Chương 4: Đừng nghĩ về nó! (2)

Edit: Calcium / Beta: clow

Không nghe, không nhìn, không suy nghĩ.

✩₊˚.⋆☾⋆⁺₊✧

Cô giáo Trương mặc áo sơ mi trắng, tây trang và váy, tóc dài cuốn lên sau đầu, trông chuẩn vibe giỏi giang nghiêm cẩn.

Với khuôn mặt tái nhợt, đôi môi mím chặt, đôi mắt đen đặc kì dị đang chậm rãi quét từ bên dưới, Kim Nam ngồi ở hàng sau căng chặt cơ bắp, lặng lẽ siết chặt con dao rựa trong tay.

Lưu Ý và Giả Thanh bất giác nín thở.

Hai chị em Vương Dược Nhiễm và Hứa Kim cùng nương tựa ở bên nhau, một bên cảnh giác nhìn chằm chằm vào giáo viên trên bục, một bên lại lo lắng chú ý đến Hạ Cảnh và bà cụ ở hàng ghế đầu.

Ánh mắt Tống Ngưỡng dừng lại trên người nữ giáo viên một lúc rồi rơi xuống cái ót của Hạ Cảnh.

Trực giác là một thứ diệu kì.

Tống Ngưỡng không hiểu sao có cảm giác, thanh niên đeo đạo cụ mặt nạ da người này hẳn là không hề yếu đuối.

Đây là lý do tại sao vừa rồi hắn không xen ngang vào.

Cô giáo Trương buông thật mạnh tập giáo trình xuống "phịch" một tiếng, sau đó chống hai tay trên bục giảng, ngữ khí lành lạnh mà nói: "Sáng nay, một bạn học đã qua đời."

Chỉ với một lời dạo đầu này, lớp học lập tức yên tĩnh đến mức tưởng như có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.

"Bạn học Hoàng Mặc, tôi tin rằng các em đều biết người này! Rất nhiều học sinh đã chứng kiến chuyện sáng nay!" Giọng cô giáo Trương có chút sắc bén, cô ta tràn ngập phẫn nộ, hung tợn mà nói: "Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, với tư cách là một học sinh, các em chỉ cần dồn hết tâm trí vào việc học là được!"

"Những thứ khác, không được đi xem, không được đi nghe, càng không được nghĩ tới!"

Tám người phía dưới lập tức vểnh tai lên.

Không cần suy nghĩ!

Hạ Cảnh như đang suy tư gì.

Chủ đề của phó bản xuất hiện ở nơi này.

Cô Trương vỗ bục giảng, quát: "Nếu việc này cũng không làm được thì kết cục sẽ giống Hoàng Mặc! Các em hy vọng mình sẽ giống như cậu ta sao?!"

Trong góc, Lưu Ý cắn chặt khớp hàm mới có thể nhịn xuống không để mình bật ra chút âm thanh nào vào lúc này.

Cái gì gọi là không làm được việc này, kết cục liền giống như Hoàng Mặc?

Hoàng Mặc rốt cuộc là chết như thế nào?

Cô Trương nói ra những lời này, quả nhiên cô ta chính là quái vật của phó bản.

Sau khi cô Trương nói xong, ánh mắt lạnh lùng của cô ta lại quét qua tám người. Lưu Ý và Kim Nam bọn họ trái tim đã sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

Đột nhiên cô ta cúi người một góc chín mươi độ, giống như sư tử ngửi thấy mùi con mồi, đột nhiên bò xuống đất, hoặc giống như một con côn trùng lớn, ghé vào trên bục giảng—

Hứa Kim và Vương Dược Nhiễm bị dọa đến mức hô nhỏ ra tiếng.

Ngồi ở bàn đầu, người đang bị bà cụ khẩn trương bảo hộ trong ngực - Hạ Cảnh với vẻ mặt bình tĩnh không chút gợn sóng mà đối mặt với cô Trương gần trong gang tấc.

