Chương 8: Đừng nghĩ về nó! (6)

Edit: Calcium / Beta: clow

Không thể động đậy

------------------------------------------

"Làm sao, làm sao. Cậu phát hiện được gì hở?" Giả Thanh vội vàng hỏi.

Mấy người đến gần hơn, cùng nhìn vào trang mà Lưu Ý đã mở ra.

Nội quy rất có tính khuôn mẫu, liếc mắt từng hàng xuống thực sự chẳng thấy tí trọng điểm nào.

Lưu Ý do dự chỉ vào Điều 48 - Ngoại hình, nói: “Tôi luôn cảm thấy... cái này nhìn có chút quen mắt.”

Nội quy của trường về Ngoại hình quy định rõ ràng rằng chiều dài tóc của nam sinh trong trường không được vượt quá một cm, và tóc của nữ sinh không được dài quá vai. Đây là quy định rất khắc nghiệt thế nhưng không thể nói là chưa nhìn thấy bao giờ.

Giả Thanh cau mày nói: “Hình như hiện thực cũng có ngôi trường như này phải không?”

"Đúng vậy." Lưu Ý do dự nói, sau đó gấp cuốn nội quy của trường lại, nhìn trang bìa.

Toàn bộ tập sách rõ ràng là do chính trường học tìm xưởng in ấn, mặt bìa được thiết kế vô cùng đơn giản. Trên một mảnh bìa cứng màu be có in dòng chữ to "Nội quy trường trung học trực thuộc số 1 Thành Tiếu Kiểm.

Hạ Cảnh nói ra nghi hoặc của Lưu Ý: “Cậu đã bao giờ nghe nói đến nội quy trường học trước đây từ Hoàng Mặc chưa?”

Lưu Ý suy nghĩ một chút, cũng không phủ nhận lời nói của Hạ Cảnh, mím môi nói: “Tôi và anh ấy quen nhau từ hồi tiểu học, đến cấp hai chúng tôi không học cùng trường nữa, Hoàng Mặc cũng chỉ thỉnh thoảng ngẫu nhiên nói đến những chuyện ở trường, huống chi đã trôi qua nhiều năm, vậy nên rất nhiều chuyện không thể rõ ràng nữa.... Cũng có khả năng là tôi nhớ lầm đi, như Giả Thanh nói, không phải không có trường học như thế này, có thể tôi đã vô tình nhìn thấy tin tức kiểu vậy trên mạng.”

"Nếu có bất kì hoài nghi nào nên đặt trong lòng suy xét một chút, không cần gấp gáp tự phủ định." Tống Ngưỡng nói, “Cậu có thể suy nghĩ thử xem giữa Hoàng Mặc và bốn chữ "không cần suy nghĩ" có liên quan gì không.”

Bị ba người vây quanh, Lưu Ý khẽ cau mày.

Nhưng mãi cho đến gần hết giờ nghỉ trưa, cậu ta vẫn không thể nghĩ được gì, trong lòng cảm thấy có chút hậm hực.

Tống Ngưỡng bình tĩnh trấn an: “Không sao đâu, đừng vội, hiện tại manh mối còn quá ít, chúng ta trước tiên rời khỏi đây đi.”

Kim Nam lúc này đã tỉnh lại.

Các vật tư y tế mà các người chơi mang theo trong túi không gian đều được mua từ siêu thị chính thức, hiệu quả trị liệu vô cùng xuất sắc. Miễn là còn treo một hơi tàn là có thể cứu trở về càng đừng nói đến Kim Nam mới chỉ mất một cánh tay.

Lúc này, xương cánh tay bị gãy của gã đã được nối lại, da thịt vẫn đang âm thầm thong thả mà sinh trưởng, vừa ngứa lại vừa đau.

Sắc mặt Kim Nam như tờ giấy vàng. Khi nhìn đến Hạ Cảnh, gã không còn vẻ khinh thường như trước nữa, chỉ còn hận thù và sợ hãi.

