Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Mở Nhà An Toàn Tại Thế Giới Vô Hạn

Chương 1.2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đôi nam nữ ngây ngẩn cả người, không rõ lắm đây là loại tình huống gì.

Mà trong lúc đó, Hạ Cảnh cũng đã lau sạch sẽ toàn bộ vết máu trên cửa kính.

Cậu quay người sang một bên và hơi nhướng mày.

Sự xuất hiện của vị khách mới khiến tâm trạng vốn đã tồi tệ vì vết máu bẩn của cậu chuyển biến tốt đẹp.

“Chào mừng đến với Nhà an toàn. Nơi đây nằm trong không gian hỗn loạn giữa các phó bản. Quái vật không thể đột nhập vào nơi này nếu không được phép. Đây là một nơi tuyệt đối an toàn.”

"Nếu bạn muốn vào Nhà an toàn..." Hạ Cảnh mỉm cười duyên dáng nói, “Xin vui lòng thanh toán mức phí thích hợp.”

Lý Kiến Cường và Trương Tuyết là một cặp.

Hai người nửa tin nửa ngờ theo Hạ Cảnh vào Nhà an toàn.

Trong túi của bọn họ có hai chiếc sừng rồng, đó là những thứ họ nhặt được cùng với những "người chơi cũ" khi họ thoát chết nhiều lần kể từ khi vào nơi đáng sợ này, và chúng cũng là những bộ phận cơ thể quái vật duy nhất mà họ mang theo, quả thực không nghĩ tới nó lại có ích vào lúc này.

Hạ Cảnh dẫn hai người tới quầy lễ tân, nơi có một chiếc cân điện tử nhỏ.

Chiếc sừng rồng trong túi của hai người vừa rồi thông qua ý mà nghĩ biến mất giờ đây đang nằm yên trên quầy lễ tân.

Hạ Cảnh lúc này tâm tình rất tốt. Cậu nhặt một chiếc sừng rồng và đặt nó lên bàn cân. Nói với giọng nhẹ nhàng: “Một chiếc sừng rồng có mật độ năng lượng vừa vặn 100, nặng 202g. Mỗi người một chiếc sừng rồng, hai người có thể nghỉ ngơi trong Nhà an toàn 24 giờ.”

Lý Kiến Cường và Trương Tuyết nhìn chằm chằm vào chiếc cân điện tử, thứ này rõ ràng không phải là sản phẩm do con người tạo ra, nhất thời không biết nên hỏi gì trước.

Lý Kiến Cường là người đầu tiên lên tiếng. Hắn cảnh giác nhìn ra ngoài cửa sổ: “Quái vật thật sự sẽ không vào được nơi này?”

Hắn vừa dứt lời, khung cảnh hành lang bên ngoài cửa sổ liền biến mất, bọn họ tựa như chỉ trong nháy mắt đã đến đáy biển, trước mắt là một đàn cá bơi... ngoài cửa sổ?

Lý Kiến Cường sửng sốt.

"Một khi cánh cửa của Nhà an toàn đóng lại nó sẽ bắt đầu trôi dạt bất định, nhưng đừng lo lắng vì khi ra ngoài nó sẽ tự động đưa hai người trở lại phó bản ban nãy." Hạ Cảnh rất hài lòng mà đem hai chiếc sừng rồng thu về.

Cậu đổi chủ đề, cười nói: “Nếu như còn dư các mảnh cơ thể quái vật đạt tiêu chuẩn, có thể nâng cấp loại phòng hoặc kéo dài thời gian nghỉ ngơi. Đây là menu, hai người có thể cân nhắc chút.”

Ngón tay thon dài mở ra một phần menu, chỉ vào đó.

Trương Tuyết vô thức liếc nhìn.

Lý Kiến Cường nhíu mày.

Trên menu có các hàng thông tin về loại phòng bạn có thể ở, gói nào bạn có thể tận hưởng và số giờ bạn có thể ở với mật độ năng lượng và số gam bộ phận cơ thể quái vật tương ứng mà bạn phải trả.

Tuy nhiên, sự thật đây là lần đầu tiên hắn và Trương Tuyết bước vào thế giới đáng sợ này. Rất nhiều quy tắc còn chưa thăm dò rõ ràng chứ đừng nói đến việc dư thừa những bộ phận cơ thể quái vật khác.

