Chương 10.2

Kim Nam giật mình, đột nhiên xoay người.

Một con sâu bướm trắng treo mình trên sợi tơ mảnh đu từ trên cây xuống, hơi hơi vặn vẹo cơ thể, nhoáng cái treo ngay trước miệng gã, thiếu chút nữa bị gã một ngụm ăn vào.

Đồng tử Kim Nam chợt co lại, sắc mặt biến đổi, gã hét lên một tiếng rồi lùi lại, bị vấp phải hòn đá ngã chổng kềnh trên mặt đất, khiến tất cả mọi người giật mình.

Mà chàng trai trẻ dáng người mảnh khảnh chắp tay sau lưng, đứng trước mặt Kim Nam.

Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá, hắt những đốm sáng lên người chàng trai.

Thiếu niên dường như có chút ngạc nhiên trước dáng vẻ của gã, cậu nghiêng đầu, nghiêm túc hỏi: “Ấy ơi không sao chứ?”

Kim Nam ngồi dưới đất nhìn lên cậu, kinh nghi bất định* mà thở phì phò. Bởi vì vừa chịu kinh hách*, không biết từ khi nào sau lưng đã thấm ra một lớp mồ hôi.

(*kinh nghi bất định: không biết nên tin hay không.

*kinh hách: nôm na là hoảng sợ quá độ, bị dọa sợ?)

Gã không trả lời, nhưng chàng trai vẫn tiếp tục tự nói: “Không sao là tốt, có điều—”

Chàng trai nhìn lên cái cây lớn, sau khi thu hồi tầm mắt, cậu cong lưng, ghé đên bên tai Kim Nam, câu môi cười.

Kim Nam cả cơ thể đều căng thẳng, ngưng thở, đơ thành một cục đá.

Hơi thở của chàng trai trẻ ngay sát tai gã, giọng nói rất nhẹ nhàng, thong thả quẩn quanh bên tai Kim Nam: “Mùa xuân có nhiều sâu bọ hơn, coi chừng chúng chui vào cổ áo của anh nha.”

......…

Đợi Hạ Cảnh đi tới, Tống Ngưỡng liếc nhìn Kim Nam cách đó không xa đang không ngừng gãi gãi trên người, cào ra từng vệt đỏ trên cổ.

Này rõ ràng là dị ứng.

“Cậu đã nói gì với gã?”

Hạ Cảnh vẻ mặt thuần lương: “Nhắc nhở một cách rất chi là thiện ý.”

Tống Ngưỡng: “......”

Hắn kéo kéo khóe miệng.

Có quỷ mới tin cậu.

*

Hôm qua, bọn Vương Dược Nhiễm đã đi khắp khuôn viên trường nhưng không thu hoạch được gì.

Chiều nay, bọn họ bố trí vị trí khám xét chủ yếu ở khu dạy học, nhân lúc nghỉ giữa giờ mà soát một lượt từ khu giảng dạy của lớp mười đến hết lớp mười hai nhưng vẫn không tìm thêm được bất kỳ manh mối nào khác.

Buổi tối tụ tập tại phòng 414, Giả Thanh khó hiểu: “Nếu quái vật xuất hiện lúc nửa đêm kia không phải là quái vật bạch tuộc, vậy quái vật bạch tuộc ở đâu? Giáo viên đã được loại trừ khỏi danh sách tình nghi, học sinh cũng không có ai bất thường. Trong trường học ngoài giáo viên và học sinh thì còn ai? Bảo vệ? Dì dọn vệ sinh?”

"Tôi đã kiểm tra nhân viên bảo vệ và dì dọn vệ sinh, họ chắc chắn không phải quái vật." Lưu Ý lúng ta lúng túng nói.

Kim Nam im lặng ngồi trong góc. Cả ngày hôm nay người gã đều ngứa ngáy khó chịu, cứ như có một đống sâu bọ bò lồm cồm khắp người.

Không chỉ có cổ, trên cánh tay cũng chi chít vết cào do gã tự gãi ra. Lúc này gã vừa đau vừa ngứa, căn bản không có tâm tình tham dự thảo luận, chỉ âm trầm cố gắng rũ bỏ các liên tưởng tồi tệ trong đầu.

Bà cụ do dự nói: “Lần đầu tiên già chơi loại trò chơi này, không hiểu rõ lắm, hỏi các cháu một chút— ngoài trường học ra, trên bức tranh nhỏ đó còn có hình siêu thị và con đường, chúng có phải đều là ở bên ngoài trường? Chúng ta có nên ra ngoài xem thử không?”

