, quả thực là thứ âm thanh ma tính cưỡng ép rót vào tai!

Trong lúc nhất thời, Kim Nam nhịn không được bưng kín lỗ tai, cảm giác được đại não của mình bị công kích, sắc mặt tái xanh.

Mẹ nó này là thứ mà con người có thể nghe hả??

Hạ Cảnh nhìn chiếc loa ở góc cầu thang, như suy tư gì, tiếp tục hướng lên phía trên mà đi.

Tầng cao nhất là tầng sáu, hiện giờ họ đang ở tầng năm, rất gần phòng phát sóng.

Giữa tiếng trống dồn dập và tiếng nhạc đinh tai nhức óc, Kim Nam căng thẳng đến mức gần như muốn nôn mửa.

Phòng phát thanh chắc chắn có vấn đề. Bất kể phòng giáo viên ở tầng một có vấn đề hay không, dù sao bọn họ ở chỗ này khẳng định sẽ xảy ra chuyện!

Gã liếc nhìn tấm lưng bình tĩnh vững vàng của Hạ Cảnh, cắn răng đi theo.

Vì tiếng nhạc quá lớn nên bọn họ rất khó để ý tới động tĩnh chung quanh - ít nhất là tiếng bước chân gì đó, hoàn toàn không nghe được. Lúc này, họ thậm chí còn không thể nghe rõ những gì đối phương nói.

Bước lên tầng sáu, một hành lang tối tăm hiện ra trước mặt họ.

Hạ Cảnh chỉ dừng lại một chút rồi bước về phía trước. Không quá vài bước, họ đã có thể nhìn thấy dòng chữ "Phòng phát sóng khuôn viên trường" được dán trên cửa văn phòng nằm chính giữa.

Lòng bàn tay Kim Nam đổ mồ hôi, hãi hùng khϊếp vía. Tần số đập của trái tim gã giờ đây dường như đã đạt đến cùng nhịp với nhịp trống dồn dập, tưởng chừng một giây tiếp theo sẽ cộng hưởng và nổ tung!

Gã ta hô hấp dồn dập và hét lên: "Này!"

Không biết có phải do tiếng nhạc to quá không, nhưng Hạ Cảnh ở phía trước lại không hề dừng lại, tựa như hoàn toàn không nghe thấy.

Kim Nam thử hét lên lần nữa nhưng Hạ Cảnh vẫn là không phản ứng.

Kim Nam âm thầm mắng câu thô tục, mắt thấy Hạ Cảnh đã dừng lại trước phòng phát thanh, trong lòng thầm nghĩ, quên đi.

Là ngươi tự tìm đường chết, không thể trách ta.

Đôi mắt gã tối sầm lại.

Hạ Cảnh đứng yên trước cửa phòng phát thanh, nghiêng người liếc nhìn Kim Nam một cái.

Kim Nam giả vờ gật đầu với cậu, ý nói chính mình sẵn sàng cùng nhau lao vào.

Hạ Cảnh liền quay người lại, nâng tay.

Tạm dừng một giây.

Gõ nhẹ vào cánh cửa phòng phát thanh.

Hai âm thanh "Cốc cốc" rất nhỏ lập tức bị nhấn chìm trong tiếng nhạc rock sôi động.

Kim Nam cắn chặt khớp hàm, nhìn ngón tay hơi gập của Hạ Cảnh muốn gõ lên cửa lần nữa-

Tiếng nhạc rock "n roll đột nhiên dừng lại.

Một sự im lặng quỷ dị lại lần nữa bao trùm toàn bộ khuôn viên trường, bao trùm toàn bộ hành lang trên tầng sáu của tòa nhà hành chính, rồi bao trùm góc nhỏ phía trước phòng phát sóng này.

Lặng yên không tiếng động.

Tất cả những gì còn lại là một hơi thở vững vàng, và một hơi thở hỗn loạn, nông cạn.

"Cạch" một tiếng, cánh cửa phòng phát thanh bị mở ra một khe hở từ bên trong.

