Chương 9: Đừng nghĩ về nó! (7)

Edit: Calcium / Beta: clow

Thêm một người chơi tử vong

✩₊˚.⋆☾⋆⁺₊✧

Hơi thở đột nhiên xuất hiện kia chậm và sâu hơn so với mọi người.

Hô hấp lạnh băng lặng yên không tiếng động lan tràn về phía Hạ Cảnh.

Tựa như có thứ gì vừa mới từ vực sâu lạnh lẽo bò ra, lặng lẽ đứng ở bên giường Hạ Cảnh.

Mà khi hơi thở đó đột nhiên xuất hiện trong phòng ký túc yên tĩnh, Hạ Cảnh nghe thấy rõ ràng—

Hơi thở của Hứa Kim trở nên gấp gáp.

Cổ họng nàng như bị bóp nghẹt, hoặc như thể nàng đã chạy hàng vạn mét, nàng liều mạng hít thở, từ trong cổ họng phát ra một tiếng nức nở rất yếu ớt, nhưng trên giường lại không có chút động tĩnh nào, cứ như thể cả người không có biện pháp nhúc nhích.

Gần trong gang tấc.

Hạ Cảnh im lặng thử lại lần nữa, nhưng cậu thậm chí còn không thể cử động ngón tay hay nâng mí mắt lên.

Quái vật xuất hiện, đóng băng mọi hoạt động của thân thể.

Sự im lặng hiện lên trong lòng Hạ Cảnh.

Tiếng hô hấp dồn dập của Hứa Kim vang lên trong vài giây rồi đột nhiên biến mất, trong cổ họng chỉ còn lại một chút âm thanh rung động.

Như thể sợ đến mức nín thở, cảm thấy chỉ cần ngừng thở sẽ không bị phát hiện, cũng không bị chú ý.

Nhưng vài giây sau, ngay cả tiếng rung rất nhỏ trong cổ họng cũng biến mất hoàn toàn.

......…

.…

Ước chừng một phút trôi qua.

Trong phòng ký túc chỉ còn lại ba tiếng hít thở.

Việc đóng băng cơ thể cuối cùng đã được giải trừ-

Hạ Cảnh và Tống Ngưỡng đồng thời từ trên giường ngồi dậy, trong bóng đêm, họ nhìn quanh một vòng nhưng không hề thấy dù chỉ là cái bóng của quái vật.

Tống Ngưỡng tập trung điện thoại di động của bốn người ở tủ chỗ lối vào, nhưng con quái vật không hề di chuyển từ lối vào lại đây mà đột nhiên xuất hiện giữa giường của Hạ Cảnh và Hứa Kim, rồi lại đột nhiên biến mất.

Tống Ngưỡng nhanh chóng xốc chăn lên, chuẩn bị xuống giường, thấp giọng hỏi: “Hứa Kim thế nào rồi?”

Trong bóng tối, Hạ Cảnh nghiêng người nhẹ nhàng chạm vào cô gái đang ngủ say bên kia. Trầm mặc một lát, nói: “Nhiệt độ cơ thể đã lạnh.”

Tống Ngưỡng hơi khựng lại: “Nhanh như vậy?”

Hạ Cảnh thu hồi tay: “Đây có lẽ là kết quả của phó bản.”

Phó bản đã xác định nàng tử vong thì có cấp cứu cũng vô ích.

Tống Ngưỡng cũng trầm mặc.

Đây không phải là lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống này.

Có phó bản, dù người chơi gặp nguy hiểm, dường như đã ngừng thở nhưng có thể cứu trở về nhờ vật tư y tế mua từ siêu thị chính thức.

Nhưng cũng có phó bản, chỉ cần người chơi ngừng thở thì thân nhiệt sẽ nhanh chóng giảm xuống một cách phi thực tế, đây chính xác một tín hiệu do phó bản đưa ra, có nghĩa là người đã chết, không có biện pháp cứu về.

Tống Ngưỡng vò đầu bứt tai.

Đối với phó bản từ hai sao trở lên, về cơ bản người chơi không thể lấy được manh mối đầy đủ, mà dưới tình huống manh mối thiếu hụt thì dù có phòng vệ cỡ nào cũng không thể tránh khỏi tử vong.

