Chương 10: Đừng nghĩ về nó! (8)

Edit: Calcium / Beta: clow

Coi chừng chúng chui vào cổ áo của anh nha.

✩₊˚.⋆☾⋆⁺₊✧

Liên tưởng là một loại năng lực đáng sợ.

Đối với con người mà nói, thứ gọi là thế giới thực chính là trái đất nhỏ bé dưới chân chúng ta.

Vũ trụ vô tận nằm ngoài tầm với và chỉ có suy nghĩ là không có ranh giới.

Mỗi một lời nói, một bông hoa, một chiếc lá đều có thể nở rộ thành một thế giới lộng lẫy và độc đáo.

Mà trong thế giới kinh dị, chỉ cần một tiếng cười khúc khích bên tai dường như là dấu hiệu của bóng tối và cái chết đang cận kề.

—Mọi người đã đoán được tuyến chính của phó bản, thế nhưng chưa gϊếŧ được chủ quái thì bọn họ vẫn chưa thể rời đi, vẫn phải tiếp tục lên lớp.

Chỉ là lần này, để không bị ảnh hưởng bởi những NPC đó, Kim Nam, Lưu Ý, Giả Thanh và Vương Dược Nhiễm đem giấy ăn vo thành một cục rồi nhét vào tai.

Nút bịt tai tự chế, hiệu quả cách âm có thể tưởng tượng được.

Suốt buổi sáng, vài người vẻ mặt đều nhếch nhác, vừa nghe thấy NPC bắt đầu nói gì không ổn là dùng sức bịt chặt tai rồi chạy vọt đến phòng vệ sinh.

Tống Ngưỡng, Hạ Cảnh cùng bà cụ thật ra đều không tránh né, nó thật sự không có ý nghĩa gì lớn.

Sau một buổi sáng yên ả, đến trưa cả nhóm lại tụ tập tại căng tin, Vương Dược Nhiễm nghẹn ngào nói: “Tôi gọi điện hỏi qua, Hứa Kim cũng là đột tử.”

Lưu Ý nhớ tới anh em tốt của mình, trầm mặc một lát, lẩm bẩm nói: "Tại sao họ đều đột tử? Rốt cuộc quái vật đã ra tay với người chơi như thế nào?""

"Này còn quan trọng sao?" Kim Nam lệ khí mười phần mà nói, gã một bên nắm lấy cánh tay, một bên bực bội: “Dù sao quái vật cũng là thứ xuất hiện vào nửa đêm, nếu nó chỉ 0 giờ mới xuất hiện thì chờ đêm nay chúng ta gϊếŧ nó là có thể rời đi.”

Giả Thanh thì thầm: “Nói thì đơn giản, anh đã quên rằng vào thời điểm đó chúng ta thậm chí còn không thể cử động à.”

Kim Nam ngậm miệng.

Lưu Ý xoa xoa khóe mắt, phân tích: “Quy tắc tử vong của phó bản này quá kỳ quái, quái vật vừa xuất hiện chúng ta đều rơi vào tình huống cơ thể bất động, như thế chẳng phải đồng nghĩa với cái chết sao? Tôi cảm thấy, ít nhất thì người chơi bị quái vật chọn có thể di chuyển vào lúc 0 giờ!”

Vương Dược Nhiễm nghi hoặc hỏi: “Vậy tại sao tối qua Hứa Kim không phản kháng?”

Kim Nam cười khẩy, chỉ tay vào Hạ Cảnh: “ "không phản kháng" là những gì chúng ta nghe được từ tiểu tử này, làm sao có thể chắc chắn đó là sự thật?”

Hạ Cảnh chỉ nhìn hắn một cái, Tống Ngưỡng nhàn nhạt nói: “Đêm qua lúc Hứa Kim bị gϊếŧ tôi cũng tỉnh, quả thực không có một chút âm thanh giãy dụa nào.”

Sắc mặt Kim Nam trầm xuống, quay đầu nhổ nước bọt, dùng sức gãi gãi bụng.

Hạ Cảnh nhìn Vương Dược Nhiễm: “Cô nói Hứa Kim bị dọa đến mức không thể nhúc nhích trong đêm gặp quỷ khi còn nhỏ phải không?”

