Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Mở Nhà An Toàn Tại Thế Giới Vô Hạn

Chương 12: Đừng nghĩ về nó! (10)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Calcium / Beta: clow

——thời gian bị đảo ngược!

✩₊˚.⋆☾⋆⁺₊✧

Ngoài ký túc xá ánh trăng sáng tỏ, bầu trời đêm thậm chí không có một gợn mây.

Trong phòng 417 lại như có một trận mưa trút xuống.

Cơn mưa này trút xuống chiếc giường nhỏ của Kim Nam.

Trong bóng đêm, những "giọt mưa" liên tục từ hư không rơi xuống trên người và chăn nệm của gã.

Kim Nam rũ đầu, lưng dựa vào tường, không nhúc nhích chút nào.

"Lộp bộp", "lộp bộp", "lộp bộp"

Những "giọt mưa" rơi xuống càng lúc càng nhanh, càng rơi càng nhiều, nhanh chóng phủ kín một lớp trên nệm giường.

Một "giọt mưa" rơi xuống bên cạnh Giả Thanh. Tuy không thể di chuyển nổi tròng mắt nhưng anh vẫn có thể cảm nhận rõ ràng thứ đang ngọ nguậy trên tay mình—

Là sâu!

Cái thứ không ngừng rớt lên người Kim Nam chính là sâu!!

Giả Thanh khóe mắt muốn nứt ra, tim đập như điên khi tận mắt nhìn thấy Kim Nam ngày càng bị phủ kín bởi đám sâu.

Bên giường đối diện, Hạ Cảnh không một tiếng động quan sát hết thảy.

Vì không thể nhắm mắt, tròng mắt sau một thời gian dài tiếp xúc với không khí bắt đầu chảy nước mắt sinh lý.

Thế nhưng cậu trước sau vẫn bình tĩnh quan sát.

Những con sâu không ngừng rơi xuống rất nhanh đã bao phủ cả người Kim Nam. Chúng chi chít, vặn vẹo, bò lổm ngổm, nối liền với giường nệm mà gồ lên thành một ngọn núi nhỏ.

Tại một khắc nào đó, "ngọn núi" hừ một tiếng, hơi giật giật giật, giống như cuối cùng cũng tỉnh lại...

Giây tiếp theo, Kim Nam bắt đầu sợ hãi hét lên, nhưng tiếng kêu của gã nhanh chóng biến thành những tiếng nức nở mơ hồ vì bị lũ sâu chui vào khoang miệng.

Dưới ánh trăng mông lung, Hạ Cảnh và Giả Thanh chỉ có thể nhìn thấy Kim Nam điên cuồng lăn lộn trên giường như cá mắc trên thớt. Gã liên tục lắc đầu, không ngừng dùng tay gãi mặt.

Bởi vì giãy giụa, quá điên cuồng, cũng bởi vì đôi mắt bị sâu chui vào nên gã không thể thấy bất cứ thứ gì. Không bao lâu sau, gã lăn ra khỏi mép giường, rơi từ trên giường xuống, đập mạnh vào chiếc ghế bên dưới, nện người trên mặt đất!

Lũ sâu trên giường ồ ạt theo gã bò xuống, như một dòng suối toàn bộ đều trút lên người gã.

Kim Nam lăn lộn kêu rên trên mặt đất, quằn quại trong thống khổ.

"Phốc!"

Một tiếng kì cục bỗng nhiên vang lên.

"Phốc!" "Phốc!"

Trên mặt và trên người Kim Nam đột nhiên xuất hiện mấy cái bong bóng.

Những bong bóng đó thổi phồng vài con sâu, rất nhanh lại bẹp xuống, một lần nữa bao trùm lên người gã.

—Gã đang cố gắng sử dụng dị năng của chính mình để chuyển dời lũ sâu đi!

Nhưng mà không biết có phải do không thể tập trung hay là vì... đến cả dị năng cũng không thể trợ giúp gã.

