Chương 13: Người không thể gục ngã

Vừa nói xong những lời này, Hình Tu Trúc vô thức cau mày.

Anh không phải là người thích pha trò, hai người cũng chưa thân thiết đến mức có thể đùa giỡn riêng tư.

Nhưng không hiểu sao, khi nói ra, anh chẳng cảm thấy có gì không thích hợp cả.

Có lẽ là do Hạ Chước tương đối nhiệt tình, Hình Tu Trúc cũng chỉ có thể dùng lý do này.

Ngược lại Hạ Chước nghiêng đầu, đôi mắt vẫn sáng ngời, căn bản không hiểu hàm ý trong lời nói của Hình Tu Trúc.

Cậu nghiêm túc lắc lắc ngón tay: “Nhưng thật sự nhanh mà, mới mười mấy phút mà anh đã tới rồi!”

Yêu quái có hệ thống ngôn ngữ riêng, Hạ Chước vốn lười biếng, cho nên không thuần thục ngôn ngữ của loài người.

Chỉ có thể nói, không chăm chỉ, phải trả giá vậy.

Người ngốc không thể gục ngã.

Hình Tu Trúc: “.”

Anh cũng không cần bận tâm nếu chẳng nói ra cái gì, dù sao nói với Hạ Chước cũng như gà nói với vịt.

“Cậu nói nhanh, thì nhanh vậy.”

Hình Tu Trúc không phí lời nữa, cúi người, để cánh tay của Hạ Chước lên vai mình, lần nữa bế Hạ Chước lên.

Bầu trời lại quay cuồng, Hạ Chước nằm vững trong lòng Hình Tu Trúc, tim cậu lại đập nhanh, não bộ cũng tỉnh táo hơn nhiều so với lần đầu.

Không, cái từ “tỉnh táo” này, hiển nhiên là do cậu nghĩ như vậy thôi.

Mà tình hình thực tế là, đôi mắt long lanh của cậu đã mơ hồ, dường như được bao phủ một lớp sương mù.

Chóng mặt.

Mũi tràn ngập mùi hương của Hình Tu Trúc, Hạ Chước tát vào miệng mình hai cái, trực tiếp vùi đầu vào l*иg ngực Hình Tu Trúc.

Hít mạnh.

Lại hít mạnh.

Hạ Chước giả vờ nghiêm túc suy nghĩ, ai, mùi hương này sao lại còn có thể gây nghiện chứ?

Không thể hít nữa.

Giây tiếp theo, lại chôn đầu vào l*иg ngực Hình Tu Trúc.

Lại hít.

.... Hít lần cuối cùng!

Mái tóc vốn dĩ mềm mại bồng bềnh bị Hạ Chước làm cho rối tung, không nghe lời mà vểnh lên, như một chú mèo vậy.

Cậu híp mắt vùi vào ngực Hình Tu Trúc, như động vật nhỏ làm nũng: “Anh rất đẹp trai nha, thật sự rất đẹp trai.... rất đẹp trai... đẹp....”

“Ha, rất thích anh luôn!”

Hình Tu Trúc buồn cười, khóe miệng bất giác nhếch lên: “Vừa nãy là ai nói ghét tôi.”

Hạ Chước liếʍ liếʍ răng hổ của mình, lý trí đã chạy mất mà còn không biết, giả vờ nghiêm túc: “Quan trọng là phải dựa vào biểu hiện của anh nha! Nếu như anh đối xử tốt với em hơn một chút, em sẽ càng thích anh hơn!”

Được rồi, còn muốn ra yêu cầu với anh.

Hình Tu Trúc lắc đầu, đúng thật là nhóc con càn quấy.

Hạ Chước thấy Hình Tu Trúc không nói nữa, rất bất mãn, bĩu môi hừ hừ: “Sao anh lại không để ý đến em chứ?”

Thân thể cậu bất giác vặn vẹo, không biết chạm vào đâu, mà thân thể Hình Tu Trúc đột nhiên cứng lại một chút.

Người đàn ông cau mày, giọng trầm xuống: “Đừng có động lung tung.”

Giống như người say không bao giờ cho rằng mình say, tinh thần Hạ Chước phấn chấn lạ thường, không hề cảm thấy mình làm vậy có gì không ổn, chẳng những không nghe lời Hình Tu Trúc, mà còn động mạnh hơn, giọng nói mềm mại: “Còn lâu!”