Vương Dược Nhiễm sửng sốt: “Phải... Khoan đã, ý cậu là trong tưởng tượng tử vong của Hứa Kim có bao gồm cả việc không thể nhúc nhích?”

Những người khác sắc mặt càng thêm khó coi.

Trên thực tế, bị dọa đến không thể nhúc nhích là một loại trạng thái có thể thay đổi bằng sự nỗ lực.

Thế nhưng tưởng tượng tử vong lại đem sự tự chủ có thể thay đổi này chuyển hóa thành loại trạng thái bị động không thể thay đổi?

Cái cụ thể hóa này có phải tinh vi quá rồi không!

Giả Thanh hoảng sợ đến mức giọng nói run rẩy: “Mẹ kiếp, tôi luôn suy nghĩ lung tung ở mọi thời điểm, giả dụ mà phó bản khiến tất cả những chi tiết rối nhùi đó thành sự thật thì chẳng phải tôi có chết như thế nào cũng không biết!?”

Nói xong, Giả Thanh lập tức nhắm mắt lại niệm Chú Đại Bi, thề sẽ xóa sạch tất thảy tạp niệm trong đầu.

Tống Ngưỡng mặc kệ anh ta. Đối với những người ý chí không kiên định mà nói thì phương pháp này có lẽ thực sự có thể bảo vệ họ tốt hơn.

Hắn nghiêng người về phía trước, gõ ngón tay lên bàn ăn một chút, nói: "Chúng ta hãy sắp xếp lại suy nghĩ, giải quyết từng vấn đề một đi."

“Trước hết, chủ quái của phó bản này có phải là quái vật xuất hiện dựa trên tưởng tượng của chúng ta vào lúc nửa đêm không, theo tôi, điều đó trước mắt chưa thể xác định.”

Sắc mặt của nhiều người thay đổi.

Cái này còn chưa thể xác định?

Tống Ngưỡng bình tĩnh phân tích: “Mọi người đừng quên, chủ quái của khó bản này có hình giống một con bạch tuộc. Mà quái vật Hứa Kim gặp phải tối qua, dựa theo phỏng đoán của chúng ta là một quỷ hồn mắt xanh.”

Mọi người sửng sốt, Lưu Ý là người đầu tiên lên tiếng: “Nhưng mà, quái vật bạch tuộc cũng có thể biến dị mà?”

Giọng nói lành lạnh của Tống Ngưỡng khiến mọi người dần bình tĩnh lại.

“Chúng ta thường nói, "khả năng dị biến" dùng để chỉ quái vật ngụy trang thành người hoặc vật bình thường, chờ tới khi gϊếŧ người chúng mới biến đổi trở về với hình dạng thật. Chứ không phải bản thân quái vật có thể biến thành một loại hình thái quái vật khác.”

“Ngay cả khi bản thân quái vật có khả năng biến đổi khác, trong khi chủ quái gϊếŧ người chơi vẫn sẽ biến lại về hình dáng gốc. Trước đây tôi chưa từng nghe nói về bất kỳ trường hợp ngoại lệ nào.”

“Tất nhiên, chúng ta không thể loại trừ khả năng chúng ta đã đăng nhập phải phó bản cực kì hi hữu mà chủ quái có những hình thái khác khi gϊếŧ người. Nhưng tôi nghĩ, trước mắt về danh tính của quái vật xuất hiện lúc 0 giờ kia chúng ta nên treo đó đã.”

Sau khi nghe những lời này, tất cả mọi người đều ngạc nhiên.

Nếu con quái vật vào lúc nửa đêm cũng là phó quái... thì chủ quái rốt cuộc ở nơi nào?

Tống Ngưỡng: “Điểm thứ hai là về cách thức tử vong của Hoàng Mặc và Hứa Kim.”

Không chỉ chết đột ngột, toàn thân nguyên vẹn không xây xước, thậm chí phó bản còn làm cho bọn họ sau khi chết vẫn còn bảo trì trạng thái y như lúc còn sống.

Cực kì quỷ dị.