Thậm chí, có khi lấy được manh mối hoàn chỉnh họ có thể vẫn không ngăn cản được điều này.

—Giống như vừa rồi, khi quái vật đến, bọn họ thậm chí còn chẳng thể nhúc nhích.

Dù đã quen với kiểu tử vong này, tâm trạng của Tống Ngưỡng vẫn rất phức tạp.

Hắn hít một hơi thật sâu, vẫn là xuống giường, lấy điện thoại về.

Sau khi mở nguồn, hắn gửi tin cho Giả Thanh đầu tiên rồi mở đèn pin điện thoại, leo lên thang dây bên Hứa Kim, chiếu ánh sáng tới mặt Hứa Kim, cùng Hạ Cảnh xem xét.

Hứa Kim cũng giống như Hoàng Mặc, trông như đang ngủ yên. Đôi mắt nàng nhắm nghiền, khuôn mặt bình tĩnh, màu da, màu môi,... mọi thứ đều có vẻ bình thường, như thể nàng vẫn còn sống, nhưng hơi thở và nhiệt độ cơ thể đều không còn.

Hạ Cảnh kiểm tra cổ Hứa Kim, không có dấu vết chống cự, trên mắt cá chân hay cổ tay cũng không có dấu hằn do trói, cũng không có vết thương nào.

Phó bản vẫn chưa đưa ra bất kỳ manh mối về quy tắc tử vong.

"Chẳng lẽ lại là "đột tử"?" Tống Ngưỡng cau mày.

Nguyên nhân tử vong của Hứa Kim, khả năng phải chờ đến ngày mai "mẹ" của Vương Dược Nhiễm báo lại thì bọn họ mới biết được.

Mà giờ khắc này, Vương Dược Nhiễm vẫn đang ngủ say.

Chờ đến ngày mai thức dậy, biết được bạn thân mình không còn, nàng sẽ cảm thấy thế nào đây?

Hạ Cảnh cùng Tống Ngưỡng im lặng một lát.

Hạ Cảnh nhẹ giọng hỏi: “Sau khi quái vật xuất hiện, anh cũng gặp tình trạng ngay cả mí mắt không thể nhấc lên được phải không?”

"Ừ, nhưng có một chút rất kỳ quái." Tống Ngưỡng chậm rãi nói, “Cơ thể của chúng ta đều cứng ngắc như bị đóng băng. Nhưng đáng lý ra những người bị quái vật chọn không nên giống như vậy mới phải, phó bản không thể đưa ra một con quái vật mà chúng ta hoàn toàn không có khả năng phản kháng.”

Cho nên, giả sử quái vật không áp chế hoặc đóng băng cơ thể Hứa Kim, vậy vì cái gì trong toàn bộ quá trình Hứa Kim không phát ra bất kì động tĩnh nào?

Rốt cuộc là nàng đã chết như thế nào?

Hạ Cảnh suy tư một lát, nói: “Không tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình, chúng ta tạm thời rất khó để phán đoán rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

Tống Ngưỡng thấp giọng: “Quả thực là vậy.”

Hai người rơi vào im lặng một lần nữa.

Điện thoại di động của Tống Ngưỡng ù ù rung lên hai tiếng.

Là Giả Thanh gửi tin nhắn.

Tống Ngưỡng liếc nhanh một cái rồi nói: “Giả Thanh bên kia báo rằng bọn họ cũng xuất hiện tình huống bất động, khoảng một phút thì hết, chỉ có điều bọn họ đều an toàn, không xuất hiện thương vong.”

Cũng vào lúc này, ngoài hành lang truyền tới tiếng bước chân, là của giáo viên tuần tra kí túc xá ban đêm, từng bước nhanh chóng lại gần nơi này.

Sau khi bước chân dừng lại bên ngoài cửa phòng kí túc của bọn họ, đột nhiên không có động tĩnh gì nữa.

—Những người ở ngoài cánh cửa đang nghe ngóng thanh âm trong phòng.

Hạ Cảnh dùng khẩu hình miệng nói: “Để mai bàn sau.”

Vào ban đêm, ngay cả khi bọn họ tận lực nhẹ tay nhẹ chân thì NPC vẫn sẽ chú ý đến họ.

Nếu thi thể của Hứa Kim ngay lập tức bị NPC mang đi, thì họ càng khó kiếm được nhiều manh mối hơn.

