Chương 2.2

Hạ Cảnh đem mặt nạ da người lần nữa thu hồi vào biểu tượng nhỏ sau gáy, sau đó tâm niệm vừa chuyển - khuôn mặt vốn dĩ tuấn mỹ xinh đẹp liền biến thành một khuôn mặt hết sức bình thường.

Cậu hiện tại trông khoảng hai mươi tuổi, khuôn mặt to tròn, mí mắt nhỏ hình tam giác ngược, sống mũi xẹp xuống, đôi môi dày nứt nẻ và thô ráp, các đường nét trên khuôn mặt như thể bị biến đổi qua một bộ lọc kỳ lạ nào đó. Quả thực trông không giống bộ dáng của một người bình thường.

Mà mái tóc đen mềm mại đã biến thành kiểu tóc nhím do chính Hạ Cảnh vẽ ra một cách mù quáng.

Đoàn Tử không nỡ nhìn thẳng mà quỳ rạp xuống mặt đất, lấy móng vuốt che kín mặt - sửa đúng một chút, cái này căn bản không phải "khuôn mặt của người bình thường".

Nếu không phải sợ Hạ Cảnh phải lãng phí thân thể của một con quái vật khác để chữa trị cho mình, Đoàn Tử hận không thể lấy móng vuốt móc luôn đôi mắt.

Hạ Cảnh cười lớn, giọng nói trong trẻo cũng trở nên khàn khàn và thô ráp.

"Mày không thể trách tao vì giọng nói này được. Đó là giọng của người phụ nữ vô diện đã tự động phối bằng cách nhận dạng khuôn mặt."

Hạ Cảnh đem dao rựa, dây thừng, kìm, dao găm bỏ vào túi không gian, sau đó đem túi không gian có dạng giống như túi thơm nhỏ cất vào túi quần.

Đây đều là những thứ cậu mua ở sảnh trò chơi bằng số điểm cậu kiếm được trong phó bản.

Hạ Cảnh chuẩn bị xong, nheo mắt cười, dùng ngón tay xinh đẹp gầy gò không hợp với khuôn mặt này chút nào nhéo cằm Đoàn Tử, nói: "Được rồi, mày ở lại giữ nhà nha."

Đoàn Tử "ngao ô" một tiếng, ghét bỏ mà lắc lắc đuôi, quay đầu đi nheo mắt liếc cậu, như thể muốn dùng ánh mắt oán giận để tỏ vẻ nó bị tổn thương bởi khuôn mặt này.

Hạ Cảnh cười lớn, đứng thẳng lên, tâm tình vui vẻ nói: "Tao đi đây..."

"Sẽ trở về sớm một chút."

Để lại nụ cười rạng rỡ và câu nói không thể khiến con chó tin phục chút nào, chàng trai mở cửa bước ra ngoài.

*

Chàng trai bước ra từ hành lang hẹp cũng không khiến bất kì kẻ nào chú ý.

Thiếu niên này tuy cao tầm 1m8 và có dáng người đẹp như người mẫu nhưng gương mặt kia thực sự không thu hút được một ánh mắt nào.

Bảy ngày... không, hơn bảy ngày.

Hầu hết thời gian trong Nhà an toàn đều chiếu theo phó bản, mà một ngày trong phó bản có thể chỉ bằng một giờ ở sảnh trò chơi.

Cho nên, Hạ Cảnh đã buồn chán trong Nhà an toàn hơn bảy ngày.

Cuối cùng cũng được đến sảnh trò chơi, cậu hít sâu một hơi, trong đôi mắt nhỏ đen láy tỏa ra tia sáng nhỏ.

Nhẹ nhàng ngâm nga, Hạ Cảnh híp mắt cười, lập tức đi thẳng về phía phòng đăng nhập.

Hiện tại sảnh trò chơi có hơn 100 phòng đăng nhập công cộng, số phòng này sẽ tự động tăng hoặc giảm tùy theo số lượng người chơi trực tuyến.