Kim Nam nhảy dựng, không khỏi lùi lại một bước. Khi Hạ Cảnh quay đầu lại, gã gượng cười tiến về phía trước, tỏ vẻ chính mình luôn cùng đứng trên chiến tuyến.

Gã nuốt nước bọt, cơ bắp căng lên, tim không ngừng đập nhanh, tưởng chừng muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Khe cửa ngày càng rộng hơn, một bóng người mờ nhạt xuất hiện sau cánh cửa. Chủ nhân của thân ảnh này tiếng nói trơn tru, lại lạnh như băng hỏi: "Các cậu là ai..."

"Cút xuống địa ngục đi." Kim Nam thấp giọng chửi rủa.

Giây tiếp theo, bóng dáng Hạ Cảnh đâm sầm vào phòng phát thanh với tư thế kỳ lạ và mất tự nhiên.

Cùng lúc đó, Kim Nam tiến lên một bước, lập tức từ bên ngoài đóng sầm cửa phòng phát thanh, gắt gao nắm chặt then cửa trong tay, không cho người bên trong mở ra!

Trong phòng phát thanh truyền ra tiếng thét chói tai, tiếng đánh nhau, tiếng ghế và đồ dùng bị đập xuống đất, loạn thành một đoàn. Kim Nam đứng ngoài cửa, hô hấp dồn dập, trong mắt lập lòe tia sáng, lỗ tai dựng thẳng lên nghe động tĩnh.

Bởi vì sợ hãi, cũng bởi vì hưng phấn khi kế hoạch thành công mà tay gã mướt mồ hôi, còn hơi hơi run lên.

Đúng lúc này, ba tiếng bước chân lộn xộn nhanh chóng tiến đến từ cuối hành lang!

Tống Ngưỡng, Giả Thanh và Lưu Ý nhìn thấy Kim Nam là người duy nhất còn lại bên ngoài phòng phát thanh, không khỏi ngẩn người.

Bọn họ hành động vô cùng thuận lợi. Mặc dù NPC giáo viên mang đến cho người ta một cảm giác rất u ám nhưng lại vô cùng đơn giản mà đưa cho họ sổ liên lạc. Cũng bởi vậy, họ đã hoàn toàn loại bỏ giáo viên khỏi diện tình nghi.

Sau khi tiếng nhạc dừng lại, ba người lập tức lao lên tầng sáu.

Lại không nghĩ tới sẽ thấy cảnh tượng này.

Giả Thanh nghi hoặc hỏi: "Hạ Cảnh đâu, sao chỉ có mình anh ở đây?"

Trạng thái tinh thần của Kim Nam lúc này rõ ràng không ổn định lắm. Hắn cười một cách quỷ dị, thở hổn hển: "Đây là kế hoạch của bọn tôi, mập mạp tiến vào tiêu diệt quái vật, ta giúp hắn trông chừng bên ngoài."

"Anh đang nói nhảm cái gì vậy?" Ngay cả một kẻ chậm chạp như Giả Thanh cũng phải hét lên.

Này mẹ nó là đem Hạ Cảnh làm bia thí mạng đi!

Để làm gì?

Gã đến đây không phải chỉ vì điểm thôi sao? Nhưng làm điều này cũng đâu giúp gã nhận thêm được bao điểm đâu!

Tống Ngưỡng trầm mặt.

Hắn bước tới, đá văng một tên to lớn như Kim Nam chỉ bằng một chân, lạnh lùng nói: "Cút ngay!"

Kim Nam bị đá ra xa hai, ba mét, rơi thành hình chữ X. Bụng gã như bị đá náy, đau đến mức lật người, cuộn thành con tôm trên mặt đất!

Giả Thanh và Lưu Ý đều giật mình. Lưu Ý yếu ớt nhắc nhở: "Nếu làm người chơi bị thương sẽ bị trừ điểm..." Tuy rằng không đến mức bị nhốt trong phòng tối.

Tống Ngưỡng đương nhiên biết.