Chẳng bằng ngày mai hừng đông dậy sớm hơn chút, thừa lúc giáo viên chưa tới cẩn thận điều tra.

Tống Ngưỡng thở dài một hơi, gật đầu, nhẹ nhàng kéo chiếc chăn phủ lên khuôn mặt của cô gái.

Chỉ là đêm nay hắn hoàn toàn không ngủ được.

*

Sáng hôm sau, bảy người tập trung tại phòng 417, Vương Dược Nhiễm khóc đến hai mắt đều sưng lên.

Có hai chi tiết mà đêm qua Hạ Cảnh và Tống Ngưỡng không phát hiện, đến khi mặt trời lên mới chú ý đến—

Màu sắc của tấm khăn trải giường trên giường Hứa Kim ngủ đã thay đổi.

Tất cả các tấm khăn trải giường trong ký túc xá của học sinh đều thống nhất một màu trắng. Hạ Cảnh cũng có thể xác nhận, tối hôm qua trước khi đi ngủ giường của Hứa Kim và họ giống nhau như đúc.

Nhưng đến hôm nay, tấm trải giường của Hứa Kim ấy thế mà biến thành màu vàng nhạt - cực kì nhạt, có lẽ đây lí do tối qua cậu và Tống Ngưỡng không phát hiện sự thay đổi khi sử dụng đèn pin điện thoại.

Ngoài ra, bên cạnh chân của Hứa Kim, trong góc giường, có một con búp bê gấu cũ nát bên dưới lớp chăn dày.

Hạ Cảnh chắc chắn tối hôm qua trước khi đi ngủ chẳng có con gấu bông nào trên giường Hứa Kim cả.

"Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra?" Giả Thanh cảm thấy sởn tóc gáy.

Khăn trải giường đổi màu một cách khó hiểu, con gấu bông đột nhiên xuất hiện, và cả một đồng đội lặng lẽ ra đi—

Ngoại trừ cái chết trông có vẻ rất yên bình giống Hoàng Mặc thì tình huống khác rõ ràng là không giống nhau chút nào!

Khuôn mặt của một số người rất tệ, Vương Dược Nhiễm đã khóc đến muốn hỏng luôn đôi mắt.

Nàng và Hứa Kim cũng giống như Hoàng Mặc và Lưu Ý, biết nhau từ rất lâu trước đây.

Các nàng đã là bạn thân từ thời trung học, quả thực là tử vong có thể xảy ra ở bất cứ đâu trong cái thế giới khủng bố này, nhưng Vương Dược Nhiễm chưa từng tưởng tượng được hội chứng đột tử cứ như vậy mà đến với người bạn thân nhất của mình.

Thậm chí khi Hứa Kim gặp nguy hiểm đêm qua, nàng thậm chí còn không thức dậy!

Chẳng mấy chốc, giáo viên lần nữa mang theo bảo vệ và nhân viên y tế xông vào, đuổi bọn họ đi.

Giống như ngày hôm qua, họ chỉ có thể trơ mắt nhìn thi thể của đồng đội bị mang đi, nín thinh mà rời khỏi kí túc xá.

Lần nữa ngồi xuống ở căng tin, bầu không khí vẫn y như sáng hôm qua.

Vương Dược Nhiễm vẫn đang khóc, bà cụ vỗ lưng an ủi nàng.

Hạ Cảnh dẫn đầu nói: “Có một điều mà tôi nghĩ có thể có liên quan đến cái chết của Hứa Kim.”

Lời vừa ra khỏi miệng, mọi ánh mắt đều tập trung vào Hạ Cảnh. Vương Dược Nhiễm ngẩng phắt lên, hai mắt đỏ bừng nhìn cậu.

“Đêm qua trước khi đi ngủ, Hứa Kim đột nhiên kể rằng cô ấy khi còn nhỏ từng tỉnh giấc giữa đêm và nhìn thấy một bóng đen mắt xanh lục đứng trước giường.”

Hạ Cảnh nhìn Vương Dược Nhiễm, trong bảy người bọn họ, chỉ có duy nhất nàng quen thuộc Hứa Kim.

“Khi quái vật xuất hiện vào đêm hôm qua, tôi không thể mở mắt ra nhìn thấy cảnh tượng cụ thể, nhưng hơi thở của quái vật xác thực đã đột nhiên xuất hiện giữa giường của Hứa Kim và tôi.”