Nếu không phải vừa rồi Trương Tuyết linh quang chợt lóe, học theo "người chơi cũ" nhặt lại những chiếc sừng rồng rơi ra sau cái chết của hai con quái vật, bọn họ thậm chí còn chẳng thể vào được cái gọi là Nhà an toàn vào thời điểm này…

Lý Kiến Cường thực sự không rảnh lo cái gì gọi là thăng cấp phòng ở hết.

Hắn tận mắt chứng kiến những con quái vật kỳ lạ bám vào cửa kính ngoài cửa sổ. Trước khi hắn có thể nâng cao cảnh giác, khung cảnh bên ngoài cửa sổ lại thay đổi, và căn phòng dường như trôi dạt đến những không gian khác.

Hắn nuốt khan vài cái, rốt cuộc cũng hồi phục chút tinh thần sau mười sáu giờ trốn chui trốn lủi khắp nơi.

Sau đó, sự tức giận bùng lên trong mắt hắn.

Lý Kiến Cường lạnh lùng hỏi Hạ Cảnh: "Nơi này là nơi nào? Ngươi là người hay quái vật?"

Hạ Cảnh vừa hạch toán* xong, nghe thấy câu hỏi này thì nhẹ nhàng cười, ngước mắt lên hỏi: "Mấy người cảm thấy tôi là cái gì?"

(*kiểu như ghi chép về thanh toán này nọ á.)

Thiếu niên lớn lên thực sự rất xinh đẹp, nụ cười có thể khiến lòng cho người choáng váng, đồng thời cũng khiến trái tim của Lý Kiến Cường và Trương Tuyết nhảy dựng.

Lý Kiến Cường định thần lại, vung tay gạt menu trên quầy xuống, cách một cái quầy lễ tân mà nắm lấy cổ áo của Hạ Cảnh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đừng có mà đánh trống lảng, cậu là con người phải không?! Nghĩ kỹ lại thì, quái vật không thể nào giống cậu được. Rốt cuộc thì cậu có phải là nhân viên của nơi này không?" Trương Tuyết sợ hãi, vội vàng ngăn Lý Kiến Cường lại.

Tuy nhiên, ánh mắt cô cũng tràn ngập kinh sợ khi nhìn Hạ Cảnh.

Họ chỉ đang dạo phố vào một ngày nghỉ bình thường thì gặp phải một vụ tai nạn xe hơi. Cũng không nghĩ tới bản thân lại mơ mơ hồ hồ bước vào nơi được gọi là "phó bản" rồi bị bao vây bởi một đàn quái vật.

Đây có phải là một thí nghiệm chưa biết của con người? Hay là không gian do người ngoài hành tinh tạo ra? Họ hoàn toàn bối rối cũng không nghĩ tới việc muốn "nghỉ ngơi" chút nào. Họ chỉ muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức!

Thiếu niên này là người duy nhất họ gặp cho đến nay có vẻ ngoài vô hại và nguyện ý giao tiếp với họ…

Giọng nói của Trương Tuyết run run: "Làm ơn, nếu cậu là nhân viên của nơi này, cầu xin cậu, nói cho lão bản* có thể thả chúng tôi ra không? Chúng tôi sẽ không bao giờ gọi cảnh sát, chỉ cần để chúng tôi đi…""

(*lão bản: ông chủ)

Hạ Cảnh mặc một thân áo sơ mi trắng, thoạt nhìn giống một thiếu niên thư sinh nhẹ nhàng.

Bị Lý Kiến Cường hung hăng nắm lấy cổ áo mà ra sức lay, song trên mặt cậu lại không có một chút gợn sóng. Cậu chỉ khẽ nâng tay chế trụ cổ tay của Lý Kiến Cường.

Năm ngón tay gầy gò xinh đẹp đó thoạt nhìn yếu đuối vô lực, Lý Kiến Cường căn bản khinh thường không để ý.

Nhưng giây tiếp theo, hắn hét lên đau đớn, vội vàng tránh ra, bảo vệ cổ tay rồi lùi lại hai bước, tim đập loạn xạ, vẻ mặt lộ vẻ kinh ngạc.

…Chàng trai này sức lực cũng quá lớn. Trong giây phút đó, hắn thậm chí còn cảm thấy cổ tay mình sắp bị vặn đứt ra!

Hạ Cảnh đứng vững, mặt không đổi sắc chỉnh lại cổ áo.

Cậu không cảm thấy tức giận vì hành động của Lý Kiến Cường. Đương nhiên, cậu không hề sợ hãi, cũng không cảm thấy bị mất kiên nhẫn. Cậu chỉ ngước mắt lên và nói với nụ cười nửa miệng, "Lão bản? Ở đây không tồn tại thứ này."