Tuy nhiên, bất luận là Hạ Cảnh hay ba người kia cũng đều chẳng để ý đến gã.

Suy cho cùng, ngay từ đầu chính gã là người đã lên kế hoạch ám sát đồng đội.

Không mặc kệ gã ở đấy, bọn họ cũng coi như là đã tận tình tận nghĩa.

Khi bước ra khỏi tòa nhà hành chính, Giả Thanh vẫn rối rắm hỏi: “Ngưỡng ca, liệu phó bản sẽ xây dựng thế giới dựa trên quá khứ đã trải qua của một người sao?”

Tống Ngưỡng bước xuống bậc thang, lắc đầu: “Về mặt lý thuyết, không có khả năng xuất hiện loại tình huống này.”

“Mọi phó bản đều được xây dựng từ trước, trang bìa và chủ đề tất cả sẽ được hiển thị trước mặt người chơi trong phòng đăng nhập. Không có khả năng chờ đến khi người chơi vào phó bản mới chọn ngẫu nhiên một người để tạo ra thế giới.”

“Nếu phó bản thực sự làm vậy, chủ đề có lẽ còn miễn cưỡng phù hợp nhưng trang bìa sẽ khác hoàn toàn. Vả lại, xét theo tình huống hiện tại, phó bản cũng không phải tất cả đều phỏng theo quá khứ của Hoàng Mặc.”

"Đúng vậy, kỳ thực căn bản không có giống nhau về mọi mặt. Chỉ có một số chi tiết khiến tôi cảm thấy có chút quen thuộc." Lưu Ý thở dài, “Có thể tất cả đều là trùng hợp. Dù sao hiện tại tất cả chỉ là suy đoán của chúng ta, không có chứng cứ xác thực nào chứng minh phó bản này thực sự có liên quan đến Hoàng Mặc.”

Sau khi hội họp với đám người Vương Dược Nhiễm ở trên lớp, mọi người bắt đầu trao đổi tình hình.

Hai cô gái và bà cụ đã tìm kiếm khắp trường nhưng không thu được manh mối nào. Sau khi nghe được chuyện xảy ra trong phòng phát thanh của trường, họ khϊếp sợ mà đánh giá Hạ Cảnh một phen, như thể lần nữa nhận thức lại cậu ấy vậy. Mà sự đề phòng của các nàng đối với Kim Nam lại càng đậm hơn.

Tống Ngưỡng lấy sổ liên lạc ra, yêu cầu mọi người sao chép thông tin liên lạc của "bố mẹ", sau tiết học chiều thì cố gắng liên lạc thử xem.

Cũng may ở trong phó bản này bọn họ không cần phải học tối, nếu không Giả Thanh sẽ là người đầu tiên phun ra một ngụm máu.

Sau khi ăn xong bữa tối ở căng tin, họ trực tiếp trở về ký túc xá. Xác nhận điện thoại di động của Hoàng Mặc ở phòng ký túc 411 quả thực đã bị thu, họ lại tập trung tại phòng 414 rồi đóng cửa bàn bạc.

Tám người, mười sáu phụ huynh, tất cả đều đã được liên lạc qua điện thoại.

Phỏng đoán của Tống Ngưỡng là chính xác.

"Mẹ" của Vương Dược Nhiễm trong phó bản này lại chính là nhân viên văn phòng hành chính của trường, có thể lấy được thông tin nội bộ.

Nhưng mà về cái chết của Hoàng Mặc, vẻ mặt của Vương Dược Nhiễm lộ ra vẻ cổ quái.

“ "Mẹ" tôi nói rằng anh ấy đúng là chết vào lúc nửa đêm, không sai biệt lắm, nhưng đó là một cái chết đột ngột.”

Vài người sửng sốt.

Đột tử?

Chỉ có Tống Ngưỡng và Hạ Cảnh là không quá ngạc nhiên.

Buổi sáng, hai người cùng Lưu Ý đã quan sát tình trạng thái tử vong của Hoàng Mặc.

