Chương 17.2

Tống Ngưỡng: “.........Làm sao cậu biết chuyện này!”

Người ở cấp bậc như vậy giống Tống Ngưỡng làm sao có thể tiến vào phó bản chỉ để lấy điểm? Thu hoạch quái vật là một nhiệm vụ cần thiết.

Mọi người trong phó bản có thể đồng tâm hiệp lực, nhưng đến gần cuối, khi cần trở thành đối thủ thì họ sẽ lập tức thành đối thủ.

Tống Ngưỡng dù có tốt đến mấy cũng sẽ không khiêm tốn vào lúc như vậy.

Nghĩ xong, hắn hừ cười một tiếng, đâm vào chiếc xúc tu đang tấn công mình rồi mượn lực nhảy lên, sau khi đáp xuống một xúc tu khác thì nhẹ nhàng ném mã tấu đi, cầm ngược lấy cán dao rồi phóng thẳng về phía cơ thể chính của quái vật!

Đám xúc tu bị chém ra từng mảnh lung tung rối loạn, máu đen bắn tung tóe khắp nơi.

Quái vật không ngừng giãy giụa và rống giận, nó muốn nhai sạch lũ người đáng ghét này!

Tuy nhiên, khi nó nhận thức lại tình hình, nhìn đến hai người chơi đồng thời nhằm vào nó mà lao đến, thấy được ánh mắt họ nhìn nó không khác gì nhìn cái đùi gà rán, dường như tỏa ra lấp lánh khao khát mãnh liệt...

Nó đờ người ra, cả người đông cứng rồi!

Đôi mắt cong cong hình trăng non kia của nó rốt cuộc cũng biến thành hình tròn xoe đầy kinh ngạc!

Không chừa cho nó cơ hội quay người bỏ chạy, Hạ Cảnh và Tống Ngưỡng đồng thời nhảy lên, nắm chặt mã tấu đâm xuống dưới——

“Ngaooo———“

Sau khi tiếng thét thê lương xuyên thủng màng nhĩ dần lắng đi, hết thảy động tĩnh đều ngưng lại...

Vương Dược Nhiễm, bà cụ, Giả Thanh cùng Lưu Ý trên người dính đầy máu đen, cứ như thể đã bị lăn một vòng trong lọ mực.

Bọn họ thở hồng hộc, mệt như chó. Nhìn về phía trước, chỉ thấy Hạ Cảnh và Tống Ngưỡng đã bắt đầu không biết mệt mỏi mà phóng vụt qua xâu xé xác chủ quái, đều trưng một vẻ “Mọi người không ai giúp ai, không ai cản ai, đứa nào nhanh tay lẹ chân thì chiếm được nhiều hơn”.

Bốn người còn lại: “........”

Đệt, hai kẻ này thực sự không phải người!

Cùng lúc này, bọn họ cũng cảm giác được rõ ràng.

“Rời khỏi phó bản” đã xuất hiện trong ý thức mỗi người.

Phó bản này cuối cùng cũng kết thúc.

*

Hầu hết các phó bản sau khi kết thúc sẽ chừa cho người chơi 20 phút để rời khỏi phó bản.

Khắp sàn phòng thí nghiệm đều là xúc tu, chỉ dựa vào Hạ Cảnh và Tống Ngưỡng chắc chắn không thể thu thập hết được. Lưu Ý, Giả Thanh, Vương Dược Nhiễm và bà cụ cũng đến nhặt một ít.

Chỗ xác quái vật kia, Hạ Cảnh gần như đã nhét đầy túi không gian.

Chỉ khi cơ thể quái vật có mật độ năng lượng trên 100 thì cậu mới có thể rút năng lượng và sử dụng nó.

Những quái vật khác nhau và các bộ phận cơ thể quái vật khác nhau đều có mật độ năng lượng không giống nhau, cho nên đám mảnh xác quái vật này phải đợi đến khi cậu trở về Nhà an toàn rồi cân thử thì mới biết có dùng được không.

Đương nhiên, trước đây cũng có trường hợp Hạ Cảnh hao tâm tổn sức đem một đống xác quái vật vật về nhưng chất lượng đều không đạt tiêu chuẩn.

