Chương 7: Đừng nghĩ về nó! (5)

Edit: Calcium / Beta: clow

Má nó sao cậu có thể ôm một con quái vật như thú cưng kia chứ?!

✩₊˚.⋆☾⋆⁺₊✧

Hạ Cảnh thu hồi ánh mắt, đối với mấy người nở nụ cười ôn nhu: "Ừ, cậu ta không phải quái vật."

Giả Thanh, Lưu Ý: Móa, không phải quái vật mà xuống tay ác vậy sao? Cái điệu cười tủm tỉm này đáng sợ quá đi à.

Như nghe được tiếng lòng của bọn họ, Hạ Cảnh chớp mắt, vô tội nói: "Tôi đã khống chế lực đạo mà, điểm cũng chưa bị trừ."

Tống Ngưỡng vừa bị hệ thống trừ mười điểm, khóe miệng co giật: Vậy cậu rất lợi hại ha?

Ý cười trên khóe miệng Hạ Cảnh càng rộng hơn: "Cũng thế cũng thế."

Tống Ngưỡng, Giả Thanh cùng Lưu Ý: Má nó cậu có thuật đọc tâm thật đấy à?!

Kim Nam kịp phản ứng, trợn to hai mắt, không thể tin nổi mà bò dậy từ trên mặt đất, chạy tới, đẩy mấy người sang một bên, nhìn vào phòng phát thanh—

Gã thẹn quá hóa giận, chất vấn: "Ngươi... Đã biết từ trước?"

Ba người còn lại nhìn về phía gã.

Biết?

Biết cái gì?

Hạ Cảnh cũng nhìn Kim Nam, nheo mắt cười: "Dị năng của anh rất thú vị, là khống chế? Hay là năng lực đẩy vật thể từ xa?"

Kim Nam siết chặt nắm tay.

Hạ Cảnh: "A, xem ra là vế sau."

Kim Nam: "Ngươi—"

Tống Ngưỡng cau mày, liếc nhanh về phía Kim Nam: "Gã có dị năng sao?"

Giả Thanh há hốc mồm: "Anh ta là dị năng giả?"

Kim Nam thở phì phò, sắc mặt biến đổi không ngừng.

Sau khi tiến vào Thành Tiếu Kiểm, vô số người chơi bình thường nhận ra rằng trên thế giới này thực sự có rất nhiều người sở hữu siêu năng lực.

Chỉ cần vào phó bản vài lần, mỗi người luôn có thể gặp một hoặc hai người – hoặc là có thể nghe thấy tiếng lòng của người khác, hoặc có năng lực nhìn xuyên thấu, hoặc mang đủ loại dị năng khác nhau.

Tất nhiên, dù ở bất kì hoàn cảnh nào dị năng giả cũng chiếm số ít, chỉ có điều mật độ dị năng giả tại Thành Tiếu Kiểm vẫn luôn cao hơn so với thế giới thực. Điều này cũng khiến vô số người chơi suy đoán, phải chăng Thành Tiếu Kiểm có tiêu chuẩn chọn người chơi?

—Không có câu trả lời, cho đến nay vẫn chưa người nào biết được đáp án.

"Nếu chủ động tấn công thì sau khi sống sót đến cuối sẽ đạt được càng nhiều điểm, nhưng chủ động cũng đồng nghĩa với mạng sống sẽ gặp nguy hiểm."

Giọng nói khàn khàn thô ráp của Hạ Cảnh vang lên trong hành lang yên tĩnh.

Cậu cầm micro lên, ôm vào lòng, cụp mắt, nhẹ nhàng vỗ về, như đang vuốt ve món đồ chơi của chính mình.

Tống Ngưỡng liếc qua chiếc micro.

Kim Nam gắt gao nhìn chằm chằm cậu, bởi vì ý thức được mục đích của mình đã sớm bị Hạ Cảnh vạch trần, có lẽ từ nãy đến giờ chính mình vẫn buôn bị chơi khăm, sắc mặt của gã khó coi đến cực điểm.

"Có biện pháp nào vừa đảm bảo an toàn tính mạng lại vừa nhận được nhiều điểm hơn đâu? Tuy anh có dị năng, nhưng anh cũng biết rằng dị năng của anh không thể bảo vệ cho bản thân, cùng lắm cũng chỉ có thể— đẩy một người đang đứng gần mình đến trước mặt quái vật..."