Trong phó bản không có xác chết nào cứng ngắc hay hiện vết hoen tử thi, trên cơ thể Hoàng Mặc cũng không có vết trầy xước. Trạng thái thân thể thậm chí y chang lúc còn sống, khả năng cao là phó bản muốn truyền tải tin tức rằng cái chết của Hoàng Mặc không phải do ngoại lực gây ra.

Không có gì đáng ngạc nhiên khi cách thức chết cuối cùng được xác định là "đột tử".

Nhưng là bạn của Hoàng Mặc, cảm xúc Lưu Ý bị kích động: “Quái vật gϊếŧ chết sao có thể nói là đột tử được.”

"Tôi nhớ sáng nay chúng ta đã thảo luận qua. Cũng có khả năng anh ấy không bị quái vật trực tiếp gϊếŧ chết mà do kích phát quy tắc tử vong của quái vật." Hứa Kim yếu ớt nói.

Lưu Ý nhớ tới việc này, nắm chặt nắm tay.

Nhưng cái gọi là quy tắc tử vong là gì?

Trước mắt, có quá ít manh mối.

Bầu trời dần dần tối sầm.

Vương Dược Nhiễm bất an nói: “... Nếu Hoàng Mặc đã chết vào nửa đêm ngày hôm qua, vậy nghĩa là lúc đó phó bản đã bắt đầu, bản thân anh ấy có thể đã gặp cái gì đó... Thế chẳng phải đêm nay chúng ta cũng có thể phải đối mặt với nguy hiểm à?”

Giả Thanh nuốt nuốt nước miếng, khẩn trương nói: “Không phải nói nửa đêm điện thoại reo hai lần sao? Chẳng lẽ nửa đêm có quái vật chui từ điện thoại ra sao?”

Lời này vừa nói ra, mấy người sợ tới mức thiếu chút nữa quẳng luôn điện thoại đi.

Tống Ngưỡng: “"Mặc dù tôi nghĩ khó có khả năng xảy ra, nhưng vấn đề này có thể giải quyết. Trước khi đi ngủ chỉ cần tắt điện thoại, đặt ở chỗ cách xa chúng ta là được.”

Bằng cách này, ngay cả khi con quái vật thực sự xuất hiện từ điện thoại, bọn họ cũng không đến mức trở tay không kịp.

Chính là như vậy.

Nhưng ngay cả khi nghe được giải pháp này, không ai có thể thở phào nhẹ nhõm.

Đây không phải phó bản một sao.

Trong phó bản một sao, quái vật rõ ràng, hầu hết người chơi đối kháng không thành mới bị gϊếŧ chết.

Nhưng hiện tại, họ thậm chí còn chẳng biết con quái vật đó ở đâu và nó gϊếŧ người như thế nào.

Đây có lẽ không phải là điều xa lạ đối với những người đã từng bước vào nhiều phó bản hai sao và ba sao như Tống Ngưỡng. Bọn họ thậm chí có thể quen với việc trong lúc tìm manh mối có nhiều người phải hi sinh hơn.

Nhưng đối với Vương Dược Nhiễm và Hứa Kim, người mà lần đầu tiên bước vào phó bản hai sao, thậm chí đối với một người mới như bà cụ, việc chờ đợi một nguy hiểm không biết tên đang rình rập bên mình cũng đủ khiến người ta run rẩy sợ hãi.

Hứa Kim nhịn không được phát ra một tiếng nức nở, bà cụ đau lòng mà ôm nàng an ủi.

Mắt thấy toàn bộ phòng kí túc rơi vào trầm mặc, Tống Ngưỡng lại đóng vai trò trụ cột tinh thần, hắn nói: “Đêm nay chúng ta hãy phân bổ lại phòng kí túc đi.”

Mọi người ngẩng đầu.

Giả Thanh lên tinh thần, nhìn tám người xung quanh và nói: “Đúng vậy, phòng ngủ vẫn cần được chia lại.”

Bọn họ có tám người, vừa vặn nhét đầy hai phòng ngủ.