"Ý cậu là gì?" Biểu cảm của Kim Nam đã thay đổi, là người đầu tiên hùng hổ hỏi lại, “Ý cậu là trước kia cô ta ở thế giới thực đã từng gặp qua quái vật của phó bản này?”

"Sao có thể!" Giả Thanh phát ngốc, “Không đúng, cái chuyện Hứa Kim khi bé từng gặp bóng người mắt xanh kia rốt cuộc là gì?”

Tống Ngưỡng lâm vào trầm tư.

Vương Dược Nhiễm mở to mắt, hiển nhiên đã từng nghe về chuyện này.

Nàng nói với giọng khàn khàn: “Cậu ấy từng đề cập đến điều này với tôi! Hứa Kim nói rằng cậu ấy khi còn nhỏ có thể đã từng gặp ma, đó là vào năm lớp ba tiểu học, có một buổi tối tỉnh dậy nhìn thấy một bóng người mắt lục đứng đầu giường!”

“Tôi đã hỏi cậu ấy cái bóng trông như thế nào, cậu ấy nói thứ đó đen thui một cục, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt xanh lục và toàn bộ cái bóng đen đó có hình dáng như một con người!”

“Hôm ấy nửa đêm có sấm chớp, cậu ấy là do tiếng sấm đánh tỉnh cả ngủ, thế nhưng bà ngoại ngủ bên cạnh lại không tỉnh, cậu ấy bị dọa đến không dám kêu thành tiếng, hô hấp muốn nghẹt cả lại, cậu ấy ở dưới chăn lay bà ngoại nhưng bà vẫn không thức dậy.”

Vài người đã nổi da gà khi nghe xong.

Giả Thanh sửng sốt: “Đây là thật hay đùa, cô ấy hồi nhỏ thực sự gặp ma?”

Vương Dược Nhiễm rưng rưng nước mắt nói: “Cậu ấy việc gì phải đùa tôi cơ chứ!”

"Sau đó chuyện gì xảy ra, bóng đen làm sao biến mất?" Lưu Ý vội vàng hỏi.

Vương Dược Nhiễm: “Lúc đó cậu ấy còn nhỏ, đẩy bà ngoại không được nên chẳng dám nhúc nhích gì, giả chết ngay đơ ở đó, bệnh tim thiếu chút nữa phát tác, sau đó ngủ thϊếp đi, sáng hôm sau thức dậy bóng đen đương nhiên đã biến mất.”

Bệnh tim phát tác?

Nghe được những lời này, vài người rục rịch trong lòng.

Phải chăng đây là nguyên nhân dẫn đến cái chết đột ngột của Hứa Kim?

“Cậu ấy kể với gia đình về chuyện này, nhưng cha mẹ và ông bà lại nghĩ rằng cậu ấy đã gặp ác mộng. Chính cậu ấy đã lên mạng tìm hiểu qua, rất nhiều dân mạng khi còn nhỏ cũng từng thấy "người mắt xanh", bọn tôi đều cảm thấy cậu ấy hồi nhỏ rất có thể cậu ấy có thể chất siêu nhiên nên mới có thể nhìn thấy ma quỷ.”

Nói đến đây, Vương Dược Nhiễm tựa hồ nhớ ra nhiều chuyện hơn, lau nước mắt, vội vàng nói: “Đúng rồi, cái khăn trải giường màu vàng nhạt và con gấu đồ chơi đó! Hứa Kim kể cho tôi nghe, khăn trải giường nhà bà ngoại hôm ấy là màu vàng nhạt, trên giường là con gấu bông yêu thích của cậu ấy khi còn nhỏ. Nhưng chính vì chuyện đêm đó quá kinh khủng, mà Hứa Kim sau này cứ thấy hai đồ vật này là sợ hãi nên gia đình đã mang chúng đi nhưng không vứt.”

“Vài năm sau bọn họ chuyển nhà, khi thấy lại khăn trải giường và con gấu bông đó Hứa Kim đã rất sốc, cha mẹ thậm chí còn chê cười cậu ấy nhát gan!”

Bằng cách này, họ gần như có thể chắc chắn rằng cái chết của Hứa Kim đêm qua có liên quan đến trải nghiệm khi còn nhỏ của nàng.

