Chương 17: Đừng nghĩ về nó! (15)

Edit: Calcium / Beta: clow

Chém gϊếŧ chủ quái.

✩₊˚.⋆☾⋆⁺₊✧

Lưu Ý cảm xúc kích động kể: “Hoàng Mặc từng nói với tôi rằng trường cấp 3 của anh ấy rất nghiêm khắc, áp lực học tập cực kỳ cao. Giáo viên chủ nhiệm của anh ấy luôn dặn dò học sinh không được suy nghĩ hay làm bất cứ điều gì khác, chỉ cần tập trung học tập là được! Hoàng Mặc thường bị gọi phụ huynh là vì điểm số không tốt lại còn thích chơi bóng rổ, mỗi lần mẹ đến trường thì giáo viên chủ nhiệm đều nhờ mẹ nhắc anh ấy ngày thường phải chuyên chú vào học tập, không được lơ đãng sang việc khác...”

Tiếng đập cửa ngày càng dữ dội, tấm ván cửa gần như sắp rơi ra khỏi khung cửa.

Hạ Cảnh nhanh chóng đưa ra vấn đề tiếp theo: “Giáo viên đang ở trường nên không cần liên lạc qua điện thoại di động. Thứ xuất hiện từ di động chắc hẳn không phải bất kì cái gì trong trường.”

Lưu Ý vội vàng gật đầu, run rẩy nói: “Hoàn cảnh gia đình Hoàng Mặc rất không tốt, bố anh ấy có khuynh hướng bạo lực, luôn đánh đập mẹ ngay trước mặt ảnh. Từ nhỏ đến lớn đều như vậy, nếu Hoàng Mặc đi cản vậy thì bố sẽ đánh cả ảnh. Hoàng Mặc từng khóc lóc nói với tôi nhiều lần, mẹ anh ấy không cho anh che chở bà, mỗi lần bố bắt đầu giở thói hành hung, mẹ ảnh sẽ kêu ảnh vào phòng, không được nghe, không được xem...”

Thần kinh mọi người đều căng chặt.

"Không được đi nghe, không được đi xem" xuất hiện ở đây!

Lưu Ý rơi nước mắt: “Báo cảnh sát vô dụng, kéo mẹ về nhà bà ngoại cũng vô dụng. Chỉ cần bố van xin, mẹ ảnh lại mủi lòng, thậm chí còn cho rằng bởi vì Hoàng Mặc nên họ chẳng thể ly hôn... Sau đó Hoàng Mặc cũng tuyệt vọng.”

“Sau này mẹ anh ấy có thể có vấn đề về tâm thần. Sau nhiều lần bị giáo viên chủ nhiệm gọi đến trường, bà luôn nhắc đi nhắc lại với Hoàng Mặc rằng việc học mới là quan trọng nhất, bà ấy đã vì anh mà nhẫn nhịn cái hôn nhân này đến thế thì anh cũng phải nỗ lực học tập vì bà, chỉ có trở nên thật xuất sắc, bọn họ mới có thể thoát khỏi gia đình này.”

“Mẹ ảnh muốn con mình luôn nghe lời giáo viên, nghe lời bà ấy, cái gì cũng không được đi nghe, không được đi xem, càng không được suy nghĩ đến. Chỉ cần học, học, và học! Năm cấp ba Hoàng Mặc trọ ở trường, thậm chí sau này, bất cứ khi nào bố đánh mẹ, bà ấy đều sẽ gọi điện thoại lặp đi lặp lại những điều này với ảnh!”

“Tôi nhớ rõ cấp ba năm ấy, Hoàng Mặc nói với tôi ảnh sắp phát điên rồi.”

“Có lần, mẹ gọi cho anh ấy vào lúc nửa đêm dọa ảnh khϊếp vía, bởi vì Hoàng Mặc biết mẹ mình chắc hẳn lại bị đánh. Nhưng lúc sắp bắt máy anh ấy bỗng cảm thấy mờ mịt, anh liền nghĩ, đến lúc bắt máy anh nên làm gì? Anh dường như chẳng làm được gì cả!”

“Hoàng Mặc nói anh lúc ấy ngây ngẩn cả người, anh ngơ ngác mà nhìn về phía bạn cùng phòng muốn cầu cứu, nhưng họ lại đang ngủ, bọn họ ngủ thật yên bình. Tại sao họ có thể ngủ ngon như vậy? Tại sao chỉ có mình anh sắp phát điên?”