Nếu bốn người một phòng mà xếp ba nữ vào cùng một phòng hiển nhiên là không thích hợp.

Hứa Kim không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, nàng nghiêng người, quay sang một bên rồi lau nước mắt.

Vương Dược Nhiễm nhìn nàng rồi lại nhìn bà cụ, cảm thấy có chút không biết phải làm sao.

Bà cụ vỗ vỗ vai Hứa Kim nói: “Già có thể nói chút ý kiến không?”

Bà cụ hiếm khi lên tiếng, mấy người khác cũng nhanh chóng gật đầu. Chỉ có Kim Nam dựa vào góc lạnh lùng nhìn.

Tiếng nói bà cụ chứa đầy tang thương: “Hai cô gái không cần tách ra, bạn tốt bên nhau sẽ có cảm giác an toàn hơn, còn già cũng chỉ là.... Các cháu không cần tốn sức lo lắng, trong mấy cậu trai hãy cử ra hai người mạnh nhất bảo hộ Tiểu Nhiễm và Tiểu Kim đi.”

Sự phân chia này thực sự rất hợp lý.

Không phải bởi vì không cần băn khoăn cho người lớn tuổi, mà là dưới tình huống ba nam một nữ và hai nam hai nữ đương nhiên phải đem người tương đối lợi hại đến phòng sau.

Nhưng cái gọi là "mạnh nhất" thì hơi tế nhị.

Về mặt thể chất mà nói, mạnh nhất trong tám người rõ ràng là Kim Nam, nhưng gã đã lọt vào danh sách "Danh sách thất tín" nên không thể coi là một lực lượng chiến đấu, chưa bán đứng bọn họ đã tốt lắm rồi.

Nhóm thanh niên nhìn nhau, cuối cùng, vài người đưa mắt nhìn Hạ Cảnh và Tống Ngưỡng.

Hạ Cảnh dừng một chút, nghe thấy Tống Ngưỡng hỏi: “Cậu thấy sao?”

Hạ Cảnh nhìn nhìn hắn, khẽ cười: “Không có ý kiến.”

Chẳng qua, đây hình như là lần đầu tiên cậu được giao trách nhiệm bảo vệ người khác.

*

Sau khi phân chia phòng ký túc xong, mọi người câu được câu chăng mà hàn huyên một lát, chủ yếu là để giảm căng thẳng.

Ở mỗi phòng ký túc đều có một chiếc đồng hồ treo cao trên bức tường giữa lối vào và phòng chính của ký túc xá.

Kim đồng hồ từ từ di chuyển về phía chín giờ rưỡi.

Mà phòng ngủ phải tắt đèn lúc mười giờ.

Bà cụ, Giả Thanh, Lưu Ý, Kim Nam ở lại 414, còn Tống Ngưỡng, Hạ Cảnh, Hứa Kim, Vương Dược Nhiễm thì di chuyển đến 417.

Trước khi rời đi, Tống Ngưỡng thấp giọng nói với Giả Thanh: "Tối nay cậu trông coi túi không gian cho tốt, cùng Kim Nam ngủ một bên. Ngoài việc chú ý đến các dấu hiệu bất thường thì cũng nên chú ý gã. Tuy nhiên, dị năng của gã chỉ có tác dụng với những người ở ngay bên cạnh gã ta.

Đại bộ phận dị năng của dị năng giả kì thật cũng không mạnh lắm.

Nếu dị năng của Kim Nam mạnh đến mức có thể di chuyển mọi thứ đi xa thì có lẽ gã sẽ không cần phải cẩn thận như vậy, mà hẳn là đã sớm lóc cóc theo mông Tống Ngưỡng nghĩ cách cướp điểm rồi.

Giả Thanh gật đầu thật mạnh, giọng nói khàn khàn: “Tôi hiểu rõ, anh yên tâm. Ngưỡng ca, đêm nay cẩn thận!”

Tống Ngưỡng gật đầu, xoa xoa đầu anh ta.