Khuôn mặt của cô Trương gần đến mức Hạ Cảnh cơ hồ có thể cảm nhận được rõ ràng hơi thở lạnh lẽo của người trước mặt, không biết chỉ là NPC hay là quái vật, nhìn thấy cả hàm răng trắng lộ ra sau khuôn miệng lúc đóng lúc mở.

Cô Trương nhìn chằm chằm Hạ Cảnh, nhả ra từng chữ: "Bạn học Hạ, vừa rồi em đang suy nghĩ cái gì?"

Tuy ngồi dãy giữa nhưng để đề phòng, Tống Ngưỡng từ trong túi không gian lấy ra một con dao găm, không tiếng động mà chú ý tình hình phía trước.

Bên cạnh Hạ Cảnh, bà cụ mấy bận muốn đứng lên che chở trước cậu.

Bàn tay thon dài bâng quơ nhẹ nhàng đem bà cụ ấn trở về.

Giọng nói khàn khàn của Hạ Cảnh vang lên trong phòng học, chậm rãi nói: "Thưa cô, em vừa nghĩ đến việc bạn học Hoàng chết như thế nào."

Lớp học im lặng trong vài giây.

Sau đó vang lên vài tiếng hít khí.

Ánh mắt của cô Trương càng thêm lạnh, nhãn cầu gần như đã lồi ra khỏi hốc mắt. Cô ta lạnh giọng nói: "Không phải đã nói... các ngươi không được suy nghĩ sao?"

Những lời cuối cùng gần như là nghiến răng nghiến lợi mà nói.

Kim Nam ngồi hàng cuối ánh mắt nhìn Hạ Cảnh như nhìn một thằng ngu đang tìm chết.

Những người khác cũng sợ hãi đến mức suýt nhảy ra khỏi chỗ ngồi – khıêυ khí©h thẳng mặt quái vật như vậy thật sự không thành vấn đề?

Đúng là quái vật cần phải bị tiêu diệt, nhưng sẽ không tốt nếu như vô tình kích hoạt trạng thái cuồng bạo phải không?!

Khác với sự khẩn trương căng thẳng của bọn họ, Hạ Cảnh đánh giá bộ dáng cô giáo Trương một hồi, nhẹ nhàng mỉm cười, ngữ khí thong dong thậm chí có vài phần mềm mại: "Nhưng thưa cô, cô có nói là không cho hỏi đâu."

Cô Trương: "..."

Những người khác: "..."

Logic của chữ "nhưng" này có vẻ hơi sai sai, song lại khiến người khác nhất thời không cãi được!

Cô giáo Trương rõ ràng bị làm cho nghẹn, sững sờ một giây đồng hồ chưa nói ra được lời nào.

Hạ Cảnh thân thiện nhắc nhở: "Cô à, vào lớp đã được năm phút, bình tĩnh lại chút, bắt đầu vào bài giảng đi ạ."

Những người khác: Má nó chứ cậu là lãnh đạo trường đấy à? Vậy mà vẫn còn tâm tình nhắc nhở quái vật mau mau bắt tay vào công việc hả?!

Cô giáo Trương nghẹn đến mức khuôn mặt trở nên vặn vẹo.

L*иg ngực cô ta phập phồng, cảm xúc rõ ràng đang rất kích động. Cô ta nhìn Hạ Cảnh một lúc, dưới cái nhìn trước sau vẫn luôn bình tĩnh của Hạ Cảnh, cô... mí mắt giật giật, không cam lòng mà lảng tránh ánh mắt.

Ngồi dậy, cầm lấy giáo trình, cô giáo Trương khó chịu hắng giọng, lạnh lùng nói: "...Được rồi, chúng ta bắt đầu tiết học thôi. Tuy nhiên tôi vẫn phải nghiêm túc nhắc nhở các em một lần nữa, dù là về chuyện của học sinh Hoàng hôm nay hay bất cứ điều gì khác đều không cần đi nghe, không cần đi xem, không cần suy nghĩ!"

"Cô giáo Trương không phải quái vật." Tống Ngưỡng ở hàng giữa nhẹ nhàng nói.

Giả Thanh nghe được lời này, ngẩn người: "Cái gì? Tại sao cơ?"