"Nhưng làm sao quái vật trong phó bản lại có thể là ma quỷ trong hiện thực...?" Giả Thanh luôn cảm thấy câu trả lời dường như ở ngay trước mặt mình, nhưng anh vẫn chưa rẽ vào lối có câu trả lời đó, trên mặt đầy vẻ mờ mịt và bối rối.

Tống Ngưỡng chậm rãi nói: “Việc Hứa Kim trải qua thời tiểu học có phải mơ hay thực sự gặp quỷ là điều không thể xác định được.”

Hạ Cảnh bình tĩnh nói: “Điều chắc chắn là Hứa Kim vì nghe kể Hoàng Mặc nửa đêm tỉnh dậy nhìn chằm chằm vào bạn cùng phòng nên mới nhớ lại chuyện này— lúc đó cô ấy thực sự đã rất sợ hãi.”

Hạ Cảnh đem ánh mắt hướng vào Kim Nam.

Theo ánh mắt của cậu, mọi người cũng nhìn về phía Kim Nam, mà vẻ mặt Kim Nam dần trở nên cổ quái.

Một số mảnh vỡ lóe lên trong tâm trí mọi người.

Thông tin bọn họ nhận được trong phòng học ngày hôm qua, những gì Kim Nam nói trong giờ cơm trưa, vài lần bị tẩy não bởi âm thanh ma quái trên loa phóng thanh của trường học-

Trong đầu cuối cùng cũng hiện ra một câu trả lời, sắc mặt của mọi người đều thay đổi.

Tống Ngưỡng chậm rãi nói: “Không được suy nghĩ!”

—Không được suy nghĩ, có lẽ vì trong thế giới của phó bản này, mọi thứ họ tưởng tượng sẽ thực sự xuất hiện trước mặt họ!

Giờ khắc này, mấy người còn lại đều hít một hơi khí lạnh.

Chẳng cần nói ra thành lời, chỉ nhìn vẻ mặt của mọi người là có thể thấy được chỉ trong giây lát đầu óc bọn họ dường như đã đông cứng hết cả.

Phảng phất như thể con quái vật đang ở ngay đây, lơ lửng phía trên bàn ăn, trong vô hình mà nhếch miệng cười lạnh, lặng yên không tiếng động nhìn trộm đại não bọn họ.

Không dám nghĩ, một tia ý niệm cũng không dám động.

Bọn họ cứng đờ tại chỗ, phong tỏa đại não của mình, chặt đứt mọi tư duy, sợ rằng mọi ý tưởng khủng khϊếp trong đầu sẽ thành sự thực và ập đến với họ trong giây tiếp theo.

Đêm qua Hạ Cảnh khi nghe Hứa Kim nói, cậu xác thật cảm giác được bản thân dường như trong chốc lát đã bắt được chân tướng.

Tuy nhiên, phải đến thời điểm này, cậu mới thực sự xác định được câu trả lời.

Trong phó bản này, suy nghĩ của họ có lẽ mới là nơi sản sinh ra quái vật.

Tình huống trước và sau cái chết của Hoàng Mặc và Hứa Kim không giống nhau có thể là do tưởng tượng của mỗi người hoàn toàn khác nhau, cơ sở và cảnh tượng tạo ra quái vật của bọn họ như trời với đất, hoàn toàn bất đồng.

Trên bàn ăn dài im lặng suốt hai phút.

Bầu không khí quỷ dị đạt đến cực hạn.

Mọi người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, cả đám đều cứng đơ như đá.

Lưu Ý là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng.

Cậu ta cứng đờ kéo kéo khóe môi, cười gượng hỏi: “...Mọi người vừa rồi nghĩ gì thế?”

Giả Thanh sắc mặt tái nhợt, vội vàng lắc đầu, như thể muốn vứt luôn não đi cho lành.

Sắc mặt Kim Nam cũng rất khó coi.

Gã trong bữa trưa hôm qua đã thuật lại những tin tức đó là vì hù dọa nhóm người này cho vui, ai ngờ đâu…

Những lời tán gẫu bóng gió của NPC thúc đẩy tưởng tượng khủng bố, âm thanh ma quái từ loa làm tăng sự sợ hãi, tất thảy đều đang mở đường cho cái chết của họ.