Lý Kiến Cường và Trương Tuyết đều sửng sốt.

Trương Tuyết vội vàng nói: "Nhưng, nhưng ngôi nhà an toàn này của cậu…"

Hạ Cảnh ngữ khí nhẹ nhàng mà chậm chạp nói: "Ngay lúc tôi tỉnh dậy, tôi đã ở chỗ này, và ngôi nhà an toàn cũng đã ở đây."

Hạ Cảnh hầu như luôn có tính tình tốt, không dễ dàng như vậy mà đâm ra nổi giận.

Cậu nói một cách gần như là ôn hòa: "Cho nên tôi rất xin lỗi, câu hỏi của hai người cũng là câu hỏi của tôi, tôi không thể đưa ra bất kì câu trả lời nào."

Lý Kiến Cường và Trương Tuyết muốn hỏi thêm, nhưng Hạ Cảnh đã nói tiếp.

Cậu vẫn nói với giọng nhẹ nhàng: "Nhân tiện, xin hãy ghi nhớ những quy tắc của Nhà an toàn."

Cậu chỉ vào chiếc đồng hồ treo trên mặt tường ở đằng sau.

"Đầu tiên, hãy chú ý đến thời gian thuê phòng của mình. Nếu không có ý định gia hạn thì cố gắng đừng trì hoãn đến quá 24 giờ, vì đến lúc đó Nhà an toàn sẽ cưỡng chế trục xuất hai người ra ngoài mà khi này có thể sẽ gặp phải nhiều tình huống ngoài ý muốn."

"Nếu muốn rời khỏi Nhà an toàn, hãy lại gần cửa chính, Nhà an toàn sẽ tự động đưa hai người trở về phó bản. Hai người cũng có thể quan sát tình huống bên ngoài, tự quyết định thời điểm rời đi."

"Thứ hai, siêu thị nhỏ trong Nhà an toàn cung cấp nhiều loại đạo cụ nhỏ, nếu cần thiết, hai người có thể tự mua, vật phẩm trao đổi vẫn là các mảnh cơ thể quái vật."

"Thứ ba," Hạ Cảnh mỉm cười nói, "...Bạo lực và những thứ dơ bẩn bị cấm trong Nhà an toàn, bởi vì tôi không thích."

Lý Kiến Cường và Trương Tuyết sửng sốt.

Hạ Cảnh đã đi ra khỏi quầy lễ tân, xắn tay áo lên, tự nhiên hỏi: "Có đói không? Muốn ăn gì? Mỗi người có thể thưởng thức ba bữa trong vòng 24 giờ. Phòng của hai người là ở phía trước, phòng đầu tiên bên trái, mở cửa đi vào là được. Nếu không muốn dùng cơm thì có thể về phòng nghỉ ngơi."

Lý Kiến Cường mở miệng, lại bị thái độ của Hạ Cảnh làm cho bối rối, không biết nên tiếp tục hỏi như thế nào.

Cuối cùng, hắn u ám nói: "Tôi không có tâm trạng."

Trương Tuyết trầm mặc một lát, thỏa hiệp, mệt mỏi nói: "... Tôi muốn ăn một bát mỳ, loại mỳ nào cũng được."

Hạ Cảnh liếc nhìn cô một cái, mỉm cười nói: "Được, cô đợi một chút."

Khi Hạ Cảnh biến mất khỏi cửa bếp, Lý Kiến Cường giễu cợt: "Em còn muốn ăn cái gì?"

Trương Tuyết ngồi phịch xuống ghế sofa, cô đờ đẫn nói: “....Ai biết đây có phải là bữa ăn cuối cùng hay không.”

Lý Kiến Cường sắc mặt biến đổi, mắng: “Đừng nói gở!”

Hắn cảnh giác nhìn quanh Nhà an toàn một vòng.

Ngôi nhà an toàn này ước tính rộng hơn hai trăm mét vuông. Lối vào dẫn tới một phòng khách nhỏ, lối đi bên trái là phòng bếp, bên phải hình như là siêu thị nhỏ, xa hơn về phía trước có bốn phòng.

Toàn bộ ngôi nhà an toàn đều rất gọn gàng và sạch sẽ. Những bông hoa và cây cỏ đặt bên cửa sổ, hai chú cá vàng trong bể cá nhỏ và chú chó săn với bộ lông màu vàng ngồi trong góc vẫy đuôi nhìn họ một cách ngây ngô... mọi thứ đều tràn đầy sức sống.