Hình Tu Trúc không nói hai lời, định ném cậu xuống đất.

Cảm giác đột nhiên mất đi trọng lượng khiến Hạ Chước hoảng sợ, sau đó như bị dội một gáo nước lạnh mà bừng tỉnh, không dám nghịch nữa.

Cậu vòng tay ôm chặt cổ Hình Tu Trúc không buông: “Đừng đừng đừng, em biết sai rồi!”

“Có nghe lời không?”

“Nghe lời nghe lời!” Hạ Chước vội vàng gật đầu: “Em rất nghe lời! Anh bảo em làm gì thì em làm đấy!”

Phí lời, còn có thể không nghe lời sao? Nếu như cậu bị ném xuống, lại không thể động đậy được, chỉ có thể ngồi tại chỗ chờ chết.

Quan trọng là, tư thế trước khi chết sẽ rất xấu!!!!

Người nhan khống không thể bị gục ngã, ưʍ.

Hình Tu Trúc vón chỉ muốn hù dọa cậu, nhìn biểu tình sắp khóc của cậu, biết đã đạt được mục đích, không nói gì nữa, bế cậu vào trong phòng.

Đặt mông trên ghế sô pha, Hạ Chước mới có chút cảm giác thực, ít ra sẽ không bị ném thẳng xuống đất.

Cậu thả lỏng tinh thần, giây tiếp theo, lập tức để lộ bản chất, nghiêng đầu nhìn trộm Hình Tu Trúc.

Mặc dù Hạ Chước không cao, nhưng xét về vóc dáng cũng xem như là người thành niên, gara cách nhà không gần, còn có cầu thang, Hình Tu Trúc bế cậu đi lâu như vậy, hai má bởi vì vận động mà hơi ửng đỏ, tóc mai sáng bóng, tản ra mồ hôi.

Rất gợi cảm.

Anh tùy ý xắn tay áo, đi vào nhà bếp rót một cốc nước lạnh, ngẩng đầu uống cạn.

Hầu kết không ngừng chuyển động lên xuống, cổ thon dài, cơ bắp cuồn cuộn, trên đó còn lấm tấm những hạt mồ hôi sáng bóng, đôi môi mỏng hiếm khi hồng hào dính vào cốc, dường như có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng trên đó.

Hạ Chước bất giác xem đến ngẩn người, vô thức nuốt hai ngụm nước bọt, đôi mắt chờ mong.

Hình Tu Trúc đặt cốc xuống, nhìn vẻ mặt ngẩn ngơ của Hạ Chước.

“Khát sao?”

Hạ Chước đột nhiên hoàn hồn, lắc đầu: “Không khát.”

Hình Tu Trúc vẫn quay vào bếp, rót cho Hạ Chước một cốc nước nóng, sau đó ngồi xuống ghế sô pha đối diện cậu.

“Nói chuyện chút?”

“Ừm,a ... được.”

Hạ Chước ngoan ngoãn nhận cốc nước, cuối cùng ánh nhìn phải bất đắc dĩ rời khỏi gương mặt Hình Tu Trúc.

Không có nguyên nhân nào khác, Hình Tu Trúc đang nhìn cậu.

Hạ Chước không dám nhất chính là đối mắt với Hình Tu Trúc.

Đôi mắt hoa đào sâu thẳm của Hình Tu Trúc rất đẹp, nhưng chỉ thích hợp để nhìn trộm, không thích hợp nhìn thẳng, nhìn thẳng thì lực sát thương quá lớn, giống như hố đen không đáy dưới bầu trời sao lãng mạn vậy, quá đẹp rồi. Một lúc lâu sau Hạ Chước cũng không thể phản ứng lại được.

Hình Tu Trúc đan tay đặt trên đùi, ánh mắt chậm rãi chuyển qua hai chân Hạ Chước, nhàn nhạt nói: “Tình hình này của cậu, mất khoảng bao lâu thì khỏi?”

Hạ Chước ngồi sâu trên ghế sô pha, hai chân buông thõng không chạm đất, nhẹ đung đưa. Chân cậu vẫn không có bất kỳ cảm giác nào, dường như không phải của mình nữa vậy, nhưng bị Hình Tu Trúc nghiêm túc quan sát như vậy, Hạ Chước lại cảm nhận được sự tồn tại của chân mình, thậm chí còn cảm thấy xấu hổ.