Đến 417, hai cô nàng ưa sạch sẽ không còn tâm trạng đi tắm nữa. Bốn người chỉ rửa mặt rồi lên giường sớm.

Không thể không ngủ, sau một ngày căng thẳng, nếu buổi tối còn không nghỉ ngơi cho tốt thì ngày mai sợ là thân thể sẽ chịu không nổi.

Vốn dĩ ban đầu họ định đem chăn gối dọn xuống dưới, đêm nay mọi người sẽ ngủ trên sàn.

Nhưng bọn họ ở phòng 414 đã thử qua, chăn nệm và gối đầu cứ như bị dính cứng ngắc vào ván giường vậy, không tài nào gỡ ra nổi. Đây có lẽ là do phó bản cố ý hạn chế.

Cuối cùng, mọi người đành quay lại giường. Trên mặt đất dù sao cũng không thể nghỉ ngơi tốt, nếu buổi tối không phát sinh chuyện gì thì mất nhiều hơn được. Mà nếu thực sự có chuyện gì xảy ra—

Trong phòng ký túc 417, Hạ Cảnh và Tống Ngưỡng mỗi người thủ một bên, trên lý thuyết là ổn.

Vì vậy, Hứa Kim và Hạ Cảnh ngủ một bên. Hạ Cảnh ngủ trên giường gần cửa, Hứa Kim ngủ gần ban công.

Bên kia Vương Dược Nhiễm gần cửa, Tống Ngưỡng gần ban công.

Bằng cách này, nếu có quái vật đột nhập qua cửa hoặc ban công thì ít nhất đều có Hạ Cảnh hoặc Tống Ngưỡng canh giữ.

Tất nhiên, có thể xảy ra nhiều tình huống khác nhưng chung quy biện pháp phòng ngừa vẫn rất hữu hạn.

Bốn người lần lượt đưa ra đạo cụ trên tay. Về cơ bản đều dao găm, dao rựa, rìu gì đó, hoàn toàn không có ý nghĩa trao đổi.

Tống Ngưỡng đã xài hết đạo cụ quái vật trong phó bản khác mất rồi, tuy rất đáng tiếc nhưng không có cách nào.

"Bốn người chúng ta thay phiên ngủ, nếu có chuyện gì còn dễ dàng hỗ trợ. Tôi và Hạ Cảnh thay phiên gác đêm, tôi canh nửa đêm trước đi." Tống Ngưỡng dặn dò.

Vương Dược Nhiễm cùng Hứa Kim vội vàng gật đầu, Hạ Cảnh cũng không có phản đối.

Nhìn thấy đèn sắp tắt, Hứa Kim nằm xuống trước.

Nàng ngủ cùng bên với Hạ Cảnh, Hạ Cảnh có thể nghe thấy tiếng nàng khẽ nức nở.

Lúc Hạ Cảnh kéo chăn nằm xuống, cậu nghe thấy cô gái thấp giọng nói: “Tôi rất sợ hãi.”

Hạ Cảnh dừng lại.

Sau đó ngữ khi ôn hòa hỏi: “Sợ điều gì?”

Đây là một câu hỏi vô nghĩa.

Điều khiến người chơi sợ hãi không có gì khác ngoài cái chết.

Dẫu sao nói ra thành lời ít nhất cũng có thể giảm bớt sợ hãi trong lòng.

Hứa Kim mang chút giọng mũi, ngắt quãng nói: “Tôi rất sợ chết, tôi mới hai mươi bốn tuổi, rốt cuộc là vì cái gì... Một tháng trước tôi và Nhiễm Nhiễm chỉ đi dạo ở sở thú mới đi thăm sở thú, không hiểu sao đã bị hút vào Thành Tiếu Kiểm.......... Tại sao lại phải là chúng tôi? Tại sao chứ?”

Không ai có thể cho nàng một câu trả lời.