Giả Thanh run rẩy nói: “Đúng vậy, đừng nói về việc quái vật xuất hiện lúc 0 giờ đã gϊếŧ Hoàng Mặc và Hứa Kim như thế nào. Cái chuyện đột tử mà không có vết thương ngoài có thể lí giải, nói không chừng Hứa Kim cũng giống như Vương Dược Nhiễm từng nói, lúc đó có chăng là bệnh tim phát tác như lúc nhỏ—”

Vương Dược Nhiễm mấp máy môi, muốn nói đây chỉ là cường điệu mà thôi, bản thân Hứa Kim không bị bệnh tim, nhưng trước khi kịp nói, Giả Thanh đã nói tiếp: “—Nhưng tại sao trạng thái của họ sau khi chết vẫn giống như lúc còn sống? Chẳng lẽ do đang ở trong trò chơi sao?”

Hạ Cảnh quay đầu lại chớp chớp mắt: “Lúc đầu tôi cũng nghĩ vậy.”

Mọi người lập tức nhìn cậu.

Hạ Cảnh thanh âm rất ôn hòa, không nhanh không chậm nói: “Có điều tình huống này chưa từng xảy ra ở những phó bản khác, người chơi sau khi tử vong nên có bộ dáng của người chết. Vì vậy, chúng ta cần cẩn thận suy nghĩ lại chút—”

“Tất cả phó bản ở Thành Tiếu Kiểm đều rất kỳ quái, hình dạng và năng lực của lũ quái vật đều ngoài sức tưởng tượng. Nhưng Thành Tiếu Kiểm sẽ không bao giờ thiết lập những manh mối phi logic trong phó bản.”

“Nói cách khác— "sau khi chết trông vẫn giống người sống", cái logic của việc sắp đặt này là gì?”

Lưu Ý lập tức hỏi: “Có phải phó bản muốn che giấu manh mối nào đó không cho chúng ta biết nên đơn giản khiến người chơi tử vong thoạt nhìn giống như người sống? Thậm chí có thể Hoàng Mặc và Hứa Kim không phải đột tử mà là bị quái vật tác động vật lý gϊếŧ chết, sau đó phó bản xóa hết dấu vết này, cưỡng chế thay đổi phương thức tử vong của họ thành đột tử?”

Tống Ngưỡng lắc đầu: “Phó bản không thể chỉ vì che đậy manh mối mà cưỡng ép thay đổi làm chúng ta bối rối. Nếu thật sự muốn che giấu manh mối, nó có thể xóa sạch mọi thứ, bằng cách này người chơi sẽ chẳng thể nào tìm được chủ quái, càng không có khả năng rời khỏi phó bản.”

Vả lại nếu thực sự làm như vậy thì phó bản đâu còn là trò chơi, mà thuần túy là nơi gϊếŧ người rồi.

Mọi người đều biết trong phó bản tuy tràn ngập sát khí nhưng chắc chắn vẫn sẽ có một con đường sống.

Giả Thanh ngừng niệm Chú Đại Bi, giơ tay nói: “Ngưỡng ca, điều anh đang nói là Hoàng Mặc và Hứa Kim chắc chắn đã đột ngột qua đời, không còn nghi ngờ gì nữa. Còn về việc phó bản không bày ra bộ dáng người chết bình thường có khả năng không phải vì che giấu manh mối mà ngược lại là truyền đạt manh mối cho chúng ta?”

Tống Ngưỡng: “Không sai, chính là ý này.”

"Cái này có thể truyền đạt manh mối gì? Người sau khi chết thi thể không biến hóa, này không phải mâu thuẫn rồi sao?" Vương Dược Nhiễm khàn giọng nói.

Đúng vậy, mâu thuẫn.

Những chi tiết này dường như chứa đầy mâu thuẫn, mà trong những mâu thuẫn này ẩn chứa tin tức gì?

Hạ Cảnh rũ mắt.

Hay bản thân "mâu thuẫn" "không hợp lý" chính là loại một tin tức?

Thấy giờ nghỉ trưa sắp kết thúc, Tống Ngưỡng nói: “Chiều nay chúng ta vẫn nên cùng nhau kiếm thêm nhiều manh mối chút đi.”

Cả nhóm bước ra khỏi căng tin.