Hạ Chước chua xót nghĩ, đặt vào cổ đại, Hình Tu Trúc chắc chắn sẽ là thần y, ánh mắt cũng có thể chữa bệnh.

Nghĩ như vậy, cậu lại không nhịn được ngẩng đầu nhìn trộm Hình Tu Trúc, đối diện với đôi mắt đen như mực của Hình Tu Trúc.

Hạ Chước nhanh chóng thành thực.

Cậu lắc đầu, xua đuổi những xuy nghĩ kỳ quái này khỏi đầu, chớp mắt hai lần, giơ tay biểu thị một con số: “Chắc là tầm một tháng đi.”

Hình Tu Trúc cau mày, trong lòng có hơi áy náy: “Lâu vậy sao?”

Nói thế nào thì Hạ Chước trở thành như vậy cũng là do anh.

Hạ Chước thấy Hình Tu Trúc cau mày, trong lòng cảm thấy tội lỗi, hoảng sợ vội nói: “Hai tuần cũng được mà!”

Hình Tu Trúc: “?”

Hạ Chước cắn môi, thăm dò: “Một tuần?”

“....”

“Năm, năm ngày...? Không thể ít hơn được đâu!”

“....”

Bây giờ cho dù là ngốc cũng biết, Hạ Chước đang lừa người.

Nhóc lừa gạt.

Hình Tu Trúc lạnh lùng liếc cậu một cái: “Rốt cuộc là bao lâu?”

Hạ Chước lập tức kinh sợ, thành khẩn xin lỗi: “Xin, xin lỗi... em không cố ý lừa anh....em thật sự không biết bao lâu. Ít là tầm ba đến năm ngày, nhiều là một đến hai tuần cũng có....”

Cậu càng nói càng nhỏ: “Em chỉ là.... chỉ là muốn ở với anh lâu thêm một chút thôi mà...”

Như thể bị thứ gì đó ẩn trong cơ thể đâm trúng vậy, tâm trạng của Hình Tu Trúc vui vẻ không thể giải thích được, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khó thấy.

Thấy Hình Tu Trúc không nói gì, Hạ Chước cắn răng: “Nếu, nếu như anh không đồng ý..... bây giờ em đi là được.”

QAQ

Cậu thật sự sắp bị đại mỹ nhân ném ra ngoài rồi.

Đều tại mình quá tham lam.

Hình Tu Trúc nhìn vật nhỏ đã thu mình thành đống trên sô pha, giây lát, cười như không cười: “Cậu có thể đi đâu chứ?”

“Em, em đi...”

Hạ Chước ngẩn ra, phản ứng lại: “Anh đồng ý trong thời gian này thu nhận em sao?”

Mắt cậu sáng lên, tràn đầy mảnh vụn của tinh hà, giống như hươu nhỏ vậy.

“Có thể ở nhà tôi, nhưng phải đưa tiền.”

Hạ Chước: “?”

Cậu ngước mắt nhìn trộm Hình Tu Trúc, biểu tình của người đàn ông rất nghiêm túc, không có chút đùa cợt.

Khóe miệng Hạ Chước lại cong lên một chút: “Nhưng mà.... em không có tiền....”

Tiền là thứ mà loài người mới có, sao cậu có thể có được chứ.

Đây không phải cố tình làm khó cậu sao?

Giọng nói từ tính của Hình Tu Trúc vang lên: “Vậy thì chỉ có thể dùng thứ khác để trả thôi.”

“Thứ khác? Ví dụ...”

Hạ Chước ngẩn ra, đột nhiên nhớ ra những câu chuyện linh tinh được nghe lúc trước. Gì mà hồ ly vì muốn báo ân cứu mạng mà lấy thân báo đáp, cái gì mà Bạch Xà cùng với con người lưỡng tình tương duyệt song túc song phi....

Tim cậu đập “thình thịch”, hai má cũng bắt đầu ửng hồng.

Cậu chuận bị xong rồi!

Cậu xấu hổ ngước mắt lên, thấy đôi môi mỏng của người đàn ông khẽ mở: “Rửa bát.”

“...?”

Hạ Chước không cam tâm cãi lại: “Chân em không cử động được!”

“Cho nợ, ghi lại.”

Hạ Chước: “.”

...Là do cậu nghĩ quá nhiều rồi.