Một hơi thở của cuộc sống mang lại cho con người cảm giác an toàn.

Lý Kiến Cường lại quay người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cũng không biết ngoài kia đang là phó bản nào.

Một nhóm người chơi đã nhìn thấy Nhà an toàn. Một vài người trong số họ rõ ràng là người chơi lâu năm, biết đến sự tồn tại của "Nhà an toàn" nên vui vẻ dẫn đầu lao tới.

Nhưng trong giây tiếp theo, mặt đất dưới chân họ xuất hiện những vết nứt, bên trong vết nứt là những hàng răng nhỏ.

Là miệng của một con quái vật…

Những người chơi đều rơi thẳng xuống khe nứt lởm chởm răng nhọn. Khung cảnh bên ngoài cửa sổ lại thay đổi mà trong này Lý Kiến Cường đã đổ một thân mồ hôi lạnh.

Sự ấm áp bên trong ngôi nhà an toàn trái ngược hoàn toàn với địa ngục trần gian bên ngoài, điều này vô cùng mỉa mai.

Lý Kiến Cường tưởng tượng đến việc phải quay lại phó bản sau 24 giờ liền cảm thấy đứng ngồi không yên.

Hắn đi đến siêu thị nhỏ để xem.

Trong siêu thị nhỏ có những dãy kệ trưng bày đầy những thứ rực rỡ muôn màu.

Kệ treo hàng bày đủ loại xác quái vật kỳ lạ và cả đạo cụ.

Có hàm răng, lưỡi hái, tròng mắt và thậm chí cả trái tim quái vật đẫm máu…

Lý Kiến Cường cố nén cảm giác không khoẻ, vừa đến gần thì thấy, dưới mỗi một loại đạo cụ đều treo một bảng giá nhỏ trong đó nêu rõ mật độ năng lượng mà khối cơ thể quái vật cần có mới có thể đổi được.

Ánh mắt của hắn không ngừng thay đổi, thử duỗi tay trực tiếp lấy đạo cụ trên kệ lại phát hiện căn bản không thể làm chúng xê dịch nổi.

Không có vật phẩm trao đổi, đạo cụ như bị keo 502 dính chặt vào kệ hàng.

Tim Lý Kiến Cường đập nhanh. Hắn cố gắng dùng vũ lực để đoạt đồ lại nghe thấy có tiếng cười khẽ truyền đến từ phía sau, cả người thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Hắn quay người lại ngay tức thì, và hắn nhìn thấy dáng người mảnh khảnh của Hạ Cảnh lướt qua siêu thị nhỏ.

Lý Kiến Cường nuốt khan, nắm chặt tay, âm thầm nghiến răng rồi bước ra khỏi siêu thị.

*

Trương Tuyết dường như đã từ bỏ việc truy hỏi Hạ Cảnh.

Đầu óc cô kiệt sức vì sợ hãi và và mệt mỏi nên sau khi ăn mỳ xong liền trở về phòng nghỉ ngơi.

Lý Kiến Cường lặng lẽ đi vòng ra ngoài, sau khi quay lại nói: “Gia hỏa kia chắc chắn là nhân viên sau lưng lão bản của nơi này! Anh vừa mới đi vào phòng bếp nhìn xem, bên trong căn bản không có nguyên liệu gì cả. Thứ em vừa ăn chắc chắn là từ nơi khác gửi đến!”

Trương Tuyết đứng dậy nghe hắn nói.

Sau mười sáu giờ đào vong không ngừng, trạng thái tinh thần của Lý Kiến Cường giống như một sợi dây bị đứt.

Hắn đi đi lại lại trong phòng, nhanh chóng nói: “Đây chắc chắn là nhà máy do con người tạo ra. Mọi thứ đều do con người tạo ra! Chỉ cần là do con người thì nhất định phải có biện pháp!”

Trương Tuyết do dự hỏi: “Anh có tính toán gì?”

Lý Kiến Cường hai mắt đỏ ngầu: “Anh đi trói tên kia lại, cái mạng nhỏ của cậu ta còn khó giữ được thì cái nhà này sao dám đuổi chúng ta đi?!”

Trương Tuyết mở miệng nhỏ giọng nói: “Nhưng anh ban nãy cũng nghe thấy lời cậu ấy nói rồi. Đến lúc đó, nhà này sẽ tự động đuổi chúng ta ra ngoài.”