Trong phó bản đang là mùa xuân, bồ công anh phiêu đãng theo gió trong không khí. Bên ngoài căng tin, dưới gốc cây đại thụ, đám côn trùng nhỏ bay tới bay lui.

Hoa nở rộ trên vành đai xanh, hương hoa tràn ngập không gian.

Cảnh xuân xán lạn, tràn đầy sức sống.

Tuy nhiên, nhìn cảnh đẹp này, ai cũng chỉ cảm thấy bất an và thấp thỏm.

Lưu Ý thấp giọng nói: “Hoàng Mặc và Hứa Kim đều gặp chuyện lúc 0 giờ, điều này có nghĩa là vào ban ngày chúng ta ít nhất được an toàn phải không?”

Vương Dược Nhiễm sờ sờ cánh tay của mình, thấp giọng nói: “Chắc là vậy, chờ đến tối quái vật lúc 0 giờ kia mới có thể bắt đầu chọn người chơi.”

Giả Thanh nuốt nuốt nước miếng: “Tiêu chí lựa chọn người chơi của quái vật 0 giờ đó là gì?”

Tống Ngưỡng đang suy nghĩ vài vấn đề, nghe được lời này, thuận miệng nói: “Có lẽ tùy vào mức độ sợ hãi của mỗi người.”

Những lời này vừa nói ra, tất cả mọi người lần nữa cứng người, chỉ hận không thể ném phăng cái óc trong đầu đi!

Kim Nam liếc nhìn cái cây tươi tốt phía trên đầu, không ngừng gãi lưng, nghe đến đó cũng đình trệ, bực bội mà "chậc" một tiếng.

Gã chú ý tới bà cụ đang run rẩy bước đi bên cạnh mình, đột nhiên cười khẩy một tiếng, nói lớn. “Nghe nói người sắp chết sẽ nhìn thấy ma quỷ bay lượn, có người còn thực sự gặp được Hắc Bạch Vô Thường. Bà già à, bà đã nhìn thấy mấy thứ này chưa?”

Những người phía trước nghe được lời nói của Kim Nam đều dừng lại.

Cái tên này cũng không định che giấu ý đồ chút nào.

Vương Dược Nhiễm tức giận đi tới, đỡ bà cụ nói: “Câm miệng giùm cái, đừng tưởng chỉ với mấy câu nói là có thể dọa người!”

Kim Nam khinh thường cười nhạo: “Ta nói đều là sự thật, ông nội ta trước khi chết đã nói có rất nhiều người bay trước mắt ông, còn nói bà ngoại tới đón nữa kìa. Hai cụ tuổi cũng không khác lắm, nói không chừng đã thực sự thấy qua?”

Vương Dược Nhiễm: “Anh...”

Bà cụ trầm mặc một lát, nói: “Nếu có thể lựa chọn, già nhất định sẽ chọn chết trước cho các cháu sống.”

Vương Dược Nhiễm: “Bà à!”

Bà cụ vỗ tay nàng tỏ ý không việc gì, cười khổ nói: “Trước đây già từng có một cô con gái, cũng chỉ có duy nhất một đứa con là nó, lúc nó mười sáu tuổi đã ngoài ý muốn mà qua đời, ngay cả ông bạn già năm ngoái cũng đi rồi. Dù là nơi này hay ở hiện thực già vẫn chỉ một thân một mình. Cho nên già này có chết tại đây đi chăng nữa cũng không thành vấn đề.”

Bà cụ thở dài: “Sống trên đời hơn bảy mươi năm, nếu hiện tại hỏi già có sợ chết không thì thực sự là không sợ. Vả lại đối với già mà nói, được đoàn tụ cùng con gái và chồng mình ở một thế giới khác cũng khá tốt.”

Kim Nam trăm triệu lần không ngờ tới sẽ nhận được câu trả lời như vậy, vẻ mặt không khỏi vặn vẹo.

Những người khác sửng sốt, tâm tình có chút phức tạp.

Kim Nam thấp giọng chửi rủa, lại gãi mạnh lưng.

Đột nhiên, sau lưng gã nhẹ nhàng vang lên một thanh âm thô ráp: “Ái chà, mau xem, đây là cái gì?”