Vì vậy, để không vào phó bản một cách vô ích, Hạ Cảnh không chỉ thu thập các bộ phận cơ thể quái vật thông thường mà đương nhiên còn muốn thu thập các bộ phận công kích, cũng chính là đạo cụ quái vật, để làm phong phú thêm kho hàng trong siêu thị nhỏ của mình.

Tuy nhiên, vào lúc này, cậu vẫn chưa tìm được bộ phận công kích của mộng ma.

Hạ Cảnh ngồi dậy, cả cơ thể đã đen thành một nhùi, cậu nâng cánh tay lên lau mặt, thở hổn hển từng ngụm.

Khi người chơi lấy được một đạo cụ quái vật, hệ thống sẽ tự động hiện nhắc nhở trong đầu và đưa ra phương pháp sử dụng tương ứng.

Hạ Cảnh như có linh cảm mà quay đầu lại, nhìn thấy Tống Ngưỡng cầm trong tay mảnh xương trắng duy nhất trong chủ thể của mộng ma, cúi đầu rũ mắt, lặng im.

Sau vài giây im lặng, hắn ngẩng đầu lên và nở một nụ cười đầy ẩn ý với Hạ Cảnh.

Hạ Cảnh: “……...”

Giọng Hạ Cảnh hơi nâng lên một chút: “Anh lấy được?”

“Cầm xương của mộng ma là có thể có ba cơ hội gây nhiễu loạn tâm trí đối phương thông qua giấc mộng.” Tống Ngưỡng lười biếng cười cười, ung dung thong thả nói: “Mặc dù không có bao nhiêu tác dụng, nhưng tôi nhận lấy, nếu có cơ hội có thể dùng để trao đổi đạo cụ với người khác.”

Hạ Cảnh nheo mắt, cứ như vậy nhìn chằm chằm Tống Ngưỡng đem đồ vật cất vào túi không gian, ánh mắt kia quá đỗi mãnh liệt.

Tống Ngưỡng chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ như thế này ở cậu, không khỏi cười lớn: “Sao vậy, cậu muốn hả?”

Hạ Cảnh lập tức nhìn vào mắt hắn, nghiêm túc gật gật đầu.

Tống Ngưỡng cong cong khóe môi, cực kỳ thiếu đánh mà nói lời động viên: “Vậy thì bạn học Hạ lần sau phải nỗ lực thêm nhé.”

Hạ Cảnh: “..............’’

Cậu nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tống Ngưỡng, người đang mỉm cười quay về phía Giả Thanh, ánh mắt cao thâm khó dò.

Bọn Giả Thanh đã mở được hết ba cái khoang ngủ còn lại, không ngoài dự đoán, bên trong là Hoàng Mặc, Hứa Kim, Kim Nam đang “ngủ”.

Lưu Ý và Vương Dược Nhiễm không khỏi khóc òa, cũng đến lúc họ phải nói lời từ biệt với bạn tốt rồi.

Giả Thanh có chút thương cảm, cũng càng nghĩ càng sợ. Lúc Tống Ngưỡng đến gần, anh thấp giọng nói: “Anh Ngưỡng, nếu không phải Lưu Ý và Hoàng Mặc là anh em lớn lên cùng nhau, biết được Hoàng Mặc trước kia đã gặp phải chuyện gì thì chẳng phải chúng ta sẽ vô cùng khó khăn trong chặng cuối này sao?”

Sau khi các NPC xông vào, trong tình thế này họ buộc phải phát sinh xung đột, và chắc chắn sẽ có người bị nhốt vào phòng tối.

Mà khi họ chậm chạp không thể thoát khỏi thế giới giấc mơ ban đầu, chuyện gì sẽ xảy ra sau đó?

Tống Ngưỡng suy nghĩ một chút rồi nói: “Ở phó bản này, một khi người chơi bắt đầu ‘quay trở lại’ thì sẽ không còn phải nằm mơ hay tạo ra mộng cảnh nữa, mà sẽ chỉ luôn mắc kẹt trong thế giới giấc mơ ban đầu kia.”