Giả Thanh sắc mặt trắng bệch, nước mắt không ngừng chảy xuống.

Hạ Cảnh ngồi hơi nghiêng trên giường.

Tư thế này đảm bảo cậu có thể nhìn thấy giường của Kim Nam và Giả Thanh, cũng có thể chú ý tới phía bên dưới đất. Đồng thời mắt cũng vẫn còn quan sát được chiếc đồng hồ dạ quang trên tường.

Kim giây của đồng hồ vẫn tiếp tục nhích về phía trước.

Ngắn ngủi mười mấy giây, Kim Nam đã biến thành con nhộng bọc toàn sâu bên ngoài.

Con nhộng này cố gắng hết sức vươn tay về phía trước, ngẩng đầu, tựa hồ muốn nhìn cái gì, hoặc như muốn với tay lấy cái gì—

Hạ Cảnh ánh mắt vừa chuyển.

Nhưng mà cuối cùng Kim Nam vẫn thất bại.

Gã kiệt sức, một lần nữa bò rạp xuống đất.

Sau lần này không còn tiếng động nào nữa.

Trên chiếc đồng hồ dạ quang trên tường, kim giây không ngừng tiến gần đến con số "12".

Trên mặt đất, vô số con sâu đang vặn vẹo uốn éo trên người Kim Nam.

Gã lại biến thành một ngọn núi nhỏ, nhưng lần này là ngọn núi không thể di chuyển được nữa.

Kim giây cuối cùng cũng chỉ vào số "12".

Giả Thanh và Hạ Cảnh cuối cùng cũng có thể cử động!

Giả Thanh dường như mất hết sức lực, dựa vào tường, toàn thân đều là mồ hôi lạnh, rõ ràng anh chưa làm gì cả nhưng lại thở hổn hà hổn hển. Anh nhìn chằm chằn vào Kim Nam ở phía dưới, cả người run rẩy.

Hạ Cảnh ngồi dậy, như có linh cảm mà nhìn thẳng vào chiếc đồng hồ, tận mắt nhìn thấy kim giây rõ ràng đã ổn định ở số "12" đột nhiên quay ngược lại, một vòng, hai vòng, ba vòng, bốn vòng—

Đèn trong phòng ngủ đột nhiên bật sáng làm Giả Thanh giật mình hết hồn: "Đệt, chuyện... chuyện gì vậy?"

Cổ họng anh khô khốc và giọng nói đầy yếu ớt.

Nhưng không chỉ phòng ngủ của họ, mà toàn bộ đèn ở ký túc xá đều sáng lên!

Giả Thanh vẻ mặt đầy kinh ngạc: "Chẳng lẽ NPC phát hiện phòng của chúng ta xảy ra chuyện hả?"

Nhưng dù thế thì cũng không nhất thiết phải bật đèn toàn bộ khu ký túc xá chứ!

Hạ Cảnh nhanh chóng leo xuống: "Không phải, là thời gian quay ngược về lúc 9 giờ 50 phút."

Giả Thanh quay phắt đầu nhìn đồng hồ.

Kim giờ, kim phút, kim giây vậy mà quay trở lại hơn hai tiếng trước.

Một tràng tiếng đập cửa dồn dập vang lên, Hạ Cảnh chạy ra mở cửa. Tống Ngưỡng, Lưu Ý, Vương Dược Nhiễm cùng bà cụ đang đứng ở ngoài cửa. Vừa liếc mắt thấy cảnh tượng trong phòng kí túc, tiếng hét của Vương Dược Nhiễm gần như sắp vọt ra khỏi cổ họng, nhưng nàng nghĩ tới cái gì đó liền nhanh chóng lấy tay bưng kín miệng.

Tống Ngưỡng yêu cầu họ nhanh chóng vào ký túc xá, sau đó đóng cửa lại, bọn họ xúm lại quanh thi thể Kim Nam.

Cũng không hẳn, có vài người căn bản không dám lại gần.