(*nhắc cho ai đã quên thì bức tranh nhỏ hay còn gọi là bìa, trên đó in hình quái vật và chủ đề của phó bản)

Tống Ngưỡng đáp: "Xung quanh trường học có một bức tường vô hình, phạm vi hoạt động của chúng ta bị giới hạn ở bên trong trường học."

Ngày đầu tiên đến hắn và Giả Thanh đã xác nhận qua.

Loại bản đồ hạn chế này cũng rất phổ biến trong các phó bản.

Tống Ngưỡng nói tiếp: "Có điều tôi cũng rất quan tâm đến các yếu tố xuất hiện trên bìa của phó bản này như siêu thị, đường phố, nhà cửa và cả xưởng."

Trên mặt bìa của phó bản về lý thuyết sẽ không có những yếu tố vô nghĩa.

Nếu phạm vi hoạt động của họ chỉ giới hạn trong khuôn viên trường thì đường phố, nhà cửa, xưởng chế tạo và siêu thị rốt cuộc ở đâu?

Vương Dược Nhiễm đưa ra một khả năng: “Chẳng lẽ xưởng lớn là phòng giáo viên, nhà là ký túc xá, con đường chính là đường trong trường?”

Lưu Ý lập tức phản bác: “Siêu thị thì sao?”

Vương Dược Nhiễm: “Trong trường có quầy bán đồ ăn vặt mà, mọi người không chú ý đến sao?”

Giả Thanh vẫn cảm thấy có gì đó không đúng: “Nhưng những yếu tố trên trang bìa kia khác hoàn toàn với ký túc xá hay văn phòng gì đó!”

“Nói đâu xa, chính cái siêu thị, tôi nhớ rất rõ trên mặt bìa in hình siêu thị lớn, so sánh thì quầy bán đồ ăn vặt chẳng là cái gì cả! Ngay từ đầu tôi còn tưởng rằng chúng ta sẽ giống như trong phim zombie, vào siêu thị thu thập vật tư này nọ—”

"Bây giờ đừng nhắc đến zombie nữa!" Lưu Ý xanh mặt.

Giả Thanh: “Chết tiệt, sorry! Tiên đế sáng nghiệp chưa đến nửa đường đã từ trần, nay thiên hạ chia ba, Ích Châu suy yếu, sự nguy cấp tồn vong ở ngay trước mắt...”

Gia hỏa này vừa niệm Chú Đại Bi xong giờ lại đến Xuất sư biểu, cũng có thể nói là "học đi đôi với hành".

Tống Ngưỡng vẻ mặt cạn lời, nhìn giờ rồi nói: “Chúng ta hãy tạm gác vấn đề này sang một bên, chuẩn bị cho tối nay trước đã.”

Càng về đêm, lòng người càng thêm nặng trĩu.

Kim Nam đột nhiên nói: “Này, ta nói, không có bằng chứng nào cho thấy rằng quái vật lúc 0 giờ kia chỉ chọn một người đúng không? Nói đến cùng, quái vật chọn người sợ hãi nhất cũng chỉ là suy đoán mà thôi, nhỡ đâu tối nay nó muốn chọn hai hoặc thậm chí là ba người đang sợ hãi thì sao?”

Gã hất cằm về phía Tống Ngưỡng: “Nếu tối nay có hai người chơi bị chọn trúng cũng có nghĩa là có hai người vào thời điểm quái vật 0 giờ xuất hiện có thể hoạt động, đến lúc đó chẳng phải bên này sau khi giải quyết xong quái vật liền có thể sang giúp bên kia?”

Nếu vậy thì cơ hội sống sót quả thực cao hơn việc phải một mình đối mặt với quái vật.

Tuy nhiên, một vấn đề đã nảy sinh—

"Chúng ta đến bây giờ còn chưa biết quái vật 0 giờ kia rốt cuộc gϊếŧ người chơi như thế nào thì giải quyết nó bằng niềm tin à?" Vương Dược Nhiễm lười nói chuyện với Kim Nam, nhưng lúc này không thể không tham gia thảo luận, cùng nhau tự hỏi.

"Đây là vấn đề mà hai người chơi được chọn tối nay phải tự giải quyết." Kim Nam cười lạnh, “Muốn giải quyết vấn đề khó nhằn như vậy dù sao cũng phải là người lợi hại nhất trong chúng ta, đúng không, Tống Ngưỡng, Hạ Cảnh?”

Lời nói của gã đầy ẩn ý khıêυ khí©h.

Tống Ngưỡng trên mặt không có biểu tình gì.

Còn Hạ Cảnh đang quan sát đồng hồ trên tường.

Tống Ngưỡng bình đạm nói: “Nếu anh cho rằng hai chúng tôi lợi hại đến mức có thể khống chế sợ hãi trong lòng thì anh nghĩ nhiều rồi.”