“Nhưng phó bản không bao giờ cho người chơi thời gian thăm dò mãi mãi được, nên rất có thể nó sẽ rút ngắn thời gian. Nếu chúng ta không thể vượt ải trong một thời gian nhất định, phó bản sẽ đóng cửa luôn và không ai có thể ra ngoài được nữa.”

Thông thường, với một phó bản, người chơi nhiều nhất cũng chỉ được lưu lại tối đa từ bảy đến mười ngày.

Mà ờ phó bản này, rất có thể chặng cuối cùng người chơi chỉ còn dư lại một đến hai ngày.

Nghĩ tới đây, Giả Thanh run rẩy.

Phó bản dù nhiều sao hay ít sao đều không thể khinh thường.

Vương Dược Nhiễm đã bình ổn lại cảm xúc, đang nói chuyện cùng bà cụ.

Tống Ngưỡng suy nghĩ một chút, bước tới đưa cho bà lão một chiếc chìa khóa.

Cả chiếc chìa khóa có màu trắng bạc, không hơn không kém một chiếc chìa khóa bình thường nào. Thế nhưng trên đó có khắc một ký hiệu “:)” đại biểu cho vật phẩm thuộc về Thành Tiếu Kiểm.

Bà cụ có vẻ mặt bối rối: “Cháu à, đây là cái gì?”

Hạ Cảnh không biết đã sáp tới từ lúc nào, ngó ngó cái chìa khóa, rồi lại ngó ngó Tống Ngưỡng.

Tống Ngưỡng giải thích: “Ngoài việc bán một số đạo cụ, siêu thị chính thức của Thành Tiếu Kiểm còn bán không gian cá nhân. Mỗi không gian cá nhân được trang bị năm chiếc chìa khóa, chìa khóa này có thể mở ra không gian cá nhân của cháu, bà cứ cầm đi. Chỉ cần nắm chìa khóa trong tay rồi nhẩm trong đầu ‘mở cửa’ là có thể tiến vào. Sau này bà ở Thành Tiếu Kiểm gặp vấn đề gì đều có thể vào không gian tìm cháu bất cứ lúc nào.”

Giá của không gian cá nhân đều từ 100 điểm trở lên, không phải thứ mà người bình thường có thể mua nổi. Bởi vậy khi Vương Dược Nhiễm và Lưu Ý vừa thấy liền lộ ra ánh mắt hâm mộ.

Bà cụ cũng có chút kinh ngạc, vội vàng từ chối: “Sao già có thể không biết xấu hổ như vậy.....”

“Dư chìa khóa để đó cũng chẳng ích gì.” Tống Ngưỡng vẫn dúi chiếc chìa khóa vào tay bà cụ, “Bà cứ giữ đi.”

“Vậy, cái này, thật sự cảm ơn con...” Bà cụ cười khổ nói, “Nhưng già tuổi đã cao, một lần qua màn này coi như là vận may, lần sau thế nào cũng khó nói.”

Vương Dược Nhiễm lập tức nói: “Bà ơi đừng nói như vậy! Như này đi, sau khi thoát khỏi màn chơi chúng ta sẽ tiến đến đại sảnh, bà sau khi rời khỏi đây thì ở nguyên tại chỗ chớ có di chuyển, cháu đi tìm bà, dẫn bà đi làm quen với nơi này và tìm hiểu về quy tắc, sau này vào phó bản còn có thể chiếu cố lẫn nhau.”

“À, đúng rồi, bà ơi bà có phải là bị cuốn vào Thành Tiếu Kiểm sau khi bị xe điện đâm phải không? Thành Tiếu Kiểm chỉ có thể hút những người mới từ những nơi mà camera giám sát không thể ghi lại được hoặc những nơi không có người qua lại—— vậy thì kẻ gây ra tai nạn kia chắc chắn đã sủi mất rồi!”

Vương Dược Nhiễm càng phân tích càng tức giận.

Bà cụ gật đầu: “Có lẽ vậy, là già té xỉu trước, trong lúc đó người nọ hẳn là chạy mất tiêu...”