Theo lời Hạ Cảnh nói, sắc mặt của Lưu Ý và Giả Thanh đều tối sầm lại.

Có một "đồng bọn" như vậy ở bên cạnh, tình cảnh của bất kỳ ai đều sẽ trở nên cực kì nguy hiểm.

Hạ Cảnh cười khẽ: "Nhưng như vậy là đủ rồi, không phải sao."

Cậu ngẩng đầu.

Kim Nam nghiến răng nghiến lợi, mặt đỏ bừng.

"Anh sẽ phán đoán năng lực của đối phương trước khi hành động, xem xem liệu người đó có đạo cụ mạnh hay không, cái này cũng đại biểu cho kinh nghiệm cùng điểm số của một người. Sau đó đưa ra suy đoán trong lòng, nếu cảm thấy đối phương có năng lực thấp hơn mình, anh sẽ bắt đầu hành động, đem kẻ xui xẻo đó đút cho quái vật."

"Nếu cuối cùng năng lực của đối phương mạnh hơn một chút so với dự đoán của mình, vậy thì anh sẽ nhân lúc đối phương đang sắp giải quyết được quái vật liền dùng dị năng bồi thêm một cú. Bởi dị năng có thể trốn tránh kiểm tra đo lường của hệ thống, nên hệ thống sẽ không phán định là anh gϊếŧ hại người chơi."

"Nếu năng lực của đối phương yếu hơn anh dự đoán thì cũng không sao, người đó cũng đã chết. Anh có thể thông qua quá trình chiến đấu của đối phương mà phán đoán xem mình có thể ứng phó được hay không, nếu đánh không lại quái vật, cũng có thể trực tiếp bỏ chạy."

"Và mục tiêu cuối cùng của anh không phải là "chủ động tấn công" giành điểm."

"Thứ anh muốn là chia điểm và các mảnh cơ thể hoặc bộ phận có thể tấn công của quái vật."

Giả Thanh và Lưu Ý lúc này đã hoàn toàn nhận ra––

Các bộ phận trên cơ thể quái vật nói chung có thể được chia thành hai loại: bộ phận tấn công và bộ phận cơ thể khác.

Các bộ phận tấn công có thể được lấy trực tiếp từ trên người quái vật, thứ đó còn được gọi là "đạo cụ quái vật". Vì chúng mang lại rất nhiều những năng lực quỷ quyệt vậy nên có không ít người chơi ở trong phó bản tốn công tốn sức giành giật mang về.

Các bộ phận cơ thể quái vật thoạt nhìn thì vô dụng, cho dù chưa từng tự trải nghiệm qua nhưng miễn người nào thường xuyên chú ý tới tin tức tại Thành Tiếu Kiểm thì cũng đều biết đến sự tồn tại của Nhà an toàn, lại càng biết các bộ phận cơ thể quái vật đó có ý nghĩa gì!

Chỉ cần người chơi nắm giữ một bộ phận cơ thể quái vật đạt tiêu chuẩn, vậy thì tương lai gặp Nhà an toàn là có thể có cơ hội bước vào, hơn nữa còn có thể dùng xác quái vật để đổi lấy đạo cụ quái vật mà bên siêu thị của Thành Tiếu Kiểm hoàn toàn không có!

Đúng vậy – siêu thị chính thức bán vũ khí cũng chỉ loanh quanh có dây thừng, dao, rìu này nọ.

Nhưng siêu thị nhỏ trong Nhà an toàn lại bày bán đầy những đạo cụ quái vật muôn hình vạn trạng!

Vì vậy, mảnh cơ thể và các bộ phận tấn công của quái vật đối với người chơi đều là đồ vật vô cùng có giá trị. Kim Nam hiển nhiên cũng lăm le tới thứ này, chỉ có điều gã lại dám coi Hạ Cảnh như con dao trên tay mình!

Những gì Hạ Cảnh nói đều chọt trúng tâm tư của Kim Nam, hắn lúc này đã tức giận tới cực điểm, gân xanh nổi đầy trán.

Gã sợ chết, sợ chết cũng đồng nghĩa với việc gã chỉ muốn mau mau tích lũy đủ một vạn điểm để có thể rời khỏi thế giới khủng bố chó má này.