“Hoàng Mặc từng nhiều lần muốn gϊếŧ bố rồi tự sát cho xong, mỗi lần nghe thấy tiếng chuông điện thoại rung lên anh đều cảm thấy trái tim mình sắp nổ tung, cả người như sắp chết luôn rồi——”

Nghe được những lời này, mọi người đều cảm thấy nặng nề, ớn lạnh.

Phó bản này vậy mà lại bắt nguồn từ một bi kịch gia đình.

Đúng lúc này, điện thoại di động trong túi mọi người đột nhiên rung lên.

Bọn Vương Dược Nhiễm bị hồi chuông này làm cho kinh ngạc.

Giây tiếp theo, một tiếng "rầm" lớn vang lên, mọi người quay lại nhìn—— tấm ván cửa đã bị đập gãy, lộ ra một khe nứt lớn.

NPC ngoài cửa hung hăng trợn mắt nhìn bọn họ, dùng sức cạy ván cửa ra, muốn tiến vào trong.

Hạ Cảnh quyết định rất nhanh: “——Bắt máy đi!”

Vài người tỉnh táo lại, vội rút điện thoại ra, nhìn đến chữ "mẹ" trên màn hình, trái tim chợt thắt lại.

Liếc nhìn nhau, sáu người đồng thời bấm nhận cuộc gọi, sau đó họ nghe thấy tiếng đá, tiếng đánh, tiếng khóc và tiếng la hét truyền ra từ sáu chiếc điện thoại di động. Thật khiến người ta sởn tóc gáy, lạnh đến tận xương tủy.

“Mặc Mặc! Mặc Mặc!! Đừng nghe, đừng nhìn, đừng suy nghĩ!! Tất cả những gì con phải làm là học. Con phải học tập chăm chỉ vì mẹ. Mẹ đều là vì con—”

“Ha, có gọi cho ai cũng đều không cứu được mày đâu, mau quay lại đây!”

Giọng nam âm trầm ở đầu dây bên kia cười nham hiểm, trong tiếng cười còn mang theo ý chế nhạo.

Sau đó, âm thanh trở nên xa xăm, hình như người đàn ông đang lôi người phụ nữ đi. Thế nhưng, tiếng la hét, tiếng khóc kêu và tiếng cười đắc ý vui sướиɠ vẫn như lưỡi dao đâm thẳng vào lòng mọi người——

Hai tay bà cụ run lên vì đau lòng, vài người khác sắc mặt cũng rất khó coi, hơn nữa NPC còn sắp xông vào. Giả Thanh hai mắt đỏ hoa hỏi: “Tôi đã căng óc nghĩ đây là mộng, tại sao, tại sao chúng ta vẫn chưa thể rời đi?”

Đột nhiên, Vương Dược Nhiễm hét lên. Cùng lúc đó, Lưu Ý và Giả Thanh đều sợ đến mức ném phắt điện thoại đi.

—Giữa mỗi một màn hình điện thoại đều đột nhiên trồi ra hai cái đầu người thật lớn, như quả bóng bay xuất hiện trong phòng kí túc.

Một nam một nữ, người đàn ông có khuôn mặt dữ tợn, giống một con quỷ xấu xí.

Trên trán người phụ nữ có một vết thương, máu tươi thi nhau chảy xuống quyện với từng dòng nước mắt.

Sáu cái đầu nam giống nhau như đúc tràn ngập ác ý mà cười nhạo: “Mày có chạy đằng trời cũng không ai giúp mày, không ai cứu mày đâu, con khốn!”

Sáu cái đầu nữ giống hệt nhau đều khóc kêu: “Mặc Mặc, không được nghe, không được nhìn, càng không được suy nghĩ!”

“Không được nghe, không được nhìn, không được nghĩ!”

Tiếng gào khóc càng lúc càng thê lương.

Màu da của sáu cái đầu nữ và sáu cái đầu nam nhanh chóng sẫm lại, cứ như thể bị mực nhuộm dần, lại như đang hòa tan vào nhau, ngoại trừ hai mắt một miệng được gán lên thì những bộ phận khác gần như chẳng thể nhận dạng được, chẳng khác gì một bộ xương khô.

Mà từng cặp mắt cũng nhanh chóng cong cong thành hình trăng lưỡi liềm, miệng ngoác ra toe toét cười như đang giễu cợt trên nỗi sợ hãi của bọn họ.

Giả Thanh kinh hãi: “Là dị biến! Bố mẹ anh ấy đã biến thành quái vật bạch tuộc!”