Giả Thanh đọc xong 〈Xuất sư biểu〉 không khỏi xen vào: “ Anh Ngưỡng chúng tôi là sinh viên y khoa, máu thịt này kia có gì chưa từng thấy qua, còn có thể tự mình tiến hành phẫu thuật kìa. Huống chi, anh Ngưỡng còn muốn phát triển ở khoa giải phẫu thần kinh, chính là cái kiểu mở sọ mần não người ấy, vậy ảnh rốt cuộc có thể sợ cái gì cơ chứ?”

"Mẹ kiếp—" Kim Nam nghe được một nửa liền chửi thề.

Về phần Hạ Cảnh.

Sau khi nhìn đồng hồ xong, ánh mắt bình tĩnh của cậu rơi xuống Kim Nam.

Với ánh mắt đó, chỉ sợ nếu bây giờ quái vật bạch tuộc có đột nhiên lao đến trước mặt thì cậu cũng có thể bình tĩnh mà tay không xé quái.

Gia hỏa này, chắc chắn trong hiện thực là kẻ có thể mukbang bạch tuộc sống.

Kim Nam tức giận rời mắt, nhất định không chịu nhận mình thua thiệt.

Vương Dược Nhiễm mím môi nói: “Trước tiên phân chia lại phòng kí túc đi.”

Hôm nay chỉ còn lại bảy người.

Năm nam hai nữ.

Làm thế nào để phân chia nó là một câu hỏi.

Hạ Cảnh ngồi ở trên ghế, bỗng nhiên quơ quơ mũi chân, nghiêm túc hỏi: "Mọi người hiện tại đang tưởng tượng tới cái gì?"

Giọng nói của thiếu niên rất ôn hòa, giống như chỉ đang hỏi một vấn đề hết sức bình thường.

Chỉ là bây giờ nhắc tới "tưởng tượng", mấy người nuốt nuốt nước miếng, hai mặt nhìn nhau.

Giả Thanh yếu ớt nói: “Trong đầu tôi bây giờ đều là〈Xuất sư biểu〉chạy lòng vòng, có lẽ quái vật không đến mức chọn trúng tôi rồi ban đêm biến thành Gia Cát Lượng cầm quạt lông quạt chết tôi ha?”

Những người khác: “......”

Được rồi, người tiếp theo.

Lưu Ý do dự nói: “Cả ngày nay cái gì tôi cũng không dám nghĩ, nhưng lại như thể cái gì cũng đều nghĩ rồi, loạn tùng phèo không nói rõ được...”

Vương Dược Nhiễm cắn môi, mắt đỏ hoe nói: “Tôi rất sợ, nhịn không được mà suy nghĩ về con quỷ mắt xanh Hứa Kim từng gặp. Trước đây khi nghe cậu ấy kể chuyện này cũng đi ngủ không dám tắt đèn suốt một tháng trời...”

Bà cụ ôm nàng vào lòng, an ủi: “Được rồi, con à đừng sợ.”

Sau khi vỗ nhẹ hai cái, bà cụ thở dài: “Già lại chẳng có gì phải sợ cả.”

Mọi người đều nhìn về phía Kim Nam đang ngồi trong góc.

Kim Nam xốc quần gãi ngứa, ra vẻ lớn mật: “Tôi không có gì phải sợ cả.”

Bởi vậy, trước mắt trong số họ người có nỗi sợ hãi sâu sắc nhất là Vương Dược Nhiễm.

Tống Ngưỡng suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu chúng ta thực sự muốn xem xét khả năng đêm nay sẽ có nhiều hơn một người bị quái vật chọn, vậy thì để những người có nguy cơ cao nhất vào chung phòng, có lẽ ngược lại còn dễ bề hành động hơn.”

Giả Thanh tính toán: “Vậy Vương Dược Nhiễm và Lưu Ý ở cùng phòng là tốt nhất. Ngưỡng ca, tối nay anh và Hạ Cảnh ở lại đây nhé?”

Tống Ngưỡng nhìn Hạ Cảnh, nói: “Hôm nay tôi với cậu ấy tách ra đi.”

Hạ Cảnh mỉm cười: “Tôi không có ý kiến.”

Bà cụ ôm lấy Vương Dược Nhiễm nói: "Đêm nay để già ở lại với Nhiễm Nhiễm nhé, được không?"

Cuối cùng quyết định Vương Dược Nhiễm, bà cụ, Lưu Ý và Tống Ngưỡng ở lại 414.

Hạ Cảnh, Kim Nam và Giả Thanh chuyển đến phòng 417.

Tống Ngưỡng chậm rãi nói: “Việc chia phòng đã xong xuôi. Bây giờ chúng ta hãy nói một chút về việc phân công cụ thể cho tối nay đi."