Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Mở Nhà An Toàn Tại Thế Giới Vô Hạn

Chương 16: Đừng nghĩ về nó! (14)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Calcium / Beta: clow

Thế giới phó bản thực sự.

-----------------------------------------------

Tống Ngưỡng sửng sốt, quay đầu nhìn theo ánh mắt của cậu, một lần nữa quan sát kĩ càng chiếc đồng hồ đang treo trên tường kia.

Bề ngoài chiếc đồng hồ rất bình thường, cái khung dưới ánh đèn toát lên màu trắng tinh, kim giây và kim phút màu đen thon dài đều đều đặn đặn quay tròn. Đánh giá từ lớp vỏ plastic* bên ngoài mà nói thì nó thậm chí còn trông hơi rẻ tiền.

(*nhựa)

Tuy nhiên, Hạ Cảnh sẽ không nói những điều vô nghĩa.

Một khi đã nhắc đến đồng hồ, chắc chắn cậu đã nghĩ ra điều gì đó.

Tống Ngưỡng nheo mắt lại.

Nghe Hạ Cảnh nói xong, mấy người khác cũng nhanh chóng nhìn đồng hồ lần nữa, nhưng trước sau vẫn không phát hiện ra điều khác thường nào.

Vài giây sau, Tống Ngưỡng đột nhiên trầm ngâm nói: “Đúng vậy, tôi từng nhìn thấy.”

Mấy người còn lại sửng sốt.

Hạ Cảnh lẩm bẩm: “Trên một nền đen.”

Tống Ngưỡng cố gắng nhớ lại, lắc đầu phủ nhận câu trả lời: “...Không phải trên nền đen.”

Hắn quay đầu, cùng Hạ Cảnh liếc nhìn nhau: “Là ở trên một tấm kim loại!”

“Đúng vậy.” Hạ Cảnh nhướng mày, thậm chí còn bật cười vì diễn biến tuyệt vời này, “Có vẻ như một phần ký ức của chúng ta đã bị xóa rồi.”

Giả Thanh và những người khác nổi da gà da vịt: “Ý là sao, hai người đang nói về cái gì? Tấm kim loại nào, xóa trí nhớ là cái gì nữa?”

“Mọi người không nhớ chút nào à?” Hạ Cảnh quay người lại, chỉ vào đồng hồ nói: “Tôi nghĩ đó hẳn là ký ức trước khi chúng ta bước vào thế giới giấc mơ của Hoàng Mặc, cũng chính là ký ức về thế giới thực của phó bản này, chỉ là đoạn ký ức này có thể đã bị quái vật xóa đi trong giấc ngủ đầu tiên của chúng ta.”

Hạ Cảnh lần đầu tiên nhìn thấy chiếc đồng hồ này liền cảm thấy quen mắt.

Ban đầu cậu nghĩ liệu có phải do mình đã từng nhìn thấy chiếc đồng hồ có kiểu dáng tương tự ở phó bản khác hay không, nhưng Hạ Cảnh luôn tin vào trực giác của mình, cậu tin rằng cái “cảm thấy quen mắt” dấy lên trong lòng này cần phải chú ý và chắc hẳn nó chứa đựng những thâm ý nào đó.

Mà sau khi thoát khỏi từng tầng giấc mơ, cảnh tượng trong đầu cậu cũng ngày càng rõ ràng hơn.

“Đáng lẽ chúng ta đều từng nhìn thấy nó trước đây.” Hạ Cảnh nhắm mắt lại, nhẹ nhàng miêu tả lại tất cả những gì nhìn thấy trong trí nhớ không rõ ràng của mình.

“Đó là trong một môi trường khép kín và rất nhỏ, nơi đó chỉ có thể chứa được một người. Sau khi đăng nhập vào phó bản, tôi nằm ngửa xuất hiện ở đó. Có một bảng kim loại ở gần trong gang tấc, ngay phía trên tầm nhìn của tôi... Chiếc đồng hồ phiên bản thu nhỏ cùng kiểu dáng được khảm trên bảng kim loại này.”

Hạ Cảnh thanh âm rất nhỏ nhưng khẳng định: “...Trông giống như một khoang kim loại.”

Bọn Giả Thanh nghẹn họng nhìn trân trân.

Bà cụ dùng tay đỡ ngực, hít sâu một hơi, cẩn thận dò hỏi: “Chàng trai, ý con là sao, ban đầu chúng ta tiến vào phó bản này thực chất là tiến vào khoang kim loại trước sau đó mới xuất hiện trong thế giới giấc mơ này, chỉ là chúng ta đều đã quên?”

“Đúng vậy.” Tống Ngưỡng dừng một chút, nói: “Đó hẳn là một cái khoang ngủ.”

Như thế mở ra được một cánh cửa, giờ khắc này Tống Ngưỡng thậm chí có thể nhớ rõ ràng một loạt tình huống phát sinh sau khi đăng nhập vào phó bản.

Đúng như lời Hạ Cảnh nói, hắn xuất hiện ở một khoang ngủ đơn và nằm thẳng trong đó.