Lý Kiến Cường hai mắt đỏ ngầu: “Chỉ cần đem tên kia khống chế trong tay, cái mạng nhỏ của cậu ta còn khó giữ được thì cái nhà này sao dám đuổi chúng ta đi?! Hừ, còn có đạo cụ, cho dù không lấy xuống được thì sao, miễn là tên tiểu bạch kiểm kia còn nằm trong tay chúng ta, chúng ta nắm quyền kiểm soát thì nơi này còn có gì mà không thể dùng? ”

Trương Tuyết cảm thấy Lý Kiến Cường hoàn toàn điên rồi.

Cô ban đầu cũng thiếu chút nữa phát điên, nhưng chính sự bình tĩnh của Hạ Cảnh đã cho cô thời gian hít thở và không gian để bình tĩnh lại, suy nghĩ về đường sống.

Trương Tuyết cố gắng thuyết phục anh ta: “Em luôn cảm thấy quy định trong ngôi nhà này không đơn giản như vậy... hơn nữa anh chẳng phải cũng không thể đối phó được với cậu ta sao?”

Lý Kiến Cường tức giận nói: “Một mình anh đương nhiên không thể, bằng không vì cái gì còn ngồi đây thương lượng với em.”

Trương Tuyết lùi lại: “Em cảm thấy tốt hơn hết là không nên đối đầu với người quản lý đó...”

Lý Kiến Cường trừng mắt: “Cậu ta cũng không phải quái vật, sợ cái gì? Cùng lắm là có sức lực lớn hơn chút mà thôi!”

Trương Tuyết lắc đầu, giọng nói khàn khàn: “Nơi này căn bản không phải thế giới bình thường, không thể dùng lẽ thường để suy đoán, em vừa rồi cẩn thận suy nghĩ một chút, cái người quản lý kia có lẽ không phải quái vật, nhưng cũng chưa chắc cậu ta là người...”

Lý Kiến Cường đã mất khả năng suy nghĩ. Anh chỉ cảm thấy mỗi lời mình nói đều bị Trương Tuyết phản bác, mọi ý kiến đều bị Trương Tuyết phủ nhận. Sự cáu kỉnh, sự tức giận và sợ hãi trộn lẫn với nhau khiến hắn mất đi lý trí.

Hắn nắm lấy cánh tay của Trương Tuyết, hung tợn nói: “Mỗi lần có chuyện gì, cô cũng đều trốn sau lưng muốn tôi bảo vệ cô. Hiện tại tôi muốn cô giúp tôi một phen cô lại đối với tôi như vậy?”

Sức lực mạnh mẽ của Lý Kiến Cường truyền đến khiến Trương Tuyết thất kinh, cô không dám tin nói: “Sao anh có thể nói như vậy? Em tuy không được khỏe như anh, nhưng suốt đường đi em cũng đã giúp rất nhiều. Nếu không có em, anh đã sớm chôn thây cùng những người đó... Không có em hiện tại chúng ta còn chẳng thể vào nơi này!”

Lý Kiến Cường tức quá hóa cười: “Cho nên tôi hiện tại còn sống là nhờ ơn cô?”

"Em... ý em không phải vậy. Em nghĩ chúng ta có thể sống sót đến bây giờ không chỉ dựa vào sức lực một người." Trương Tuyết bắt đầu cảm thấy sợ hãi, “Mau thả em ra, anh điên rồi?”

"Tôi điên rồi! Mệt cho cô còn có tâm tình ăn mỳ! Tôi chính là cái gì cũng ăn không vào!" Lý Kiến Cường đột nhiên nâng cô lên, lạnh lùng hỏi: “Có phải cô thấy cái tên tiểu bạch kiểm kia lớn lên không tồi nên cho rằng cậu ta là người tốt?”

"Em không có nghĩ như thế!" Trương Tuyết vùng vẫy và hét lên: “Đừng quên, nơi này không được phép sử dụng bạo lực!”

Câu này hoàn toàn chọc tức Lý Kiến Cường. Hắn ta vung tay tát Trương Tuyết ngã xuống giường, dữ tợn nói: “Cô còn dám dùng quy tắc của tên tiểu bạch kiểm đó đe dọa tôi--”

Lời cuối cùng còn chưa kịp ra khỏi miệng, một cỗ lực lượng vô hình đã mạnh mẽ hút Lý Kiến Cường văng khỏi cửa phòng.