Vương Dược Nhiễm kêu lên sợ hãi: “Không chỉ có bố mẹ Hoàng Mặc đâu!”

Mọi người nhìn theo tầm mắt của nàng, chỉ thấy NPC đã xông vào, những NPC đó không còn là hình dạng con người nữa mà giờ đây tất cả đều biến thành quái vật đen ngòm, treo lên những nụ cười lạnh lẽo giả tạo!

—Những khuôn mặt Hoàng Mặc từng thấy trên trang bìa đó chắc hẳn chính là của bố mẹ và giáo viên!

NPC thì lao về phía họ, còn đám quái vật trong điện thoại không ngừng gào thét chói tai “Không được đi nghe, không được đi xem, không được suy nghĩ!”

Nhịp tim mọi người đột nhiên tăng nhanh, tốc độ tăng lên một cách dị thường, không chỉ có trái tim mà đầu cũng muốn nổ tung!

Một loại dự cảm đáng sợ bủa vây mọi người— tưởng như giây tiếp theo bọn họ sẽ phải bị lũ quái vật này nuốt chửng vậy!

Giọng nói lành lạnh của Hạ Cảnh và Tống Ngưỡng đánh thức mọi người, làm tinh thần họ run lên: “Đừng quên, đây chỉ là mơ!”

—Đây là một giấc mơ!

Đây không phải thế giới phó bản thật sự, bố mẹ Hoàng Mặc, NPC giáo viên ở trường học, tất cả chỉ là sự trùng lặp với danh tính con quái vật trong giấc mơ của anh ấy!

Đây không phải là chủ quái thực sự!

Họ muốn thoát khỏi thế giới giấc mơ đầu tiên này!

Khoảnh khắc ý tưởng này nảy sinh và trở nên vững chắc, một cảm giác choáng váng mãnh liệt ập đến với mọi người———



Trong không gian yên tĩnh, tiếng kim giây chuyển động "tích tắc", "tích tắc" vô cùng rõ ràng.

Lưu Ý mở bừng mắt trong bóng đêm, tròng trắng hằn đầy tia máu, đồng từ không ngừng run rẩy.

Cậu ta thở hổn hển dữ dội, ngực phập phồng liên tục.

Một chiếc đồng hồ hình tròn nhỏ gần trong gang tấc, đồng hồ được khảm trên một tấm kim loại.

Lưu Ý nhận ra mình đang ở trong một hộp kim loại chật hẹp, toàn thân không thể nhúc nhích.

Bởi vì cậu ta chợt bừng tỉnh từ cơn hôn mê nên ý thức vẫn còn có chút mơ hồ, thậm chí còn không nhớ rõ mình đang và định làm gì.

Trong lúc ngơ ngẩn, đột nhiên "răng rắc" một tiếng, tấm kim loại trước mặt bị thứ gì đó dùng sức cạy mở, biến dạng mà bật ra ngoài.

Lưu Ý còn chưa kịp phản ứng, một cái xúc tu thô to màu đen đã nhanh chóng lấn vào, cuốn quanh thân rồi xách cậu lên khỏi khoang ngủ, nhấc cậu ta lơ lửng trên không trung——

Những chiếc xúc tu gần như muốn vặn gãy lưng cậu ta, cơn đau ập đến tê dại toàn thân, Lưu Ý không kìm được bật ra tiếng hét đầy thống khổ và hoảng sợ!

Giây tiếp theo, một vầng sáng bạc sắc bén lóe lên, xúc tu bị chém đứt tận gốc, tiếng thét chói tai của quái vật xuyên thẳng qua màng nghĩ của Lưu Ý!

Lưu Ý nặng nề ngã xuống tấm kim loại trên mặt đất cùng với chiếc xúc tu bị đứt. Toàn thân đau nhức vô cùng, tầm nhìn cũng theo cơn chấn động mà mờ đi trong giây lát.

Cậu ta thở phì phò, run rẩy cố chống người dậy, ngẩng đầu lên——

Một thân hình mảnh khảnh đưa lưng về phía cậu ta, giống như một thanh kiếm sắc bén, thẳng tắp lặng yên đứng trên nóc một cái khoang ngủ, xẻ đôi tầm nhìn của Lưu Ý.

Chàng trai cầm một thanh mã tấu thật lớn, máu đen của quái vật chậm rãi theo lưỡi dao chảy xuôi xuống, còn có không ít máu bị vẩy lên chiếc áo sơ mi trắng tinh.