Hứa Kim khóc một hồi, giọng khàn khàn: “Tôi không thể nói cho cha mẹ... Ngay cả trong thế giới thực kia, không ai có thể đem tồn tại của Thành Tiếu Kiểm nói cho người khác, dù bằng lời, viết ra giấy, hay là đăng bài, tất cả đều bị xóa bỏ. Nếu một người chơi chết trong phó bản, họ thậm chí phải chết thêm lần nữa ở thế giới thực, như thể để hợp lý hóa cho cái chết đó vậy.....”

“Cha mẹ tôi phải làm sao bây giờ? Họ chỉ có một đứa con là tôi, tôi mà chết, họ sẽ...”

Hạ Cảnh không nói gì.

Khi cậu tỉnh dậy ở thế giới này, Nhà an toàn đã có rồi, còn cậu cũng đã ở trong ngôi nhà đó.

Cậu không biết mình được coi là người hay là quái vật.

Đương nhiên, dựa trên sự phân tích của bản thân, khả năng lớn nhất có thể xảy ra là - chẳng phải người, cũng chẳng phải quái vật.

Cậu "sinh ra" không phải cái gì và "sinh ra" cái gì cũng không có.

Chứ đừng nói đến cha mẹ.

Con chó săn lông vàng, cá vàng, hoa, cây cối, đồ nội thất... Đều là do cậu tạo ra bằng thứ sức mạnh có hạn mà cậu đã phát hiện trong cơ thể mình.

Hạ Cảnh chậm rãi nằm xuống giường, tựa đầu vào chiếc gối không mấy mềm mại.

... Điều này nghe giống như một loại thần lực.

Nhưng sự thật là thần lực không hề tồn tại.

Nó rồi cũng sẽ hao hết.

Sau khi cạn kiệt lại cần nghĩ cách thu hoạch càng nhiều lực lượng bên ngoài.

Các mảnh xác quái vật chính là nguồn nhiên liệu tuyệt vời.

Nhưng sau khi mở ra con đường thu hoạch thì gông xiềng giam cầm Hạ Cảnh vẫn còn tồn tại.

Thế giới của cậu chỉ là một ngôi nhà nho nhỏ, mà quy tắc của Nhà an toàn cũng chỉ có thể áp dụng lên chính nó.

Cậu phải đem xác quái vật vào Nhà an toàn thì mới có thể rút được năng lượng.

Và những thứ cậu tạo ra trong Nhà an toàn sẽ không thể mang vào phó bản.

Đây là lý do tại sao cậu phải đăng nhập vào phó bản từ sảnh trò chơi như những người chơi khác - chỉ bằng cách này cậu mới có thể nhận được điểm, đổi lấy vật phẩm trong siêu thị chính thức và tự do hành động trong phó bản.

Đối với Hạ Cảnh mà nói, trò chơi chính là để chơi.

Nhưng cậu cần thu thập lực lượng trong phó bản, cũng cần tìm hiểu sự thật về bản thân, chân tướng về mối liên kết với thế giới này.

Nhưng thần kì là, khi Hứa Kim nhắc đến "cha mẹ" thì trái tim Hạ Cảnh cũng không khỏi rung động.

Mặc dù đó chỉ là một cảm giác rất vi tế, rất mơ hồ.

Trái tim dường như ở một giây nào đó đã đập nhanh hơn.

Nhưng đây cũng có thể coi như một thu hoạch trong khi khám phá phó bản đi.

Hạ Cảnh nhắm mắt lại, trong trí nhớ tìm kiếm những lời mà loài người dùng để an ủi lẫn nhau, dùng giọng điệu ôn nhu nói: “Mọi người đều sẽ không có việc gì, đừng sợ.”

Hứa Kim im lặng một lát, thấp giọng nói: “Lỡ như quái vật đến tìm tôi, dưới tình huống anh có thể bảo đảm an toàn cho chính mình... Xin hãy giúp tôi, xin anh, có được không? Tôi không muốn chết.”

"Tôi sẽ." Hạ Cảnh ôn hoàn nói lời bảo đảm

Quái vật chính là mục tiêu của cậu.