“Thật là một kẻ cặn bã!” Vương Dược Nhiễm mắng, “Sau khi ra khỏi Thành Tiếu Kiểm, vết thương của người chơi trong hiện thực cũng sẽ khép lại hơn nửa, nhưng bà vẫn phải nhanh chóng đến bệnh viện.....”

Nhưng bà cụ ở thế giới thực đã không còn người thân nào.

Bà cụ nhìn Vương Dược Nhiễm lẩm bẩm, khóe mắt rưng rưng, bà cười đáp: “Ài, được rồi, già đã biết.”

Bên kia, Tống Ngưỡng chú ý tới Hạ Cảnh vẫn luôn dòm cái chìa khóa.

Tống Ngưỡng không khỏi vui mừng, hắn trêu chọc: “Sao thế, cậu cũng muốn?”

Hắn đột nhiên nảy ra chủ ý, nói: “Cho cậu một cái cũng không phải không thể, nhưng cậu phải đổi về thân phận thật sự của mình cơ.”

Hạ Cảnh ngước mắt, nhếch miệng cười mỉm nhìn hắn.

Tống Ngưỡng cũng cong cong khóe môi mà nhìn lại cậu.

“Không thể.” Hạ Cảnh nhàn nhạt liếc hắn một cái, kiên quyết nói: “Thứ mà tôi muốn, tôi chắc chắn sẽ nghĩ cách có được.”

Tống Ngưỡng: Tiếc ghê.

Hạ Cảnh nói xong liền nhắm mắt lại, chọn “rời khỏi phó bản.”

Ý thức của cậu chìm vào một mảnh bóng tối, cùng lúc đó, trong đầu vang lên âm thanh máy móc của hệ thống......

[Chúc mừng người chơi Hạ Cảnh đã vượt qua phó bản hai sao《Đừng nghĩ về nó!》!]

[Mức điểm cao nhất của phó bản hai sao là 30 điểm, người chơi Hạ Cảnh đạt được 30 điểm vượt ải.]

[Người chơi Hoàng Mặc đã tử vong, tổng 96 điểm sẽ được tiến hành phân phối. Người chơi Hứa Kim đã tử vong, tổng 58 điểm sẽ được tiến hành phân phối. Người chơi Kim Nam đã tử vong, tổng 159 điểm sẽ được tiến hành phân phối.]

[Tổng số điểm được phân chia là 313 điểm, người chơi Hạ Cảnh được một phần sáu, tức là 52.17, bốn bỏ lên năm là được 52 điểm.]

[Người chơi Hạ Cảnh vượt qua phó bản đạt được 82 điểm, tổng điểm hiện tại là 82 điểm, xin hãy tiếp tục cố gắng nha!]

*

Sau khi Hạ Cảnh ra khỏi phòng đăng nhập, cậu nhìn đồng hồ.

Bọn họ trong phó bản lâu như vậy nhưng ở đại sảnh mới chỉ trôi qua một giờ.

Cậu đút tay vào túi quần, ung dung rảo bước về phía siêu thị chính thức.

Tiêu xài là hoạt động không thể thiếu của Hạ Cảnh mỗi khi vượt ải phó bản, mà lúc này bên siêu thị chính thức vẫn đông đúc như trước khi cậu vào phó bản. (w@ttpad: Calci_Premium)

Lúc Hạ Cảnh bước vào siêu thị thì Tống Ngưỡng và Giả Thanh cũng vừa vặn bước ra từ hai phòng đăng nhập liền kề.

Giả Thanh tinh mắt, liếc phát đã nhận ra Hạ Cảnh: “Ui, Ngưỡng ca, đằng đó chẳng phải là Hạ Cảnh sao? Đi đi đi chúng ta cũng đến mua chút đồ đi!”

Vừa bước vào siêu thị, họ đã nhìn thấy Hạ Cảnh đang… điên cuồng tiêu pha.

Hầu hết người chơi đều vô cùng quý trọng điểm của mình.

Cực chẳng đã mới phải mua đạo cụ, bởi không mang theo món vũ khí nào vào phó bản trong lòng ai cũng không yên.