Vốn dĩ nếu cô giáo Trương là quái vật, vậy thì trong phòng học kia gã đã chiếm được một vị trí tuyệt vời.

Tám người chơi ở cùng một chỗ, còn gã thì ở hàng cuối cùng, cách xa nguy hiểm nhất. Gã có thể đợi cho đến khi đám người đằng trước chết gần hết mới bắt đầu hành động, tận lực thu hoạch điểm được chia và cả các mảnh xác quái vật.

Nhưng cố tình cô giáo Trương đó không phải là quái vật.

Sau đó, ba người Tống Ngưỡng lập nhóm đến phòng giáo viên, Kim Nam lúc ấy cũng muốn thò một chân vào.

Suy cho cùng, nếu chuyến này Tống Ngưỡng và những người khác thực sự tiêu diệt được quái vật thì liền có thể cứ vậy mà rời khỏi phó bản.

Nhưng nếu Kim Nam cái gì cũng không làm vậy thì khi kết toán điểm của gã cũng chẳng được bao nhiêu.

Cho dù chỉ còn ba người, ngoại trừ Tống Ngưỡng, những người khác đều tử vong, cộng thêm phần của Hoàng Mặc, dẫu có chia ra thì vẫn không được nhiều.

Bộ phận cơ thể quái vật sẽ càng không đến lượt gã.

Vậy thì phó bản này chẳng phải coi như trắng tay rồi sao?

Vừa lúc đó Hạ Cảnh đề xuất phòng phát thanh của trường, mọi người mới ý thức được phát thanh viên kia cũng có khả năng là quái vật.

Kim Nam nhanh chóng cân nhắc một phen, lựa chọn đi theo Hạ Cảnh.

Kế hoạch của gã chỉ là trong lúc nhất thời, trên đường đi gã thậm chí còn do dự, nhưng ai kêu Hạ Cảnh làm bộ mắt điếc tai ngơ, không nghe được tiếng la của gã. Lúc đó, Kim Nam chắc mẩm ông trời cũng ủng hộ mình, tên mập mạp kia hôm nay chắc chắn phải vùi thây nơi đây.

Gã suy xét toàn bộ quá trình chỉ trong chốc lát cho nên tự nhận thần không biết quỷ không hay, nhưng hiện tại xem ra thiếu niên tên Hạ Cảnh kia rõ ràng ngay từ đầu đã biết được tính toán của hắn, chỉ là đang tương kế tựu kế mà thôi.

Nếu thật sự có quái vật trong phòng phát thanh, lại nhìn dáng vẻ thành thạo nhàn nhã của Hạ Cảnh, xem chừng chỗ tốt đã bị tên này độc chiếm cả!

Kim Nam nghĩ đến đây liền bực tức không thôi, gã duỗi tay hòng nắm lấy cổ áo của Hạ Cảnh, nhưng giây tiếp theo, chiếc micro màu đen kia đột nhiên từ trên đỉnh vỡ ra, giữa khe nứt xuất hiện một hàm răng sắc nhọn—

Thân micro duỗi dài, thứ đó há to miệng cười "hihihi" rồi cắn một ngụm thật mạnh vào tay Kim Nam.

Một tiếng "răng rắc" thanh thúy vang lên, máu văng tung tóe, Kim Nam đau đến kêu ra tiếng, hai tay giãy dụa điên cuồng, đến khi giằng ra khỏi miệng micro được rồi thì cánh tay đã bị cắn tới máu thịt mơ hồ, ẩn ẩn lộ ra xương trắng hếu.

Lưu Ý, Giả Thanh đều ngây người trước biến cố này.

Tống Ngưỡng cũng sửng sốt. Tuy rằng hắn đã để ý tới micro và đoán được điều gì đó, nhưng hắn cho rằng chiếc micro đã bị Hạ Cảnh có thể lấy ra được, hẳn nó cũng đã "chết"...

Kim Nam ngã xuống, lăn lộn trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt vì đau đớn, toàn thân đổ mồ hôi, không ngừng rêи ɾỉ đầy đau đớn!