Có rất nhiều người chơi rải rác đứng trước phòng đăng nhập không người, ngần ngại không dám bước vào.

Trong khu vực phòng đăng nhập rộng lớn này, có rất nhiều phòng bật đèn xanh, biểu thị có "người".

Đột nhiên, cửa của một số phòng từ bên trong mở ra, những người bước ra đều bê bết máu hoặc tái nhợt hoặc đẫm mồ hôi, trong khi cũng có những người tương đối bình tĩnh thong dong, mặt không đổi sắc.

Nhìn thấy những người này, vẻ mặt của những người chơi chưa đăng nhập không ngừng thay đổi.

Có người không muốn do dự nữa, nắm chặt tay, rầm một tiếng mở cửa đăng nhập rồi bước vào. Có người tâm trí trực tiếp suy sụp, ôm đầu ngồi xổm xuống, không ngừng niệm "A di đà phật".

Hoàn toàn trái ngược với những người này, Hạ Cảnh không chút do dự dừng bước trước phòng đăng nhập đang bật đèn đỏ, biểu thị không người đăng nhập, mở cửa bước vào.

Hình bóng thoáng qua của cậu đã thu hút rất nhiều sự chú ý.

Sau khi cánh cửa nhỏ đóng lại, giữa phòng đăng nhập có duy nhất một vật giống như máy ATM, màn hình đương sáng lên.

Nhiều phó bản khác nhau được hiển thị trong khung nhỏ trên màn hình, 16 phó bản mỗi trang, tổng cộng 62 trang.

Các phó bản được sắp xếp theo độ khó từ thấp đến cao.

Khi Hạ Cảnh nhìn đến các phó bản, cậu trông giống như một du khách trên sa mạc khát khô đã lâu cuối cùng cũng uống được ngụm nước, cả khuôn mặt đều tỏa sáng.

Sau khi đứng yên, cậu có hứng thú bấm trực tiếp đến trang cuối cùng rồi nhướng mày.

—Không ngoài dự đoán.

Hiện tại vẫn chưa có phó bản bốn sao.

Trang thứ sáu mươi hai, phó bản cuối cùng vẫn chỉ có ba sao.

Hạ Cảnh trầm ngâm hồi lâu, lật về phía trước một chút, góc bên phải của khung nhỏ của phó bản ba sao hiện giờ đều hiển thị số "0", cũng chính là không người chơi nào có ý định đăng nhập vào những phó bản đó trong thời điểm này.

Sau khi người chơi vào phòng đăng nhập, hai điểm sẽ tự động bị khấu trừ, mà vào phòng đăng nhập không có nghĩa là sẽ có thể bắt đầu trò chơi trong phó bản luôn được.

Mỗi phó bản đều cần số lượng người nhất định.

Sau khi người chơi chọn một phó bản hiện đang trống mà sau ba giờ vẫn không đủ người, phó bản sẽ tự động đem người chơi đuổi ra ngoài.

Hai điểm kia cũng theo đó mà lãng phí.

Bản thân nhiều người chơi mới không có nhiều điểm, chưa hiểu rõ các quy tắc, dưới tình huống lãng phí hết điểm ở phòng đăng nhập liền mất đi cơ hội chủ động chọn phó bản.

Sau khi hết thời hạn bảy ngày, thành Tiếu Kiểm sẽ tự động hút họ vào bất kỳ phó bản nào và khi đó họ chỉ có thể phó mặc cho số phận của mình.

Hạ Cảnh sẽ không dại gì mà vào phó bản trống, điều này chỉ tổ lãng phí thời gian.

Cậu suy nghĩ một lúc rồi mở màn hình ảo cá nhân mà cậu đã mua bằng điểm của mình.

Màn hình ảo nhỏ được hiển thị trước mặt cậu. Hạ Cảnh đăng nhập diễn đàn, thấy được các bài đăng dày đặc.