Như Tống Ngưỡng điểm tích được phải đủ nhiều mới có thể bỏ một lượng lớn ra mua không gian cá nhân, cộng thêm hắn cũng cần một khu vực riêng tư để bạn bè có thể đến bàn bạc kế hoạch.

Nhưng trừ cái này ra, những sản phẩm khác trong siêu thị như bánh phồng, xiên que, cây cảnh,... Ai sẽ mua những thứ này chứ, cũng không phải thực sự muốn sinh sống ở Thành Tiếu Kiểm đâu!

Nhưng Hạ Cảnh cứ không coi ai ra gì mà mua đông mua tây, nhìn như thể muốn tiêu sạch điểm vậy, dẫn tới không ít ánh mắt của người xung quanh nhìn vào. Tống Ngưỡng và Giả Thanh cũng bày ra vẻ mặt quỷ dị.

Hạ Cảnh đã từng tiến hành một thí nghiệm.

Cậu muốn xem liệu mình có thể tích lũy được 10.000 điểm như một người chơi bình thường hay không.

Kết quả là thất bại. Nếu điểm của cậu trong vòng mười ngày không được đem đi tiêu thụ thì sẽ bị trừ về không, giống như hệ thống phát hiện bug rồi tiến hành sửa chữa vậy.

“Mười ngày” này đương nhiên là thời gian ở đại sảnh trò chơi, nhưng bản thân Hạ Cảnh phải cách bảy cái ngày “đại sảnh trò chơi” mới có thể tiến vào nơi này. Cho nên từ đó trở đi, cứ sau khi qua ải cậu đều lập tức tiêu gần hết điểm của mình, chỉ chừa lại một ít để tuần tới sử dụng trong phòng đăng nhập.

Lúc này, cuối cùng cậu cũng tới cái kệ bày một hàng nước dùng lẩu.

Cậu trước kia vốn không mấy hứng thú với thứ này, nhưng lúc ở phó bản nghe Giả Thanh nói xong cậu lại đột nhiên muốn nếm thử.

Kết quả vừa cầm được lên, giọng nói trầm thấp thanh lãnh của Tống Ngưỡng vang lên từ phía sau: “Cậu tính định cư lập nghiệp ở đây à?”

Hạ Cảnh quay đầu lại.

Tống Ngưỡng vẻ mặt thần kỳ: “Điểm của phó bản hai sao không đủ để phung phí như vậy phải không? Cứ như vậy thì cậu phải mất bao lâu mới tích lũy được mười nghìn điểm?”

“Đúng vậy, Cảnh ca, lẩu chỗ nào ăn chả được.” Giả Thanh cũng thò qua, đau lòng nói: “Nếu ở thế giới thực không có tiền thì chúng ta trao đổi phương thức liên lạc đi. Ra ngoài tôi đãi, đêm nay đi luôn nhé, thế nào?”

Hạ Cảnh chớp chớp mắt hỏi: “Mọi người thường thả gì vào lẩu?”

Giả Thanh: “Nhiều lắm, trước hết gọi thịt cừu cuộn và thịt bò cuộn mỗi loại một đĩa, thêm dạ dày bò cùng ít sách bò, gọi thêm chút gan vịt non, dạ dày heo cắt lát, sụn gà chiên giòn và cá chiên giòn nữa—“

Hạ Cảnh nhìn quanh siêu thị lớn, nheo mắt nói: “Ở đây hình như không có nhiều loại nguyên liệu như vậy.”

Giả Thanh thiếu chút nữa ngã ngửa—— anh nói hết nước hết cái nãy giờ mà sao gia hỏa này vẫn còn nghĩ tới chuyện mua và ăn ở đây?!

Thấy mấy cái mặt người chơi thê thê thảm thảm này thích hợp để ăn uống lắm hả?

Cảm giác quái dị trong lòng Tống Ngưỡng càng tăng thêm, nhưng hắn còn chưa kịp nói thì đột nhiên có người hô lớn: “Bảng xếp hạng tuần cập nhật rồi kìa.”