Mà giờ khắc này, thính giác đột nhiên trở nên nhanh nhạy vô cùng, mọi động tĩnh xung quanh đều được khuếch đại vô hạn.

Tiếng đi lại sột soạt, tiếng đĩa ăn được nhấc lên đặt xuống, tiếng cười nói trò chuyện của học sinh đều vang vọng quẩn quanh trong thế giới của bọn họ.

"Có vẻ như sáng nay lại có thêm một người nữa chết?"

“Trường này có phải bị nguyền rủa hay không?”

"Nói mới nhớ, các cậu có thường xuyên nghe thấy tiếng bước chân trên hành lang vào lúc nửa đêm không?"

“Ngoài tiếng bước chân, còn có cả tiếng khóc không biết từ nơi nào truyền đến...”

"Tớ nghe nói trong khu rừng phía sau trường học có ma, rất nhiều người đã nhìn thấy!"

“A, bạn cùng phòng của tớ có lần nửa đêm đi vệ sinh, nhìn ra ngoài ban công chỗ ký túc xá dưới tầng có một bóng đen đang nhìn chằm chằm về phía cậu ấy...”

“Là giáo viên trực ca đêm sao?”

“Có lẽ thực sự có ma đấy, hahaha......”

“.....”

Kim Nam xanh mặt, "rầm" một tiếng chống bàn đứng lên.

Những người khác cũng vội vàng đứng dậy, Lưu Ý sắc mặt không ổn nói: “Ra ngoài trước rồi bàn tiếp.”

Bọn họ bây giờ không thể cứ đần người ở môi trường mà khắp nơi đều là tiếng thảo luận như thế này, đại não bọn họ sẽ tiếp thu hết thảy các tin tức một cách mất kiểm soát và bắt đầu suy nghĩ sâu hơn, không tự chủ tưởng tượng ra vài thứ…

Hạ Cảnh và Tống Ngưỡng theo sau ở cuối đội. Tống Ngưỡng nhìn bộ dáng trầm tư của Hạ Cảnh, hỏi: “Còn cậu, cậu đang suy nghĩ gì vậy?”

Hạ Cảnh liếc nhìn chiếc loa phóng thanh được buộc vào một cái cây cách đó không xa: “Tôi đang nghĩ không biết hôm nay âm thanh đó có xuất hiện không.”

Gần như ngay khi lời nói của Hạ Cảnh vừa rơi xuống, loa phóng thanh của trường đã phát ra tiếng thử âm chói tai.

Đám người Kim Nam trực tiếp bưng kín lỗ tai, một giọng nam thô ráp phát ra từ loa nói: “A lô? A lô? A, các bạn học, các bạn học—”

“Chuyên chú học tập, không cần đi nghe, không cần đi xem, không cần suy nghĩ!”

"Chuyên chú học tập, không cần đi nghe, không cần đi xem, không cần suy nghĩ!"

“Chuyên chú học tập, không cần đi nghe, không cần đi xem, không cần suy nghĩ!”

Kim Nam phun tục: “Cái đ*t bà mày—”

Lưu Ý thậm chí không thể kiềm chế được sự tức giận của mình. Cậu ta nhặt một hòn đá dưới đất rồi ném thẳng vào chiếc loa trên cây!

“Chuyên chú học tập, không cần đi nghe, không cần đi xem, không cần suy nghĩ! Hihihihi— rè rè rè——”

Chiếc loa trên cây đã bị đập vỡ đến biến dạng nhưng giọng nói thô ráp, quỷ dị, tẩy não vẫn còn đó, vang vọng quanh quẩn khắp nơi trong toàn bộ khuôn viên trường, như là chế nhạo bọn họ không có chỗ trốn.

"Có vẻ như đám micro nhỏ sẽ vĩnh viễn bổ sung vào vị trí trống." Tống Ngưỡng cũng bị âm thanh chói tai làm cho phiền lòng, hắn chậm rì rì nói, “Chủ quái của phó bản này, cậu có cho rằng nó vào đêm qua là căn cứ theo tưởng tượng của người chơi mà hiện hình không?”

Hạ Cảnh lắc đầu.

Tống Ngưỡng cười lớn.

Có vẻ như hai người họ có cùng ý tưởng.

——Không thể nhìn thấy.