Có một chiếc đồng hồ nho nhỏ được khảm ngay trên nóc tấm kim loại. Kim giây và kim phút của đồng hồ bắt đầu điên cuồng xoay tròn, nhanh chóng đẩy thời gian về không giờ không phút, hắn chìm vào giấc ngủ—

Đến khi tỉnh lại thì chính là khung cảnh lần đầu tiên họ gặp nhau ở ký túc xá.

Tống Ngưỡng suy đoán, mặc dù chín người chơi đăng nhập vào phó bản tại những thời điểm khác nhau, nhưng trải nghiệm của họ chắc chắn là giống nhau.

Sau khi phó bản điều chỉnh thời gian thành không giờ liền bắt đầu chờ đợi những người chơi còn lại đến.

Đến khi chín người chơi đã ổn định vị trí, trò chơi của phó bản chính thức bắt đầu.

Vương Dược Nhiễm vỗ tay một cái, nói: “Đúng rồi, lúc mới tỉnh lại trong trò chơi tôi cảm thấy đầu mình nặng trịch, phải mất một lúc lâu mới ổn định được! Cảm giác đó rất khác với những lần ngủ tiếp theo!”

Giả Thanh lấy lại tinh thần: “Hình như đúng rồi đấy! Phải chăng chính vì giấc ngủ đầu tiên là giấc ngủ thực sự, hơn nữa ký ức của chúng ta còn bị xóa ...?”

Chỉ sợ chính là như thế.

Nhưng điều này cũng có nghĩa là—

Giả Thanh sắc mặt thay đổi: “Khoang ngủ dường như không giống những thứ sẽ xuất hiện trong bối cảnh học đường. Anh Cảnh ơi, thế giới phó bản thật có phải khác hoàn toàn với thế giới trường học này không?!”

“Đúng vậy.” Hạ Cảnh rất có hứng thú mà nở nụ cười, “Điều này cũng có nghĩa là toàn bộ thế giới trong khuôn viên trường này đều được xây dựng từ giấc mơ của người chơi đầu tiên, và nó là một thế giới hoàn toàn khác với thế giới phó bản thực sự.”

“Sau khi chúng ta đăng nhập vào phó bản, hẳn là đều phải ở trong khoang ngủ đó khoảng một giây. Trong một giây đó, ngoài cái đồng hồ ra cũng chẳng có bất kì cái gì khác có thể khiến người chơi liên tưởng đến thứ gì đáng sợ cả. Chứng tỏ rằng, sự liên tưởng kinh khủng đó có lẽ thực sự bắt đầu từ trước khi chúng ta vào phó bản.”

Hạ Cảnh nhìn về phía Lưu Ý.

Nhắc đến Hoàng Mặc, Lưu Ý là người có tâm tình trĩu nặng nhất.

Lúc này cậu ta hơi mở miệng, nghe mọi người thảo luận, có chút ngây dại.

Hạ Cảnh hỏi Lưu Ý: “Trước khi đăng nhập vào phó bản, Hoàng Mặc có nói gì với cậu không?”

Lưu Ý run rẩy, không khỏi hồi tưởng lại mọi chuyện xảy ra sau khi mình và Hoàng Mặc lần lượt bước vào phòng đăng nhập ở sảnh trò chơi.

Hai người là anh em tốt cùng vào phó bản do một lần ngoài ý muốn mà tiến vào Thành Tiếu Kiểm, sau đó họ ước định phải luôn vào phó bản cùng nhau.

Trước khi vào màn chơi này, bọn họ vẫn thường xuyên lui tới như thường lệ, một người ở trong phòng đăng nhập lướt xem danh sách phó bản, một người giao lưu thông qua màn hình ảo cá nhân.

Lúc nhìn đến phó bản 《Đừng nghĩ về nó!》 , anh hỏi: “Này, có năm người đã đăng nhập rồi, không thì chọn cái này luôn đi?”

Hoàng Mặc bên kia rơi vào trầm mặc. Không biết có phải anh đang làm việc riêng không nghe thấy hay sao.

Lưu Ý thúc giục: “Lão Mặc, ý anh sao? Hiện tại cũng chỉ có phó bản hai sao này vừa đủ chỗ cho chúng ta, hơn nữa còn sắp tập kết xong, hôm nay mà bỏ lỡ khéo không còn nữa đâu đấy.”

Hoàng Mặc ở đầu bên kia có vẻ do dự, nói: “Được, vậy chọn cái này.”



Lúc này nghĩ lại, sắc mặt Lưu Ý dần dần tái nhợt.

《Đừng nghĩ về nó!》Ở giữa trang bìa của phó bản này có một vật thể màu đen trông giống như một con quái vật bạch tuộc, bối cảnh đằng sau vật thể đen là đủ loại hình ảnh rời rạc khác nhau.

Có siêu thị lớn, văn phòng, đường phố, nhà ở và trường học…

Những bối cảnh này như là tư liệu sống cung cấp cho người chơi. Từ trường học đến văn phòng, mà một người bình thường—— dù là trẻ em hay là người lớn, trong sinh hoạt hàng ngày hầu hết đều chỉ loanh quanh trong những địa điểm đó.