Hứa Kim dường như cuối cùng đã bình tĩnh lại. Trước khi tắt đèn, nàng lẩm bẩm: “Trưa nay ở căng tin không khải Kim Nam đã nhắc tới việc Hoàng Mặc nửa đêm hôm qua có ngồi dậy nhìn chằm chằm bạn cùng phòng sao?”

“Thật khó hiểu, lúc đó tôi lại nghĩ tới hồi lớp ba tiểu học, không biết nằm mơ hay thực sự gặp quỷ.....”

“Chỉ nhớ hôm ấy tôi tỉnh lại vào đêm khuya, nhìn thấy một bóng người mắt xanh đứng ở mép giường nhìn chằm chằm tôi...”

Hạ Cảnh mở mắt ra.

Hứa Kim nói ra lời này tựa hồ không muốn nói tiếp. Có lẽ nàng cảm thấu càng nói bản thân lại càng sợ.

Hạ Cảnh chậm rãi nhắc nhở: “Không cần suy nghĩ nhiều, an tâm ngủ đi.”

Hứa Kim nhẹ đáp lại một tiếng "Ừm" rồi xoay người.

Đèn phòng ngủ bỗng dưng tắt.

Nếu quan sát từ bên ngoài, sẽ thấy mọi tòa nhà và mọi phòng ngủ trong khu ký túc xá đều chìm vào bóng tối trong nháy mắt.

Chỉ có hành lang dài vẫn còn duy trì ánh sáng nhợt nhạt.

Im lặng mấy giây, trong ký túc xá vang lên giọng nói lạnh lùng của Tống Ngưỡng: “Đều nhắm mắt ngủ đi. Không cần nghĩ nhiều.”

Có điều, đang trong tâm trạng căng thẳng, muốn tiến vào giấc ngủ dường như là việc bất khả thi.

Bản thân Hạ Cảnh không cần ngủ.

Cậu quay người sang một bên, đảo mắt trong bóng tối, nhận ra chiếc đồng hồ treo trên tường kia có dạ quang.

Ngay cả khi không có ánh sáng, cậu vẫn có thể nhìn thấy kim giây, kim phút và kim giờ chuyển động chậm rãi trên mặt đồng hồ màu xanh lá cây tươi sáng.

Từng giây từng phút trôi qua, trong phòng ngủ không một tiếng động, chẳng có chuyện gì xảy ra.

Với thính giác nhạy bén của cậu, bốn hơi thở đan xen vang lên trong phòng ký túc, có vững vàng có yên bình.

Có lẽ ai đó đã ngủ.

Có lẽ ai đó đang vờ bình tĩnh.

Trong sự im lặng, tiếng "tích tắc" "tích tắc" của kim giây dường như càng trở nên rõ ràng.

Hạ Cảnh bình tĩnh nhìn đồng hồ dạ quang.

*

Qua hồi lâu, một vòng lại một vòng, kim giây, kim phút và kim giờ trên mặt đồng hồ đều chồng lên nhau - tất cả đều chỉ về số 12.

Đột nhiên, một cảm giác choáng váng ập đến, toàn bộ thế giới phảng phất hiện lên những bóng chồng.

Hạ Cảnh theo bản năng nhắm mắt lại, sau đó phát hiện mình không thể động đậy.

Ngoại trừ hô hấp, cậu không thể thực hiện động tác thứ hai, thậm chí còn không thể mở mắt.

Cậu chỉ có thể lẳng lặng lắng nghe động tĩnh trong phòng kí túc.

Hít vào.

Thở ra.

Bốn tiếng hô hấp vững vàng đan xen lẫn nhau nhau nhịp nhàng như trước, an bình tốt đẹp.

Liệu có hay không vẫn có người đang bảo trì thanh tỉnh.

Hoặc có lẽ tất cả mọi người ngoại trừ Hạ Cảnh đều đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Hít.

Thở.

Trong im lặng.

Hơi thở thứ năm đột nhiên xuất hiện trong ký túc xá.

Xuất hiện ở ngay trên đầu Hạ Cảnh.