Sâu trên giường Kim Nam không nhiều lắm vì trên đất mới là đại bản doanh của chúng.

Có lẽ là vì đã đạt được mục đích, lũ sâu trắng nhởn thon dài như sợi dây nhỏ lúc nhúc tản ra, rất nhanh đã phơi bày ra toàn bộ thi thể của Kim Nam.

Lưu Ý muốn nôn ra.

Trong mắt, miệng, tai và mũi của Kim Nam đều là sâu.

Những con sâu này dường như đang đυ.c khoét vào mọi cái lỗ trên mặt, từ hốc mắt ra ra vào vào kéo theo máu và dịch mắt nhơ nhớp.

Miệng gã mở to, đôi mắt nửa mở, không thể thấy được nhãn cầu nữa mà chỉ còn là cái hốc đẫm máu.

Loại sâu này còn nhả tơ, giờ khắc này Kim Nam như một cái động tơ, khắp người giăng đầy tơ mảnh.

Hạ Cảnh và Tống Ngưỡng làm ngơ lũ sâu, hai người cùng ngồi xổm xuống cạnh xác Kim Nam.

Tống Ngưỡng thậm chí trực tiếp vén lên các mảng tơ cùng sâu, xốc áo Kim Nam lên.

Vương Dược Nhiễm chịu không nổi, vọt vào nhà vệ sinh.

Lần này, không cần "mẹ" của Vương Dược Nhiễm báo cho, chỉ dựa vào hiện trường cũng có thể xác định rằng nguyên nhân cái chết của Kim Nam chắc chắn không thể là "đột tử" được nữa.

Ngay cả màu da của anh ta sau khi chết cũng không thể hồng hào tươi nhuận như Hoàng Mặc và Hứa Kim, bởi vì lũ sâu đã sớm chui tuốt vào trong cơ thể gã.

Giờ đây, cho dù là cổ, cánh tay hay là bụng của Kim Nam cũng đều nổi từng cục gồ nhấp nhô, cá biệt có vài bộ phận đã bị lũ sâu phá nát làn da.

"Nếu không có đám sâu này, anh có cảm thấy thi thể gã sau khi chết vẫn sẽ bảo trì "tươi sống" giống như Hoàng Mặc và Hứa Kim không?" Hạ Cảnh nhẹ giọng hỏi.

"Có, bởi vì đó là manh mối minh xác* do phó bản cung cấp và sẽ không thay đổi." Tống Ngưỡng quyết đoán trả lời rồi đứng dậy.

(*minh xác: rõ ràng và chính xác)

"Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Tại sao lần này thời gian còn bị tua ngược?" Giả Thanh run run nói, "Chẳng lẽ chúng ta lại phải đối mặt thêm lần nữa?"

"Nhưng đứa trẻ này đã chết, dù thời gian có quay lại cũng không thể làm thằng bé sống lại." Bà cụ chần chừ nói, "Nếu lại thêm một lần thì chẳng——"

Lại thêm một người nữa phải chết.

Đột nhiên, loa phát thanh vang lên, giọng nam thô ráp mang theo vẻ vui sướиɠ khi người gặp họa cùng âm lãnh, điên cuồng lặp lại, "Các bạn học, không được đi nghe, không được đi xem, càng không được suy nghĩ———"

Từ nhà vệ sinh truyền ra tiếng ho khan.

Bà cụ vội vàng đi xem và đỡ Vương Dược Nhiễm ra ngoài.

Sau khi Vương Dược Nhiễm nôn mửa xong, đang rửa mặt thì bị âm thanh kia dọa sợ tới mức sặc nước.

Khuôn mặt của nàng ấy bây giờ ướt sũng, giống như một con gà bị rớt vào nồi canh.

Nghĩ đến việc không chỉ một đồng đội đã tử vong mà thời gian còn quay ngược về hai tiếng trước, còn phải chết thêm một người, nàng liền sụp đổ ngã gục xuống và khóc nấc lên.