Chiếc micro vẫn đóng mở miệng "cành cạnh" "cành cạnh", hai hàng răng phát ra những âm thanh khủng khϊếp, xen lẫn những tiếng thở dốc "rít rít" như thể vẫn còn thèm thuồng máu thịt, hung ác như dã thú.

Một bàn tay đẹp đẽ đặt lêи đỉиɦ chiếc micro.

Chiếc micro lập tức khựng lại, cử động của miệng nó cũng cứng đờ, một dải thịt đỏ tươi vẫn còn lủng lẳng giữa hai kẽ răng.

Bàn tay lại nhẹ nhàng vỗ vỗ.

...Chiếc micro ngoan ngoãn ngậm miệng, chậm rãi thu lại cái thân dài ngoằng. Trong vòng một giây, nó lại biến thành một chiếc micro bình thường.

Giả Thanh cùng Lưu Ý hít hà một hơi, lùi về sau một bước, sắc mặt thay đổi: "Cái này, cái này là––"

Hạ Cảnh cười: "Tôi chỉ nói cậu phát thanh viên kia không phải quái vật, chứ đâu có nói trong phòng phát thanh không có quái vật đâu."

Giọng của người phát thanh viên trơn tru bình thường, hoàn toàn khác với giọng nam thô ráp mà bọn họ nghe được trên loa trong khuôn viên trường.

Đó là bởi vì con quái vật thực sự chính là chiếc micro đứng này.

Nó thay đổi giọng nói của phát thanh viên, thêm ma tính với thành phần tẩy não vào.

Chỉ cần thông qua nó lan truyền câu nói "Không cần suy nghĩ", người chơi sẽ không nhin được mà càng muốn suy nghĩ nhiều hơn.

Chỉ cần bất kỳ âm thanh nào khác được phát ra qua nó sẽ làm nhiễu loạn người chơi và khiến họ tâm thần không yên.

Giả Thanh và Lưu Nghĩa đã rúc vào góc ôm nhau––

Không phải đâu, ý bọn họ muốn nói là, cậu mẹ nó ôm quái vật như chó cưng đó hả?!

Mẹ nó cậu nỡ lòng nào ôm một con quái vật còn sống nhăn ra nói chuyện phiếm với bọn tui?!

Cậu còn là người sao, còn là người sao?!

Tống Ngưỡng nhất thời không nói nên lời.

Hắn quay sang nhìn Kim Nam đã đau đến ngất trên mặt đất, trầm mặc một lát, ra hiệu cho Giả Thanh ý bảo anh ta đem vật phẩm chữa bệnh trong túi không gian ra.

Tống Ngưỡng không phải thánh phụ, cũng không có quá nhiều ý tốt.

Nếu bây giờ đánh nhau, đừng nói Kim Nam vừa bị mất một cánh tay, gã cũng coi như đã bước một chân vào quan tài rồi. Tống Ngưỡng không rảnh lo, cũng không cứu được, vả lại, bất cứ ai vào thế giới khủng bố này rồi cũng không còn quan tâm đến chuyện sống chết.

Nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc.

Tất nhiên, đối với hành động của Hạ Cảnh, hắn không có bất kì ý kiến ý cò gì.

Kim Nam đáng bị như vậy, chàng trai trước mặt này hiển nhiên không thể dùng lẽ thường mà phán đoán.

Tống Ngưỡng chỉ nhắm mắt lại, tự cảm thụ.

Khi quái vật bị gϊếŧ hoặc bị người chơi thu vào túi không gian, nó được coi là đã chết và trò chơi kết thúc.

Nếu trò chơi kết thúc, sẽ có tùy chọn thoát khỏi phó bản hiện lên trong ý thức của người chơi, nhưng hiện tại không có gì xảy ra hết.

Lại nghĩ.

Con quái vật trong phó bản hai sao không thể chỉ là một con quái vật micro đơn thuần.

Micro kia cùng lắm cũng chỉ là một tiểu phó quái.

Tống Ngưỡng mở mắt ra, liền nhìn thấy Hạ Cảnh thu liễm mặt mày, nghiêm túc mà nhét con quái vật micro vào một chiếc túi thơm giống như túi không gian rồi lại đem túi thơm nhét vào túi quần, không khỏi cười một tiếng.