Và hầu như ai khi nhìn đến bìa này đều sẽ có những liên tưởng nhất định.

—Trò chơi lần này sẽ diễn ra trong bối cảnh nào?

Khi câu hỏi này hiện lên trong đầu, ánh mắt họ sẽ tự nhiên tập trung vào khung cảnh mà họ quen thuộc nhất.

Điều đầu tiên Lưu Ý nhìn đến lúc đó chính là nhà.

Chỉ là cậu ta căng thẳng, không dám phỏng đoán quá nhiều về nội dung của phó bản, cho nên chỉ nhìn lướt qua rồi dời sự chú ý sang một bên.

Hiện tại Lưu Ý vẫn nhớ rõ ràng, lúc Hoàng Mặc nhìn chằm chằm quái vật bạch tuộc một lát, dường như nhìn thấy trong đó một khuôn mặt người mơ hồ, tựa như vừa bị ảo giác.

Khi đó cậu ta cũng không để ý nhiều, thậm chí còn không nghĩ tới việc hỏi Hoàng Mặc rốt cuộc đã nhìn thấy khuôn mặt của ai từ con quái vật bạch tuộc kia…

Hạ Cảnh nói: “Mộng cảnh lần này không có dấu hiệu gì cả, nhưng có một điều khác với giấc mơ của mấy người kia. Điện thoại di động của Hoàng Mặc đã bị tịch thu rồi.”

Bên ngoài, NPC bắt đầu điên cuồng đập cửa.

M thanh ván cửa chấn động đầy kinh khủng như đang kí©h thí©ɧ thần kinh mỗi người, hầu như ai cũng đều đổ mồ hôi hột.

“Trước khi đăng nhập vào phó bản, anh ấy đã nhìn thấy thứ gì đó trên trang bìa, hoặc là trang bìa khiến anh ấy nghĩ đến điều gì đó.” Hạ Cảnh nhìn chăm chú vào đôi mắt của Lưu Ý, giúp cậu ta nhớ lại manh mối thông qua những miêu tả nhẹ nhàng. “Ngay khi tiến vào phó bản, anh ấy cũng giống như chúng ta nằm trong khoang ngủ đơn, sau khi chìm vào giấc ngủ sâu, anh ấy trở thành người chơi đầu tiên bị chủ quái của phó bản chọn lựa, mà chúng ta đều tiến vào giấc mơ của anh ấy.”

“Trong giấc mơ, Hoàng Mặc bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại reo lên hai lần. Rồi anh ấy từ trên giường ngồi dậy, cái kia có thể là tin nhắn, cũng có thể là cuộc gọi, anh ấy có thể đã xem, cũng có thể không xem, nhưng Hoàng Mặc nhất định biết trong di động có gì. Cũng chính bởi thứ bên trong di động đã làm anh ấy nửa đêm ngồi lặng người trên giường. Việc Hoàng Mặc nhìn chằm chằm bạn cùng phòng có lẽ là để xin giúp đỡ, hoặc là vì lý do nào khác.”

Lưu Ý hiển nhiên đã nghĩ tới điều gì, nhưng còn chưa hoàn toàn nghĩ thấu, trên mặt cậu ta đã toàn là bi thương cùng mờ mịt đan xen.

Tống Ngưỡng bình tĩnh nói: “Cảnh trong mơ rất kỳ quái, mọi thứ trong giấc mơ có thể là kết quả các yếu tố hiện thực bị bóp méo. Cho nên trong giấc mơ này, Hoàng Mặc mới giống với hiện thực, là học sinh trong lời kể thường xuyên bị gọi phụ huynh, có quan hệ không thân thiết với các bạn học khác, cho nên chúng ta mới tìm được sổ tay nội quy trường trong phòng phát thanh. Trừ mấy cái này ra thì trường học của Hoàng Mặc trong giấc mơ này và trường học của Hoàng Mặc trong hiện thực là khác nhau hoàn toàn.”

“Nhưng giấc mơ lại là tấm gương phản chiếu nội tâm của mỗi người. Vậy nên đối với Hoàng Mặc, nhất định tồn tại một cơn ác mộng ẩn giấu sau ngôi trường này.”

“Bản thân《Đừng nghĩ về nó!》 là một câu hướng dẫn, mục đích của nó là xúi giục chúng ta tạo ra những tưởng tượng kinh khủng, thật ra không mấy liên quan với ‘chuyên chú học tập’. Nhưng trong thế giới giấc mơ này, cho dù là giáo viên hay loa phát thanh trường đều liên tục đem hai cái này dính vào nhau, điều này ắt hẳn là vì khi Hoàng Mặc nhìn lên bìa phó bản, thấy bốn chữ ‘đừng nghĩ về nó’ trên tiêu đề đã sinh ra liên tưởng nào đó.”

“Cái liên tưởng này có liên quan đến giáo viên, việc học tập, học sinh và phụ huynh.”

Lưu Ý mở to mắt, bỗng nhiên bật ra tiếng nức nở.
« Chương TrướcChương Tiếp »