Tiếng đập cửa lại vang lên lần nữa, lần này là thanh âm lạnh băng của nữ giáo viên NPC vọng vào từ ngoài cửa, "Chuyện gì đã xảy ra ở đây?"

Hạ Cảnh và Tống Ngưỡng liếc nhìn nhau, Tống Ngưỡng đi mở cửa cho các giáo viên khiêng thi thể của Kim Nam đi.

Sau khi di chuyển thi thể, giáo viên dừng lại, nghiêng người nhìn bọn họ, lạnh lùng hỏi: "Đã gần mười giờ, sao mấy em còn chưa về phòng để chuẩn bị đi ngủ?"

Giả Thanh, Vương Dược Nhiễm và Lưu Ý cứng đờ.

Bọn họ không trả lời, giáo viên vẫn đứng nguyên.

Trong khi hai bên giằng co, biểu tình của giáo viên ngày càng nghiêm khác, cũng ngày càng sinh nghi.

Cô ta hoàn toàn xoay người, ngờ vực nhìn bọn họ.

Sẽ rất tệ nếu bây giờ phát sinh xung đột với NPC rồi bị nhốt vào phòng tối.

Tống Ngưỡng nhanh chóng đưa ra quyết định: "Lưu Ý chuyển sang 417. Vương Dược Nhiễm, bà cụ và tôi trở về 414. Chút nữa chúng ta sẽ bàn luận qua WeChat sau!"

Bất chấp việc gọi điện thoại có thể sẽ thu hút sự chú ý của NPC, hiện tại bọn họ cần trao đổi tin tức hơn.

Vài người căng thẳng gật đầu.

Tống Ngưỡng mang theo Vương Dược Nhiễm và bà cụ trở lại 414, giáo viên NPC rốt cuộc cũng rút lui khỏi phòng.

Khoảnh khắc họ đóng cửa, đèn phòng ngủ lại tắt một lần nữa.

Lần này không ai lên giường, chủ yếu là vì tâm trí rối bời, chẳng biết tiếp theo chuyện gì sẽ xảy đến.

Ngay khi Tống Ngưỡng kết nối cuộc gọi, mọi người lập tức tham gia.

Tống Ngưỡng là người đầu tiên nói, giọng nói bình tĩnh truyền ra từ điện thoại: "Hạ Cảnh, cậu có thể kể chính xác vừa rồi đã xảy ra chuyện gì không?"

Hạ Cảnh trực tiếp nói: "Sự đảo ngược của thời gian là kết quả do sự tưởng tượng của Kim Nam làm ra."

Vài người trong nhóm kinh hô ra tiếng: "Cái gì?"

Giọng điệu của Hạ Cảnh mạc danh có thể trấn an tâm tình mọi người: "Tống Ngưỡng từng nói trước."

"Nếu tưởng tượng những điều vui vẻ cũng không thể xua tan nỗi sợ hãi trong lòng, vậy thì nhắm mắt lại, ngẫm xem có cách nào nhìn như đã chết nhưng thực chất đã tránh được một kiếp không.""

Trong nhóm chat một mảnh im lặng.

Trong lúc nguy cấp, đừng nói tưởng tượng đến chuyện vui vẻ có tác dụng gì không, rất nhiều người đại não trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ nổi.

Nhưng Kim Nam, gã ta thực sự đã suy nghĩ.

Ít nhất là sau khi Tống Ngưỡng đề xuất ý tưởng kia, trong khảnh khắc gã đã tự hỏi liệu có biện pháp nào giúp hắn thoát được một kiếp.

Và khi anh ta sắp bị lũ sâu hoàn toàn nuốt chửng, gã đã vươn tay về phía đồng hồ.

Đảo ngược thời gian, đây chính là phương pháp gã nghĩ ra!

"Nhưng cho dù thời gian có đảo ngược, gã cũng không thể sống lại, chỉ có chúng ta quay lại còn gã thì vẫn chết!" Vương Dược Nhiễm suy sụp nói.
« Chương TrướcChương Tiếp »