Người này thoạt nhìn rất cổ quái, dường như không có thất tình lục dục như người thường, nhưng hành động căng thẳng thu thập quái vật vừa rồi của cậu trông ấu trĩ đến đáng yêu.

Tất nhiên Tống Ngưỡng cũng sẽ thu thập các mảnh xác và bộ phận tấn công của quái vật trong phó bản, nhưng với một con quái vật micro xíu xiu như vậy, hắn lười tranh đoạt với Hạ Cảnh.

Hắn chỉ hỏi: "Sao cậu đoán được Kim Nam có dị năng?"

Hạ Cảnh bình thản mà phân tích: "Ý định lợi dụng tôi của gã quá rõ ràng, nhưng phương pháp nghiệm chứng năng lực của tôi yếu hơn gã chỉ là thăm dò và quan sát tạm thời. Nếu vậy trên người nhất định phải có thứ gì mới có thể tự phụ như vậy."

"Nếu "thứ gì" của gã là một đạo cụ quái vật mà gã lấy được từ phó bản khác, thì ai cũng biết, sử dụng đạo cụ trên người người khác sẽ bị hệ thống phán định là gϊếŧ hại lẫn nhau, khấu trừ điểm và nhốt vào phòng tối. Tương đương với việc tự mình động thủ sát hại người chơi. Loại trừ đi thì cũng chỉ còn dị năng là có thể tránh né giám định của hệ thống."

Tống Ngưỡng nhướng mày: "Vậy làm sao cậu có thể chắc chắn sức mạnh của gã chỉ là nhẹ nhàng đẩy chứ không phải làm cho người chơi thảm hại hơn?"

"Nếu hắn thực sự có dị năng mạnh mẽ như vậy thì cần gì kéo người khác làm đệm lưng nữa??" Hạ Cảnh nhếch môi.

Nếu thực sự có dị năng lợi hại như vậy, với tính cách tham lam của Kim Nam, gã đã sớm tự mình xông lên băm khúc quái vật đúc túi mang về rồi.

Kì thực dù không cần hỏi Tống Ngưỡng cũng đại khái có thể đoán được đáp án.

Chỉ là nghe giọng điệu của Hạ Cảnh, người này thật giống như đang đùa bỡn trò chơi, thậm chí là đùa bỡn người chơi.

Tống Ngưỡng lắc đầu, không biết nên cảm thấy ngạc nhiên hơn hay cảm thấy quỷ dị hơn. Hắn đá tung cánh cửa phòng phát sóng, quét mắt một vòng, sau khi Lưu Ý cùng giúp Giả Thanh xử lý xong vết thương thì nói: "Vẫn còn chút thời gian, cùng nhau lục soát nơi này đi, nhỡ đâu có manh mối khác."

Phòng phát thanh không lớn lắm, bốn người soát mười phút đã xong.

Không có thu hoạch đáng nói nào, chỉ có Lưu Ý đang nhìn chằm chằm vào cuốn nội quy trường vừa tìm được.

Tác giả có lời muốn nói:

Quái vật micro: Tui rất giỏi đó nha.jpg

Editor has something to say:

Cái "Ngưỡng ca" không phải edit sót đâu ạ, ban đầu tui thấy "anh Ngưỡng" nghe hơi buồn cười nên mới giữ nguyên nhưng sau này quyết định để "ca" trong những trường hợp cà lơ phất phơ. Dù sao thì khi Hạ Hạ trêu chọc là "Ngưỡng ca" cảm giác vẫn soft hơn "anh Ngưỡng" đúng không nào, tất nhiên những lúc cần nghiêm túc tui vẫn sẽ để là "anh"!!!

Nhân đây Ca cũng nói qua về việc xưng hô, thực sự thì vừa đọc vừa dịch nên xưng hô đều là lúc đấy tui cảm thấy nó nên phải thế, vì vậy không thể tránh khỏi có lúc hơi loạn. Nếu nó khiến bạn đau mắt hột thì cứ nói, nào rảnh Ca sẽ đọc và sửa lại sau. ٩(ˊᗜˋ*)و

Vì là lần đầu edit nên mọi người cứ góp ý, đúng Ca sẽ sửa. Với lại chăm chăm tương tác với tui nha, tui khoái đọc cmt của mấy bồ lắm. ( " ∀ ")ノ~ ♡