Trương Tuyết bị tát choáng váng đến nỗi cô chỉ có thể nghe thấy tiếng thét kinh hoàng của Lý Kiến Cường trong cơn ù tai.

Cô bị dọa giật mình, lắc lắc đầu, xuống giường lảo đảo chạy ra ngoài.

Không biết từ khi nào Nhà an toàn đã trở lại phó bản ban đầu của bọn họ, chính là cái hành lang quen thuộc kia.

Cửa mở, Lý Kiến Cường lưng hướng ra ngoài, giống như một mảnh rác bị quẳng đi.

—Bay thẳng về phía con quái vật hình người cao chừng hai mét có đầu rồng khổng lồ đang đứng ngoài cửa Nhà an toàn để tìm kiếm con mồi. Cũng chính là đồng loại của con quái vật mà họ vừa mấy phen tìm được đường sống trong chỗ chết.

Trương Tuyết đứng ngốc tại chỗ, đồng tử đột nhiên co lại.

Con quái vật hình người bên ngoài ngôi nhà nghe thấy tiếng động, quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào Lý Kiến Cường đang bay về phía nó.

Nó tựa hồ suy nghĩ một giây, có chút kinh ngạc không ngờ rằng sẽ có con mồi từ trên trời rơi xuống.

Ngay sau đó, nó nheo mắt cười, đột nhiên há miệng, khóe miệng nứt đến huyệt thái dương*.

(* huyệt thái dương: chỗ lõm nằm ở cuối đuôi lông mày, nơi mà khi đau đầu người ta thường bôi dầu gió vào đó!:) )

"Răng rắc!" một tiếng, thanh âm thanh thúy khi xương cốt bị gãy vang lên, vẻ mặt kinh hãi của Lý Kiến Cường còn đọng lại trên mặt.

Chân anh ta không chạm đất, trên cổ có một loạt hàm răng và đầu thì oặt sang một bên.

Máu tanh đặc sệt từng giọt từng giọt nhỏ xuống đất.

Đôi chân của Trương Tuyết mền nhũn, quỳ rạp xuống đất. Cô che miệng, mở to đôi mắt.

Con quái vật bên ngoài Nhà an toàn nhổ Lý Kiến Cường ra khỏi miệng. Ánh mắt lạnh lẽo của nó lướt qua phòng khách và hành lang của Nhà an toàn rồi tập trung vào cô một cách tham lam. (w@tpp@d: Calci_Premium)

Trương Tuyết một chút âm thanh đều không thể phát ra, toàn thân run rẩy, nước mắt không ngừng trào ra, như thể cô đang bị niệm chú định thân, cả người không thể cử động.

Đèn trong phòng khách của Nhà an toàn đã tắt từ lâu.

Tiếng bước chân chậm rãi vang lên từ góc bên phải.

Thiếu niên cao gầy tuấn mỹ đi tới phòng khách và dừng lại trong bóng tối.

Trương Tuyết không thể nhìn thấy rõ mặt cậu ta.

Cô chỉ có thể cảm giác được cậu dường như đang nhìn ra bên ngoài.

Sau đó, giọng nói dịu dàng của chàng trai vang lên trong bóng tối.

“Cô có muốn rời đi cùng anh ấy không?”

Một câu hỏi tưởng chừng rất bình thường.

Nhưng lại khiến Trương Tuyết toàn thân run rẩy, như thể rơi vào hầm băng.

Cô dừng sức lắc đầu.

Cô che miệng, ngồi dưới đất, tuyệt vọng lùi lại và không ngừng lắc đầu.

"Vậy thì, Đoàn Tử," chàng trai trẻ dường như không có thêm ý nghĩ dư thừa nào, chỉ nhẹ nhàng nói: “Đóng cửa lại.”

Chú chó lông vàng đứng dậy, đi đến cạnh cửa, ngẩng đầu đối mặt với cự thú bê bết máu bên ngoài, móng vuốt giơ lên.

"Bang" một tiếng.

Cánh cửa chặn tầm mắt của Trương Tuyết và con quái vật.

Nhà an toàn, một lần nữa lại trở về với bóng tối và yên lặng.

─────⋆⋅☆⋅⋆─────

Tác giả có lời muốn nói:

Mang Hạ Hạ ra khoe với mọi người trước ~

Vì là vô hạn lưu nên tôi vẫn tập trung chơi trong phó bản.Sắp tới, Hạ Hạ sẽ bước vào phó bản để chơi.
« Chương TrướcChương Tiếp »