"Tôi nghiến răng nghiến lợi mua màn hình ảo cá nhân. Bây giờ tôi chỉ còn mười điểm. Có đại lão nào sẵn sàng mang người mới đi kiếm điểm không? QAQ"

"Trước đây đã ai mở ra được phó bản bốn sao không? [1][2][3][4]"

"Con rồng một mắt ngu ngốc chết tiệt trong phó bản《Nhân loại đi tìm chết》lúc 4 giờ chiều hôm qua, mẹ nó mày dám ăn trộm đạo cụ của tao, có bản lĩnh thì một mình đến đại sảnh trò chơi solo với tao một trận! [1][2]"

"Nhà an toàn bí ẩn đó tồn tại như thế nào? Có đại lão nào có thể phổ cập kiến thức cho người mới không?"

"Tôi muốn hỏi, đã có ai thành công kiếm được 10.000 điểm và rời khỏi đây chưa?"

"Hiện tại chưa có ai vào phó bản ba sao à?"

Hạ Cảnh lướt qua thật nhanh, nhấp vào bài đăng cuối cùng.

Bài đăng được đăng lúc chín giờ sáng, đến nay đã mười hai giờ trưa mà vẫn chưa có ai phản hồi chủ lầu, cùng nhau đăng nhập phó bản ba sao.

Chỉ có hai người, Hạ Cảnh và chủ bài đăng, còn lâu mới đủ người chơi cho một phó bản ba sao.

Hạ Cảnh không hề thất vọng. Với cậu mà nói, chơi trong phó bản ít sao cũng là chơi, cũng có thể thu thập "vật tư" — quái vật.

Cậu chỉ đơn giản tắt màn hình ảo, chọn mục "Mới hôm nay" trên máy. Tổng cộng có 13 phó bản được hiển thị trước mặt Hạ Cảnh.

Gồm có 10 phó bản một sao và 3 phó bản hai sao.

Trong đó có hai phó bản hai sao, vừa mới đủ người, trò chơi đang tiến hành.

Chỉ còn dư lại duy nhất một phó bản hai sao, góc trên bên phải hiển thị "8/9".

Phó bản này yêu cầu chín người chơi, lúc này đã có tám người chơi đăng nhập.

Hạ Cảnh dừng tầm mắt, nhìn đến tên phó bản:

《Đừng nghĩ về nó!》

Ở giữa tấm bìa là một khối xoắn đen như mực, có một số xúc tu mọc ra từ khối đó, có chút giống bạch tuộc. Trên mặt quái vật là một đôi mắt đang cười như vầng trăng khuyết và cái miệng nhợt nhạt.

Sau khi nhìn chằm chằm hồi lâu, có vẻ còn có thể nhìn thấy khuôn mặt méo mó của con người thông qua con quái vật này.

Hạ Cảnh nheo mắt lại.

Khuôn mặt người dường như tự động xuất hiện từ tấm bìa, hoặc giống như ảo giác do nhìn lâu, không thể phân biệt.

Hạ Cảnh nhanh chóng chuyển sự chú ý.

Ở hậu cảnh đằng sau con quái vật là những khung cảnh rải rác của cuộc sống đời thường, bao gồm văn phòng lớn, siêu thị đông đúc, đường cái rộng lớn, gia đình ấm áp, lớp học, v.v...

Nhất thời không tìm được bất cứ quy luật nào.

Thông tin rất rời rạc.

Ừm.

Chọn cái này đi.

Hy vọng nó có thể thú vị chút.

Nghĩ như vậy, Hạ Cảnh mỉm cười gõ nhẹ vào mặt bìa phó bản này, trước mắt chìm vào một mảnh bóng tối.

.............

.........

Không biết qua bao lâu, Hạ Cảnh bị một tiếng nhạc du dương vang lên đánh thức.

Cùng với tiếng nhạc là một giọng nữ dịu dàng, nhẹ nhàng gọi.

"Các bạn học, dậy đi, các bạn học, dậy đi.."

"Tắm rửa xong hãy đến căng tin ăn cơm. Ăn sáng xong, các em nên đến lớp càng sớm càng tốt và bắt đầu đọc sách sớm."