Ở hàng đầu tiên, Hạ Cảnh gõ bút lên bàn.

Quái vật của phó bản luôn thiên biến vạn hóa, còn có nhiều cách ngụy trang khác nhau, nhưng hầu hết quái vật trong phó bản đều có hai đặc điểm rất rõ ràng.

Một là sẽ dị biến.

Hai là sẽ gϊếŧ người.

Cái gọi sẽ gϊếŧ người có nghĩa là khi con mồi đong đưa trước mặt chúng, còn kí©h thí©ɧ đến mức độ nhất định, quái vật của phó bản tất nhiên sẽ gϊếŧ người.

Nhưng Hạ Cảnh đã làm đến mức này, cô giáo Trương vẫn như cũ không có biểu hiện gì. Điều này đủ để chứng minh cô Trương không phải quái vật trong phó bản này.

Hạ Cảnh dùng tay chống cằm, chậm rãi mở sách giáo khoa trên bàn ra.

Một phó bản có thể chỉ có một quái vật hoặc cũng có thể có một chủ quái và vô số phó quái.

Thực ra Hạ Cảnh hy vọng rằng càng có nhiều quái vật càng tốt, như thế đồng nghĩa với việc thu hoạch cũng lớn hơn.

Nhưng cô giáo Trương thậm chí còn chẳng phải phó quái.

...Đáng tiếc.

Đưa lưng về phía cậu, nữ giáo viên NPC đang lớn tiếng giảng bài đột nhiên rùng mình.

Một nhóm người chơi thế mà ngồi nghe cả một tiết ngữ văn, chờ đến khi hết tiết họ đều cảm thấy đầu mình choáng váng ngơ ngẩn.

"Trời đựu, năm ấy tôi phải rất vất vả mới đỗ được đại học, ấy thế mà bây giờ còn muốn ở game kinh dị lần nữa ôn lại〈Xuất sư biểu〉* á." Giả Thanh gãi đầu phàn nàn, "Ngưỡng ca, chúng ta phải làm bài tập thật à, ở phó bản học đường không làm bài tập sẽ bị nhốt vào phòng tối sao!?"

Tống Ngưỡng không để ý đến anh ta mà cau mày quan sát xung quanh.

Cùng lúc này Giả Thanh mới ý thức được, vừa tan học cả lớp nháy mắt ồn ào lên. Hơn năm mươi học sinh dường như cùng lúc mà bắt đầu chuyện trò ríu rít.

Chỉ trong chốc lát, các bạn cùng lớp ở hàng ghế đầu, trái và phải đều quay mặt về phía họ. Từng gương mặt thanh xuân dào dạt đều mang vẻ tò mò hóng hớt mà hỏi họ.

"Này, sáng nay các cậu đã thấy Hoàng Mặc hở?"

"Cậu ta thực sự đã chết rồi à?"

"Thật đáng sợ. Bạn ấy chết như thế nào? Có thống khổ không?"

"Người chết có bộ dáng như thế nào? Thi thể có đông cứng lại không, có xuất hiện các vết hoen tử thi không?"

...

Bàn đầu, Hạ Cảnh và bà cụ cùng mấy học sinh đằng sau chụm đầu vào trò chuyện.

Vương Dược Nhiễm cùng Hứa Kim bị hai nữ bạn học hai bên trái phải ôm lấy cánh tay mà nói chuyện phiếm.

Còn có Lưu Ý, Kim Nam...

Toàn bộ phòng học như cái nồi áp suất.

"Không ngờ Hoàng Mặc lại đột ngột chết!"

"Bạn ấy chết như thế nào? Có ai biết không?"

"Có người nói rằng khi chết cậu ấy vẫn còn khóc. Có đúng vậy không?"

"Cậu ấy mất vào lúc nửa đêm hay là rạng sáng?"

—Đột nhiên, có giọng nam thô ráp phát ra từ chiếc loa ở góc trên bên trái lớp học, quát lớn: "Chuyên chú học tập, không được đi nghe, không được đi xem, không được suy nghĩ!"