Lúc này, toàn bộ "Phòng thí nghiệm" đã loạn thành một cục, tiếng la hét xen lẫn tiếng đánh nhau, tiếng đạo cụ và tiếng chuyển động của xúc tu.

Giữa tình cảnh hỗn loạn này, Hạ Cảnh sung sướиɠ mỉm cười, thở dài một tiếng đầy thỏa mãn: “Cuối cùng cũng đến bữa chính rồi.”

*

Sáu mặt của không gian rộng lớn đến vậy đều được xây nên từ kim loại.

Chín khoang ngủ được đặt ở chính giữa, trong đó có sáu khoang đã bị mở ra.

Rõ ràng là con quái vật đã xâm nhập vào từ ngoài cửa, lúc này vẫn còn vài cái xúc tu không chen vào được, khung cửa gần như bị ép đến biến dạng.

Toàn thân của nó lượn lờ sương đen, xúc tu thô to màu đen điên cuồng chuyển động, phần thân chính cũng y chang bạch tuộc, trên thân thể đen nhánh khảm một đôi mắt mỏng cong cong như vầng trăng khuyết, cái miệng lành lạnh nhợt nhạt há to lộ ra chi chít những răng nhọn.

Trong lúc hỗn loạn, Vương Dược Nhiễm vừa hét lên vừa tựa lưng với bà cụ, gắng sức chặt đứt từng chiếc xúc tu đang lao về phía họ.

Đám xúc tu đứt gãy văng tứ tung!

Giả Thanh vừa cắt được một cái thì xúc tu khác đã lao đến xúc anh đập thẳng vào tường.

"Ai da đựu má." Giả Thanh kêu lên thành tiếng.

Bức tường phía sau anh bày toàn văn kiện. Khi bị va chạm, một ngăn kéo rơi xuống khiến cho tập tài liệu trong đó cũng rớt ra.

Giả Thanh nheo mắt nhìn kĩ— 《Thí nghiệm giấc ngủ mộng ma số 417》

Căn cứ gì đó của thí nghiệm này, dùng đầu gối cũng biết chắc chắn chính là chỗ bọn họ đang ở hiện tại.

Trên tập tài liệu ghi rất rõ, mộng ma là một bầy quái vật chuyên ăn thịt người, chúng nó không chỉ có thể trực tiếp nuốt chửng con người mà còn có thể khiến cho con người nằm mơ rồi cắn nuốt linh hồn con người thông qua giấc mơ đó.

Điều đáng nói là cái thí nghiệm này đạt được sau một thỏa thuận giữa nhân loại và tộc mộng ma. Nội dung của cuộc thí nghiệm là đem mộng ma và người tham gia thí nghiệm tách ra, lần lượt nhốt vào nhốt vào hai cái phòng và sử dụng khoang ngủ để ghi lại quá trình hình thành mộng cảnh.

.....Mà tình huống hiện tại của bọn họ rõ ràng là mộng ma đã phá vỡ ước định, ngang nhiên xông ra khỏi phòng giam giữ để ăn thịt người!

"Cái đệt, đây là loại phó bản gì vậy? Quanh đi quẩn lại lanh tanh bành thế này mà chỉ có hai sao á?" Giả Thanh không nhịn được mà lải nhải.

Vừa lèm bèm xong, anh liền nghĩ đến— chín người chơi mới chết có ba người, xét theo tỷ lệ tử vong thì đúng là phó bản hai sao không lệch đi đâu được!

Giả Thanh cạn lời cứng họng!

Cách đó không xa, Tống Ngưỡng ngại dao găm không tiện nên từ trong túi không gian lấy ra mã tấu cùng kiểu dáng với cái của Hạ Cảnh— đều là hàng mua được từ siêu thị chính thức— xoay người né tránh xúc tu đang lao tới, nhảy vọt lên không trung rồi vung một đường xuống dưới, đám xúc tu đứt lìa!

Quái vật rít gào kêu rên, các xúc tu của nó bởi vì đau đớn mà quằn quại lao đến càng thêm dữ dội!

Tống Ngưỡng xoay người chém đứt mọi xúc tu đang vây quanh mình, tầm nhìn vừa mới quang đãng hắn liền nhìn sang Hạ Cảnh, cậu giẫm lên một chiếc xúc tu to lớn lấy đà lao về phía chủ thể của con quái vật.

Thiếu niên cong môi, không quay đầu lấy một cái: “Tôi chém nó, chủ thể của nó sẽ thuộc về tôi!”