Bên tai vang lên từng tiếng "kẽo kẹt", là âm thanh khi tấm ván giường bằng gỗ đơn sơ bị lay động.

Hạ Cảnh cảm thấy có chút choáng váng. Khoảnh khắc xoay nửa thân trên, cậu nhận ra mình đang mặc một... bộ đồng phục học sinh mùa xuân mỏng với nền trắng và viền xanh.

Phần thân dưới là một chiếc quần dài vừa vặn, được nhét dưới chăn. Chỉ một phút sau khi thức dậy cũng đã làm người cảm thấy oi bức.

...Phó bản hai sao đơn sơ là chuyện bình thường, chỉ là ngay cả đến một bộ đồ ngủ cũng không cung cấp được thì không khỏi có chút quá mức đơn sơ.

Hạ Cảnh trầm mặc một giây, xốc chăn lên, không tiếng động nhìn xung quanh.

Một phòng kí túc xá có bốn giường.

Dưới giường để bàn học, mọi người đều ngủ ở giường trên.

Trừ cậu ra có ba người--

Một người thoạt nhìn cũng tầm hai mươi tuổi, đeo một cặp kính, dáng người gầy gò, diện mạo bình thường. Anh ta đang mơ mơ màng màng mà dụi mắt, nhìn quanh kí túc xá với vẻ bối rối và ngơ ngác.

Một người đàn ông có cơ bắp cuồn cuộn, làn da ngăm đen như gấu và khuôn mặt có phần dữ tợn. Gã ta đang nhìn ba người còn lại một cách cảnh giác.

Một người khác đang ngủ trên giường đối diện Hạ Cảnh, giơ tay xoa trán.

Hắn ta trông rất cao, có lẽ gần 1m9, bả vai rộng lớn, khuôn mặt tuấn tú và nước da trắng lạnh. Đôi mắt hoa đào của hắn có chút uể oải như đang cố gắng thoát khỏi cơn buồn ngủ, ánh mắt bình tĩnh quét qua đám người Hạ Cảnh.

Bốn người, không hề nghi ngờ gì đều là người chơi.

Bốn người, bất kể tuổi tác, đều mặc đồng phục học sinh màu xanh lá cây.

.....Trông vô cùng buồn cười.

Mắt kính là người đầu tiên phá vỡ sự yên tĩnh, hắng giọng: "Khụ..."

Hạ Cảnh, mắt đào hoa và hùng nam nhân đều tập trung sự chú ý vào anh.

Mắt kính bỗng trở thành tâm điểm, áp lực đột ngột tăng lên.

Anh cười gượng: "Cái này... Tôi muốn ra khỏi giường đi tiểu..."

Nói xong, anh rụt rè bước xuống giường.

Ba người còn lại: "......"

Hạ Cảnh mỉm cười rồi cũng lục đυ.c di chuyển.

Hùng* nam nhân và mắt đào hoa lập tức nhìn về phía Hạ Cảnh.

(*hùng: gấu)

"Tôi cũng đi vệ sinh." Hạ Cảnh ngước mắt lên, cười nửa miệng, "Sao... đi chung à?"

Mắt đào hoa suy nghĩ một chút rồi đi theo xuống giường.

Hùng nam nhân lại nhìn chằm chằm vào hắn một cách sắc bén.

Mắt đào hoa cong môi, lười biếng nói: "Đừng ngại ngùng, muốn đi vệ sinh cùng nhau thì cứ xuống xếp hàng, không cần dùng ánh mắt để xin phép."

Hùng nam nhân suýt chút nữa bị nghẹn chết!

Vào phó bản rồi ai còn tâm tình đi vệ sinh, mẹ nó ai đi vệ sinh còn ngại ngùng, mẹ nó ai cần ngươi cho phép!

Vả lại, việc đầu tiên làm sau khi vào phó bản là đi nhà xí? Cái quần què gì vậy?!