Trong đầu hắn vang lên một thanh âm hệ thống đều đều không cảm xúc: "Người chơi Tống Ngưỡng làm thương tổn người chơi Kim Nam, khấu trừ 10 điểm. Số điểm còn lại..."

Tống Ngưỡng khinh thường cười nhạo một tiếng, vươn tay nắm lấy then cửa.

Giây tiếp theo, then cửa trên tay bỗng dưng chuyển động.

Là chuyển động từ bên trong.

Tống Ngưỡng sửng sốt.

Cũng vào lúc này, mấy người mới chú ý tới động tĩnh trong phòng phát thanh không biết đã dừng lại tự lúc nào.

Không có tiếng người, càng không có âm thanh ẩu đả.

Không gì cả, chỉ có một sự tĩnh mịch bao trùm.

Nhận ra điều gì đó, Giả Thanh lập tức bước tới, sắc mặt tái nhợt túm lấy tay Tống Ngưỡng, kéo hắn lùi lại một bước.

Lưu Ý cũng từ trong túi không gian lại lấy ra con dao, cầm trong tay.

Tống Ngưỡng nheo mắt lại, ngón tay khẽ cử động, trong lòng bàn tay nắm chặt một con dao găm.

Cách đó không xa, Kim Nam rêи ɾỉ từ trên mặt đất bò dậy.

Gã bị một chân của Tống Ngưỡng đá đến đầu váng mắt hoa, sắc mặt tái xanh, nhất thời không thể hoàn toàn đứng dậy, chỉ có thể quỳ rạp trên đất, hai tay nắm chặt dao găm giơ trước ngực.

"Kẽo kẹt" một tiếng, cánh cửa phòng phát thanh lại lần nữa được mở ra từ bên trong.

Bóng dáng chàng trai trẻ xuất hiện phía sau cánh cửa.

Cậu đang xách một chiếc micro đứng màu đen trên tay, sắc mặt đạm nhiên bình tĩnh, toàn thân gần như toàn vẹn không tì vết. Thậm chí không có một nếp nhăn thừa thãi nào trên bộ đồng phục, ngay cả tóc của cũng không hề rối tung chút nào. Toàn thân đều sạch sẽ, thong dong, như thể cậu không phải vừa chiến đấu với quái vật một phen mà là đi dạo một vòng bên trong.

Tất cả đều ngây người.

Hạ Cảnh nhìn thấy Tống Ngưỡng, sửng sốt một chút, cười tủm tỉm nói: "Mọi người bên kia nhanh như vậy đã xong rồi à?"

Thiếu niên cười đến xán lạn, Tống Ngưỡng lấy lại tinh thần, kéo Hạ Cảnh ra, rồi mở toang cánh cửa phòng phát thanh—

Chỉ thấy phòng phát thanh lung tung bừa bộn, ghế đẩu đổ ụp xuống đất, một số tài liệu rơi lả tả trên đất, chổi và thùng rác nghiêng ngả trong góc phòng.

Còn có một NPC học sinh mặc đồng phục bị trói co ro trong góc, vô cùng hoảng sợ nhìn bọn họ.

Tống Ngưỡng dừng lại một chút: "...Không phải quái vật?"

"Ừ?" Hạ Cảnh quay người lại, nhìn về phía học sinh phát thanh viên.

NPC bị Hạ Cảnh nhìn, như bị cái gì kí©h thí©ɧ, miệng bị bịt kín chỉ có thể phát ra âm thanh thút thít nức nở, hai bên mặt tràn đầy nước mắt, trông đáng thương cực kì.

Bọn Tống Ngưỡng: "..."

Ách, bị cái gì kí©h thí©ɧ, đáp án dường như đã rất rõ ràng.

─── ⋆⋅☆⋅⋆ ───

Tác giả có lời muốn nói:

Hạ Hạ: Tôi chỉ trói cậu ta lại và không làm gì khác. (mặt thành thật)
« Chương TrướcChương Tiếp »